Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 36: Chương 36: Phu nhân




Gió lạnh thổi nhè nhẹ, người nọ đạp bóng đêm chậm rãi đi đến.

Diệp Minh cùng Từ Tư Tư trừng lớn mắt, lúc thấy rõ người tới có thân hình thon dài, trang phục lam bạch, bỗng nhiên cả kinh, người nọ lại là hảo bằng hữu của bọn họ... Bạch Tiêu!

Lúc bọn họ thoát khỏi huyền nhai, không thấy Bạch Tiêu, chỉ có thể ở hiện trường tìm được tàn khuyết mảnh xe ngựa cùng vết máu. Bọn họ cho rằng Bạch Tiêu đã gặp bất trắc.

Hai người chịu đựng bi thương cùng phẫn nộ, muốn tìm được người đứng sau màn hạ độc thủ, không ngờ hắn lại xuất hiện vào lúc này?

Diệp Minh nhìn thoáng qua tên hái hoa tặc đang rên la trên đất, vừa mừng lại vừa sợ, không khỏi hít hà một hơi.

Ngay lúc hai người còn đang kinh ngạc, Bạch Tiêu đã đến gần, cũng không liếc nhìn hai người một cái, lập tức đi đến trước mặt nữ tử hoàng y kia, thấp giọng hỏi:

- Có bị thương?

Hắn cúi đầu, thanh âm trầm thấp, lại như hàn đàm bích ba, trong lãnh mang nhu. Nàng kia khẽ lắc đầu, nhìn Bạch Tiêu trong mắt tràn đầy an tâm cùng vui sướng.

Diệp Minh ngây ngốc, nhìn bộ dáng này, chẳng lẽ hai người này biết nhau?

Vẫn là Từ Tư Tư thận trọng, nàng đẩy đẩy cánh tay của Diệp Minh, ra hiệu bằng ánh mắt. Muốn hắn nhìn thoáng qua đầu tóc của Tô Mã, làm mặt quỷ nói:

- Bọn họ có phải...

Diệp Minh còn chưa có phản ứng, Từ Tư Tư hận sắt không thành thép, kéo hắn lại gần, nói bên tai:

- Ta nói, hai người bọn họ có phải là phu thê...

- Phu thê?

Diệp Minh theo bản năng phát ra tiếng, hai người này sao có thể là phu thê?

Ở cùng Bạch Tiêu một đoạn thời gian, đừng nói “Phu nhân”, ngay cả nữ tử cũng chưa từng được đối phương nói tới, hắn giống như tăng lữ lãnh đạm khiến người líu lưỡi. Huống chi tính tình hắn lạnh nhạt vô tình, sao có thể động tình với nữ tử...

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên bị Từ Tư Tư đánh gãy. Từ Tư Tư túm hắn, sắc mặt nhăn nhó chỉ về phía trước.

Hắn theo bản năng mà ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ tử hoàng y kia bị mê dược ảnh hưởng, đứng thẳng không nổi, liền ngã về phía trước. Bạch Tiêu không lạnh nhạt né tránh, ngược lại còn duỗi tay ra tiếp được đối phương.

Nữ tử thân thể mềm nhũn, nhu nhược ngã vào lòng ngực lãnh ngạnh, sợi tóc khẽ nhếch, vạt áo nhẹ nhàng, lam hoàng lưu luyến cùng nhau.

Sắc mặt nữ tử hoàng y vừa xấu hổ lại vừa bực, ở trong bóng đêm, khóe mắt ửng đỏ như hồng mai, ngượng ngùng ngăn không được.

Bạch Tiêu nhíu mi, giống như nói gì đó.

Dưới bóng đêm, mày nhíu lại, tuy chốc lát lướt qua, nhưng từ lúc Diệp Minh cùng Từ Tư Tư nhận thức hắn tới nay, đó là cảm xúc dao động rất lớn.

Diệp Minh cùng Từ Tư Tư nhìn nhau một cái, không thể che dấu khiếp sợ. Bọn họ có khi nào nhìn thấy Bách Lý Kiêu đối đãi với ai như thế? Có khi nào thấy hắn kiên nhẫn an ủi người khác?

Nữ tử này rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ hai người này thật sự là phu thê?

Diệp Minh có chút ngạc nhiên, trêu chọc nói:

- Không ngờ Bạch huynh cũng có ngày rơi vào ải mỹ nhân.

Từ Tư Tư hừ một tiếng. Nàng không quên lúc trước Bách Lý Kiêu lạnh nhạt với nàng thế nào. Nàng nói chuyện với hắn đều là nơm nớp lo sợ, không ngờ cũng có ngày hắn bị mềm hoá.

Chỉ là mới vừa rồi còn có chút tức giận, nàng nghĩ tới gì đó, đột nhiên có chút nghĩ mà sợ.

Vừa rồi hình như nàng ở trước mặt nữ tử hoàng y nói gì đó. Hình như nói tướng công của nàng ta thật”Đáng giận”, còn nói hắn “Uống hoa tửu”, “Người nhát gan“...

Vừa rồi mắng rất sảng, nhưng này đó đều hất lên người Bách Lý Kiêu...

