Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 112: Chương 112: Bị lệ quỷ đùa bỡn phải làm thế nào?




**Góc gợi nhắc ký ức: Nhiệm vụ Tìm Người này nằm ở chương 81+82 nha.

- ---------------------------

Nam nhân mút lấy đầu lưỡi của y, trằn trọc phẩm vị. Mang đến cảm giác mát lạnh, xoa dịu đi nóng bỏng vừa rồi. Chỉ là, theo thời gian trôi qua, nụ hôn làm 'dịu nóng' này lại từ từ có chút biến vị.

Không biết từ khi nào, que xiên cùng gà nướng đã bị Diêu Vũ ném sang một bên. Thân thể y bị đối phương trấn áp dưới thân, sức cùng lực kiệt, không hề chống cự.

Bàn tay nam nhân to lớn, lành lạnh, vịn lấy sau ót của y. Mà bản thân Diêu Vũ, cũng không khống chế được dùng hai tay vịn lấy sau lưng đối phương.

Y bị hắn hôn đến đầu óc mê mang, không còn phân rõ hôm nay là ngày gì. Y chỉ biết, không khí cùng nước bọt của chính mình đều đã sắp bị đối phương chiếm đoạt hết.

“Ưm...a...”

Rốt cuộc, đến tận khi nam nhân chủ động rời khỏi môi y, y mới dần dần lấy lại được lý trí. Lúc này, đối diện với tuấn nhan như ngọc của hắn, y mới phát hiện, thì ra trong đôi mắt tử khí ám trầm đó, sẽ còn có lúc hiện lên ánh lửa, phảng phất muốn đem y thiêu đốt.

Là nam nhân với nhau, Diêu Vũ biết rõ...đó là dục hỏa.

Chỉ là, làm Diêu Vũ phiêu hốt hơn chính là, phản chiếu qua ánh mắt đối phương, y cư nhiên lại có thể nhìn thấy bộ dạng của chính mình lúc này.

Y bắt gặp bản thân hai mắt ngấn lệ, con ngươi phủ kín một lớp sương mù. Diện như hoa đào, môi mỏng khẽ nhếch, bị hôn đến đỏ bừng, có chút sưng, lại giống như quả anh đào mọng nước, làm người muốn há miệng cắn một ngụm.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diêu Vũ cũng không dám tin, chính mình lại có thể bị một nam nhân hôn đến mức lộ ra loại biểu cảm...như thế này.

Dù cho biến thành quỷ, lúc này, Trác Thiên Hạo vẫn si mê nhìn y. Bàn tay vươn tới, chậm rãi luồn vào trong mái tóc bởi vì hôn môi mà đã xõa tung ra của y, đem nó tém gọn lên.

Tựa như muốn làm vậy để có thể nhìn thấy biểu lộ mê người của y lúc này một cách rõ hơn.

Chỉ là, ánh mắt của hắn lại làm Diêu Vũ cảm thấy vô cùng thẹn. Đồng thời, xen lẫn với đó lại là cảm giác tự ti.

Dù sao, đối phương đường đường là mỹ nam đệ nhất kinh thành, mà y, chỉ là một người phổ phổ thông thông.

“Đừng nhìn ta...” Nghiêng mặt, né tránh ánh mắt của Trác Thiên Hạo, Diêu Vũ liền thấp giọng nỉ non:“Lúc này ta rũ rượi lắm, ngươi đừng nhìn ta.”

Bộ dạng này nếu bị hắn nhìn thấy được, y về sau còn làm người thế nào nữa chứ?

Diêu Vũ nhắm chặt mắt, mi mắt tựa như cánh bướm, không ngừng run lên, phảng phất có thể vỗ cánh bay đi bất cứ lúc nào.

Chỉ là, đúng lúc này, y lại cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa, giống như có thứ gì đó đang bò ở bên trên, làm y không thể không mở mắt ra.

