Linh Vực

Chương 18: Chương 18: Mặt mũi "Lăng Liệt"




“Loảng xoảng loảng xoảng!”

Đỗ Kiều Lan ném vỡ sạch cả chén lẫn bình trà trong phòng, sắc mặt âm trầm, mắt toát hào quang băng hàn độc ác.

“Tỉ mỉ tìm ra đại kế, lại bị một thằng ngu phá mất, ta muốn hắn từ nay phải biến mất.”

Đỗ Kỳ Sơn, Đỗ Hằng, Đỗ Phi mặt mũi cũng lạnh băng, đứng trong sảnh đường.

“Phu nhân, thằng đần kia sao có nhiều linh thạch linh đan vậy?” Đỗ Kỳ Sơn nghi hoặc.

Hắn và Đỗ Kiều Lan đều có tu vi Khai Nguyên Cảnh sơ kỳ, hắn được Đỗ Hải Thiên phái tới, nhiệm vụ chủ yếu là phụ giúp Đỗ Kiều Lan không chế Lăng gia, “Kỳ trận trong Dược sơn rất kỳ diệu, ta cũng không nhìn ra manh mối, nếu thật do Tần Sơn bố trí, vậy Tần Sơn kia… thật đúng là không đơn giản.”

“Còn phải hỏi? Mớ linh đan linh thạch kia nhất định là do Tần Sơn để lại, hắn dù sao cũng là một luyện khí sư, có những tài liệu đó có gì là lạ!” Đỗ Kiều Lan hừ lạnh, “Mặc kệ hắn có đơn giản hay không thì cũng chết hai năm rồi, một người chết không thể đem lại phiền toái cho chúng ta được.”

“Xin nghe phu nhân ra lệnh.” Đỗ Kỳ Sơn cung kính.

“Ngươi mau liên hệ Hải Thiên, kể rõ chuyện bên trong Dược sơn cho hắn biết, bảo hắn an bài bên Tinh Vân Các một chút, không được để Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên gặp được Hàn trưởng lão. Chỉ cần không gặp được Hàn trưởng lão, chuyện Lăng gia không giao đủ dược thảo chúng ta vẫn có thể nhúng tay, chúng ta có thể tiếp tục bức bách Lăng Thừa Nghiệp, nói Tinh Vân Các vẫn đang chờ linh thảo, cho hắn một cái tội danh bất lợi trước!”

Đỗ Kiều Lan nhìn Đỗ Hằng: “Con theo dõi thật sát Dược sơn cho ta, sau khi Lăng Thừa Nghiệp mở cửa Dược sơn, nhất định sẽ có rất nhiều người Lăng gia vào điều tra, nói không chừng có thể phát hiện ra cái gì đó. Trong núi nhất định có cổ quái, nếu không linh thảo sẽ không vô cớ héo rũ, ông cháu Tần Sơn cũng sẽ không tử thủ không bỏ đi.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ chú ý thật kỹ.” Đỗ Hằng gật đầu.

Nhìn đứa con nhỏ nhất Đỗ Thi, Đỗ Kiều Lan nhíu mày: “Con để mắt tới thằng đần kia cho ta, nếu nó đi lạc đâu đó chỉ có một mình báo liền cho ta biết.”

Đỗ Phi nhẹ gật đầu.



Thành Băng Nham.

Tinh Vân Các ở phía nam thành, là một tòa nhà kiên cố vững chãi, bên trong có rất nhiều thạch tháp, trên mỗi tháp đều có võ giả mặc quần áo vẽ đồ án tinh vân từ trên tháp nhìn xuống, quan sát xung quanh rất kỹ.

“Kính xin thông truyền Hàn trưởng lão một tiếng, rằng Lăng gia Lăng Thừa Chí cầu kiến.” cửa nam Tinh Vân Các, Lăng Thừa Chí mặt mũi tươi cười, nói với thị vệ.

Lăng Huyên Huyên mặc một chiếc váy màu cam rất đẹp, cánh tay trắng muốt đeo rất nhiều vòng bạc, nét mặt xinh đẹp ngây thơ, tươi cười rất đáng yêu.

Ở Lăng gia, nàng là nhị tiểu thư cao cao tại thượng, có thể điêu ngoa tùy hứng, nhưng ở chỗ này mọi việc không thể do nàng.