Nghĩ đến đây, nàng rùng mình một cái.

Bên kia, Bách Lý Kiêu mặc kệ hái hoa tặc cùng bọn người Diệp Minh mở to mắt trông mong chờ hắn, hắn đỡ Tô Mã định hồi khách điếm.

Diệp Minh cùng Từ Tư Tư vội gọi bọn họ lại.

- Bạch huynh!

Bách Lý Kiêu quay đầu, ánh mắt không hề dao động, thiếu chút nữa khiến Diệp Minh cho rằng hắn đã là nhận sai người.

Cũng may là hắn biết tính tình của Bách Lý Kiêu, nên không hề để ý. Đánh giá đối phương một lúc, thấy hắn vô thương, vì thế thở phào một hơi:

- Bạch huynh. Lần trước ta cùng Tư Tư bị đánh rớt xuống huyền nhai, thật vất vả mới bò lên được. Thấy trước huyền nhai không có thân ảnh của ngươi, vì thế cho rằng ngươi đã...may là ngươi không sao.

Lần trước gặp mặt, Diệp Minh còn gọi Từ Tư Tư là Từ cô nương, hiện giờ đã biến thành “Tư Tư”, hai người này cảm tình đã tiến triển thần tốc.

Từ Tư Tư thầm vui vẻ.

Bách Lý Kiêu gật đầu.

Diệp Minh nhìn lén Tô Mã một cái. Vừa rồi thấy nàng cũng chỉ cảm thấy lớn lên xinh đẹp nho nhã, hiện tại xác nhận nàng là nương tử của Bách Lý Kiêu, ánh mắt mang theo ý vị khác.

Nhìn kỹ nữ tử này tuy miệng không thể nói, nhưng mi mục hàm tình, ôn nhu hào phóng, trách không được Bạch Tiêu sẽ luân hãm...

Tô Mã bị hắn nhìn, liền né tránh phía sau Bách Lý Kiêu.

Như thấy hắn nhìn quá chăm chú, Bách Lý Kiêu nhíu mày:

- Còn có chuyện gì?

Còn có chuyện gì? Diệp Minh có chút nghẹn lời, hắn cho rằng tìm được đường sống trong chỗ chết, lại có cơ hội gặp lại, hai người ít nhất không ôm đầu khóc rống cũng phải uống rượu vui say, nhưng thái độ của đối phương chỉ đơn giản như hai người mới không gặp nhau một canh giờ.

Hắn dừng một chút, nói:

- Lần trước ở huyền nhai gặp phải phục kích, ta hoài nghi có quan hệ tới thần kiếm. Nếu ngươi không có gì đáng ngại, chi bằng đem chuyện đêm đó nói ra rõ ràng, tìm ra người đứng sau màn hạ độc thủ.

Bách Lí Kiêu gật đầu, hắn cũng có ý này.

Nghe hai người nói nửa ngày vẫn chưa nói đến chính đề, Từ Tư Tư nhịn không được, nàng hỏi:

- Bạch Tiêu, đây là nương tử của ngươi sao?

Diệp Minh thấy nàng lanh mồm lanh miệng, cản nàng không kịp, đành phải bổ sung nói:

- Nếu thật là tẩu phu nhân, vậy thật đúng là có duyên phận.

Nương tử?

Bách Lý Kiêu quay đầu lại, thấy Tô Mã đưa tay che kín tóc, nhìn hắn vội vã lắc đầu.

Nàng hơi cúi đầu, tóc dài hơi rối, lộ ra chiếc cổ thon dài, mảnh khảnh. Sợi tóc rũ xuống lưu luyến quấn quanh đầu ngón tay xanh nhạt.

Xuyên thấu qua đầu ngón tay, có thể nhìn thấy kiểu vấn tóc phụ nhân.

Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe.

Từ Tư Tư không thấy hai người dị thường, nói tiếp:

- Vừa rồi tẩu tử bị hái hoa tặc bắt đi, may là ta cùng Diệp Minh kịp thời cứu nàng. Ta nhìn cách nàng ăn mặc, nghĩ nàng là phu nhân nhân gia nào đó. Hỏi nàng, nàng không thể nói, chỉ nói cho chúng ta biết tướng công của nàng không ở đây. Ta thấy nàng đáng thương, nên định cùng nàng đi tìm tướng công. Ta còn nói tướng công của nàng nhất định....

Diệp Minh trộm kéo nàng một cái, Từ Tư Tư giật mình, ngữ khí cong veo:

- Nhất định, nhất định là anh minh thần võ! Chỉ là có việc bị trì hoãn mà thôi, cho nên mới không kịp tới.

Nói xong, Từ Tư Tư cẩn thận nói:

- Nhưng chúng ta thật sự không ngờ tướng công của nàng lại là ngươi...

- Tẩu phu nhân chờ ngươi rất lâu, may là ngươi bắt được hái hoa tặc.

Diệp Minh cũng cười nói.

Bách Lý Kiêu quay đầu lại:

- Tiểu Lê.

Thanh âm của hắn không nghe ra cảm xúc, nhưng Tô Mã vừa nghe, đã xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.