Ánh vào mắt y, liền chính là một dòng chữ được viết bằng hắc khí vô cùng quen thuộc của người nào đó.

'Ngươi đẹp lắm, nơi nào cũng đẹp.'

Rõ ràng chỉ là một dòng chữ, nhưng Diêu Vũ lại có cảm giác như chính tai nghe được nam nhân dùng giọng nói từ tính của mình ở bên tai y triền miên nói ra câu này...

Ngay tức khắc, gương mặt Diêu Vũ trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng, đầu óc cũng tựa như phát sốt, muốn bốc ra nhiệt khí.

Nam nhân này bình thường nhìn xem rất đứng đắn, không ngờ rằng, cư nhiên lại còn biết...đùa bỡn y!

- ------------------------

Sau khi cùng quỷ tân lang 'ăn' gà, lại đem đống lửa thu dọn xong, Diêu Vũ cũng liền sửa sang lại tâm tình, đi vào trong tầng dưới chót của Vọng Nguyệt Lâu.

Tấm gương được y treo ở vách tường ngay bên cạnh cửa ra vào. Đảm bảo chỉ cần xảy ra chuyện bất trắc, y có thể lập tức phản ứng lại mà lui về sau, hoặc nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Chuẩn bị kĩ lưỡng tất cả mọi thứ, lúc này, Diêu Vũ mới mang ba lô, nghiêm túc đứng trước gương, dùng bật lửa đem hai ngọn nến nhóm lên.

Y lấy ra hí phục đã cất giữ trong ba lô lâu ngày, dựa theo hệ thống yêu cầu, từ từ khoác vào. Động tác của Diêu Vũ tương đối chậm, y có thể từ trên hí phục ngửi được một mùi hương xa lạ, không thuộc về chính mình.

Tựa như là hương gỗ?

Hí phục mặc trên người Mặc Phong vốn liền đã rất rộng, càng đừng nói chi là hiện tại khoác ở trên thân Diêu Vũ. Căn bản liền giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, trông vô cùng buồn cười.

Chỉ là, lúc này, Diêu Vũ hiển nhiên cũng không có tâm tình để tự cười chê chính mình.

Thời khắc 22h vừa điểm, Diêu Vũ cũng không còn do dự nữa, hít sâu một hơi đem tấm vải đen che trên mặt kính giật xuống.

Cùng lúc đó, hai mắt của y cũng liền nhắm chặt lại. Thân thể theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, tựa như đang đứng nghiêm. Chứng tỏ y lúc này cũng đang rất căng thẳng.

Tứ phía chìm trong bóng đêm, đây đã là lần thứ ba trải qua cảm giác này, Diêu Vũ chí ít cũng đã không còn sợ hãi như vậy. Dù cho đáy lòng quả thật vẫn có một tia lạc lõng.

Y bắt đầu học theo lần trước ở bên Giếng Quỷ, lẩm bẩm lầu bầu gọi ra một cái tên. Chỉ khác biệt ở chỗ, khi đó, y là tự gọi tên mình, mà lúc này, lại là đang gọi tên người khác.

“Mặc Phong, Mặc Phong, Mặc Phong...”

Gian phòng im ắng khôn cùng, phảng phất đã hoàn toàn trộn lẫn với hắc ám bên ngoài.

Diêu Vũ đứng ngay trước gương, tựa như một con bù nhìn, không có nửa điểm phản ứng.

Theo thời gian trôi qua, Diêu Vũ chỉ cảm thấy trên mặt đột ngột có chút râm mát, tựa như có một ngọn gió nhẹ vừa lướt qua. Nhưng Diêu Vũ nhớ rất rõ ràng, căn phòng này rõ ràng là đã hoàn toàn lấp kín, căn bản sẽ không thể có gió thổi vào.

Trừ phi, gió phớt qua mặt này, là đến từ một nơi khác, ví như - tấm gương trước mặt này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.