Lúc đến đây, Lăng Thừa Chí đã dặn dò, bảo nàng từ khi vào Băng Nham thành nên thu liễm thật nhiều để khỏi rước lấy phiền toái.

“Đã bảo Hàn trưởng lão đi vắng, các ngươi lần sau đến đi!” thị vệ canh cửa sớm đã được Đỗ Hải Thiên phái người chỉ thị qua, nên xụ mặt, lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng đâu phải gia chủ Lăng gia, dù Hàn trưởng lão có ở, cũng chưa chắc thèm gặp các ngươi.”

“Sao các người có thể như thế? Chúng ta khổ sở từ Lăng gia tới đây, các người không hỏi một tiếng, làm sao biết Hàn trưởng lão không có ở đây?” Lăng Huyên Huyên cắn răng.

Chỉ là thị vệ của Tinh Vân Các thôi cũng dám ngạo mạn với bọn họ, đủ nói rõ trong mắt người ta, Lăng gia chẳng là cái gì.

Lăng Huyên Huyên thấy nhục nhã, cũng ý thức được thì ra cái tư cách thế lực phụ thuộc này quả thật chẳng được cho cái gì tốt.

“Chúng ta biết không có là được rồi.” một thị vệ mê đắm nhìn Huyên Huyên, cười hì hì: “Tiểu muội muội, ca ca không phải không muốn giúp nàng, nhưng thực không có cách. Ờ, nếu không nàng ở lại Băng Nham thành đi, chờ lúc nào Hàn trưởng lão về ta sẽ báo cho nàng? Hắc hắc, có điều ban ngày ta phải làm việc thay phiên, chỉ đến đêm mới rảnh thôi, không biết đến đêm tiểu muội muội có rảnh hay không?”

Lăng Huyên Huyên thanh xuân xinh đẹp rõ ràng đã làm cho hai thị vệ hứng thú, hai người trái một câu phải một câu, cười nói đùa giỡn, nhưng cứ hễ nói tới Hàn trưởng lão là thái độ lại rất kiên quyết.

Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đứng trước cửa cùng họ tranh luận cả buổi, muốn rách cuống họng, nhưng vẫn không thành công.

Trong khi đó, đã có không ít võ giả Tinh Vân Các ra ra vào vào.

Những người kia nghe thấy người đến chỉ là thế lực phụ thuộc thì đều thờ ơ, chỉ là vì Lăng Huyên Huyên xinh đẹp nên nhìn thêm mấy lần, có người còn cùng thị vệ trêu chọc hai ba câu, rồi cười ha ha bỏ đi.

Chẳng ai đem Lăng gia để vào mắt.

“Các người có ở đây canh giữ đến tối cũng không gặp được Hàn trưởng lão đâu, hay sớm về Lăng gia, bảo gia chủ tự mình tới đi.” Thị vệ về sau mệt mỏi, ngữ khí khó chịu hẳn: “Đừng có ngăn cửa ra vào nữa, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”

“Ồ, Trí thiếu, ngài muốn ra ngoài uống rượu ạ? Hôm nay trông ngài tinh thần thật là dồi dào! Ha ha, tối nay nhất định là đại sát tứ phương!”

Một thị vệ chợt thấy một tên mập từ trong đi ra, lập tức đổi ngay bộ dáng nịnh nọt tươi cười.

Hắn một bên vẩy tay như xua ruồi đuổi muỗi, đuổi Lăng Thừa Chí và Lăng Huyên Huyên, bên kia né người nhường đường cho tên mập đi qua.

“Nè, mau tránh ra cho ta, Trí gia có hẹn với người ta ở Túy Hương Uyển, đừng làm mất thì giờ của ta.”

Khang Trí mặc một bộ cẩm y màu vàng, tay vờ vịt phe phẩy một cái quạt, híp đôi mắt nhỏ chậm rãi đi tới.

Ở cửa cũng có vài võ giả Tinh Vân Các muốn ra vào, nhìn thấy hắn đến đều chủ động tránh đường cho hắn qua trước.

“Hai tên Lăng gia kia, cút xa một chút, đừng có mẹ nó cản đường Trí thiếu!” thị vệ quát.

Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên sắc mặt khó coi, nghe thị vệ quát mình, cũng không dám nhiều lời vội tránh ra.

