Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 17: Chương 17: Thiếu






Editor: demcodon

Hà Gia Hân nói thầm: "Có quỷ quái như vậy không? Cậu hãy nói cho tớ biết cô ấy đã làm gì? Không chừng là mèo mù gặp cá rán."

Diệp Văn cười lắc đầu: "Tớ đã đồng ý với cô ấy nên không thể nói chi tiết cho cậu biết. Tớ chỉ có thể nói, người này thật sự rất giỏi, tớ rất vui vì đã gặp được cô ấy."

Hà Gia Hân suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Nếu đại sư giỏi như vậy, không bằng cậu tiến cử tớ đi? Tớ muốn tận mắt rhìn xem đối phương là loại cao nhân gì."

Diệp Văn do dự: "Tớ sẽ hỏi giúp cậu thử xem. Nhưng, cô ấy có đồng ý hay không tớ không thể bảo đảm."

Hà Gia Hân cười: "Có khách đến cửa, đối phương còn có thể không tiếp sao?"

- -- ---

Sau khi xem xong video đầu tiên, Thạch Khải không nhịn được sờ cằm. Tại sao cô lại cảm thấy người này không phải vì gặp khó khăn muốn cầu cô cứu giúp, mà là có ý tìm đến soi mói chứ?

Biểu hiện của Diệp Văn thật làm cho cô rất hài lòng, miệng kín như bưng. Cho dù đối phương là bạn tốt cũng không có nói lung tung.

Trong video thứ hai, bối cảnh là nhà hàng.

Hà Gia Hân đi theo Diệp Văn vào phòng riêng, thừa dịp Diệp Văn đi vào nhà vệ sinh rửa tay thì chỉnh điện thoại của mình sang chế độ ghi âm và đặt nó lại trong túi.

Ngay khi Thạch Khải mới vừa ngồi xuống, Hà Gia Hân đã đút tay vào trong túi, mở điện thoại ra bắt đầu ghi âm.

Thạch Khải: "...."

Tiếp tục xem xuống, Thạch Khải càng xem video càng không biết nói gì, thật lâu không lên tiếng.

Hà Gia Hân thấy người được gọi là đại sư thật lâu không nói ra một chữ thì đắc ý liếc nhìn bạn thân. Sau đó mở ra chế độ châm chọc: "Tại sao đại sư không nói gì? Bói toán, xem tướng, xem chỉ tay... Tôi đã thấy thầy bói có rất nhiều kỹ năng, đại sư dù sao cũng nên biết một thứ phải không?"

Dừng một chút, bà ta cười tự mãn hơn, chế nhạo nói: "Chẳng lẽ đại sư còn trẻ tuổi, công lực còn thấp, còn chưa kịp học? Không bằng trở về cố gắng học hành chăm chỉ, chờ học giỏi hãy xuống núi?"

Diệp Văn thấy bạn thân càng nói càng kỳ cục, sốt ruột đến mức trừng mắt nhìn Hà Gia Hân. Vừa vội vàng hòa giải: "Đại sư có lẽ lúc trước giúp tớ nên mệt rồi, còn chưa hồi phục sức lực. Nếu không, chúng ta hôm khác lại đến xin giúp đỡ."

Rõ ràng là một cô gái lừa đảo, cũng không biết tại sao A Văn lại tin cô ấy như vậy. Hà Gia Hân khịt mũi lạnh lùng. Bởi vì quan tâm đến thể diện của bạn thân nên không tiếp tục miệt mài theo đuổi.

Thạch Khải lắc đầu nói: "Mệt thì không mệt, tôi đang suy nghĩ nên nói như thế nào."

Hà Gia Hân cười giận dữ. Bà ta biết A Văn là cố ý tìm lý do cho người gọi là đại sư xuống bậc thang. Thứ này ngược lại được đà lấn tới, tiếp tục giả vờ.

Hà Gia Hân cố ý hỏi: "Vậy cuối cùng đại sư có đưa ra kết luận gì không?"

Thậm chí vì ngăn chặn đại sư sau khi nói sai có khả năng có kết luận tự bào chữa, bà ta cố ý bổ sung: "Đại sư yên tâm mà nói. Lỡ như nói sai cũng là bởi vì đại sư không có tài bói toán, không có quan sát kỹ tướng và chỉ tay của tôi. "

Diệp Văn ở bên cạnh đau đầu, ước gì có thể đánh Hà Gia Hân ngất xỉu. Trước đó Gia Hân rõ ràng giới thiệu cho bà một cao nhân, hiển nhiên là tin những điều này. Tại sao đến trước mặt Thạch Khải lại châm chọc mỉa mai, biểu hiện thật giống như mình căn bản không tin tưởng những lời của thuật sĩ nói như thế? Diệp Văn không hiểu.

Thạch Khải rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Điện thoại trong túi bà đang mở ghi âm làm sao tôi yên tâm nói được?"

Một câu làm dậy ngàn cơn sóng!

Diệp Văn không dám tin nhìn bạn thân: "Cậu lén lút mở máy ghi âm à?"

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng kỳ thực trong lòng bà đã tin. Diệp Văn hơi tức giận, bà kéo mặt xuống giúp Hà Gia Hân xây dựng quan hệ. Hà Gia Hân ngược lại thì tốt rồi, kéo chân sau bà lại.

Không có chuyện gì mở ghi âm trong điện thoại làm gì? Nghĩ lại thì biết không phải chuyện tốt.

Hà Gia Hân lại hoàn toàn ngây ngốc. Lúc bà ta mở ghi âm trong điện thoại thì Diệp Văn đi vào nhà vệ sinh, trong phòng chỉ có một mình bà ta. Diệp Văn cũng không biết chuyện, tại sao người gọi là đại sư lại biết?

Hà Gia Hân biện hộ cho bản thân: "Tôi chỉ là muốn ghi lại lời đại sư nói, trở về cố gắng nghiên cứu một chút, không có ác ý. Tại sao cô lại sốt ruột như vậy? Lại không phải việc gì không thể lộ ra ngoài!"

Thạch Khải làm lơ lời nói của bà ta, bình tĩnh nói: "Tắt đi, sau đó lấy điện thoại ra đặt ở trên bàn. Nếu không làm được thì tôi không có gì để nói."

Nói giỡn, nếu như chuyện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.