Đứng đây lâu vậy, bọn họ cũng chưa thấy thị vệ đối với ai có tư thái này, nên hai người lập tức đoán ra tên thanh niên mập mạp mặc đồ vàng này chắc chắn lai lịch bất phàm.

“Lăng gia?” Khang Trí đang đi qua cửa, nghe thế sửng sốt, quay đầu nghi hoặc nhìn hai người Lăng gia: “Có phải cái Lăng gia ở Cực Hàn sơn mạch biên giới tây nam hay không? Chỗ có Dược sơn ấy, có phải các ngươi không?”

Lăng Thừa Chí hơi cúi đầu, trong lòng thắc mắc, cười làm lành: “Chúng ta chính là đến từ Lăng gia đó.”

“Bốp!”

Khang Trí đột nhiên đi tới, một tát quất thẳng vào mặt tên thị vệ vừa quát Lăng Thừa Chí, khiến tên thị vệ kia trào máu miệng.

Sau đó lại đạp một cước toàn lực vào tên thị vệ còn lại, tên này ôm bụng đau đớn ngồi phịch xuống, mặt đổ mồ hôi lạnh.

Mấy võ giả đang định ra vào đều sững sờ, dừng cả lại.

Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên ngây người, không biết tên mập này giận cái gì, nhưng thấy hai tên thị vệ bị đánh thảm như vậy hai chú cháu rất khoái chí.

“Cho các ngươi miệng thối!” Khang Trí đánh người xong, mặt béo chuyển ngay sang tươi cười, như đổi thành một người khác hỏi: “Hai người tới Tinh Vân Các có chuyện gì?”

“Chúng ta tìm Hàn trưởng lão, thông báo chuyện cung ứng linh thảo, bọn hắn nói Hàn trưởng lão không có trong các, bảo chúng ta…” Lăng Thừa Chí giải thích.

Khang Trí nghe thế, mặt béo hung ác, quay sang hai thị vệ đánh tiếp, vừa đánh vừa hùng hổ mắng: “Hai ngươi chán sống hả? Hàn thúc rõ ràng ở trong các, hai người các ngươi mắt chó mù à?”

Hai thị vệ không dám né tránh, núp bên cửa để mặc Khang Trí chà đạp, trong lòng đem người truyền lời của Đỗ Hải Thiên chửi đến mười tám đời.

“Hàn Vũ!” Khang Trí chỉ một người, phân phó: “Dẫn bọn hắn đi gặp thúc thúc ngươi.”

“Được, Trí thiếu.” một gã thanh niên cười đi tới.

“Ta còn có việc, không đi cùng các ngươi được.” Khang Trí cười sáng lạn: “Lăng Liệt có khỏe không?”

“Lăng Liệt?” Lăng Thừa Chí ngẩn ngơ, đờ đẫn gật đầu: “Ơ tốt, khá tốt…”

“Ha ha, sau này gặp hắn, bảo hắn sớm tới Tinh Vân Các, các ca ca đều thương nhớ hắn lắm.” Tên mập cười nói, phất phất tay, rồi mới đi.

Hàn Vũ mơ hồ chẳng hiểu gì đưa Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên vào trong các, hai tên thị vệ mồm miệng hung ác kia, mặt mũi bầm dập núp góc tường, sợ hãi cúi đầu.

“Xin hỏi một chút, Trí thiếu… là ai vậy?” Lăng Thừa Nghiệp hỏi.

“Là con trai phó các chủ chúng ta.” Hàn Vũ đắng chát cười cười, dường như cũng từng bị nếm qua thiệt thòi vì Khang Trí, “Các ngươi có thể được Trí thiếu hảo cảm là may lắm, hắn tính tình rất quái. Ách, chốc nữa gặp thúc thúc, các ngươi tốt nhất nên nói ra chuyện này, chỉ cần không phải chuyện khó, thúc thúc nhất định sẽ giúp các ngươi giải quyết.”

Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên chấn động, kinh dị nhìn Hàn Vũ.

Tinh Vân Các gồm các chức vị các chủ, phó các chủ, trưởng lão,đường chủ. Các chủ chỉ có một, phó các chủ có hai, quyền lợi của phó các chủ trong các là rất lớn. Khang Trí là con phó các chủ Khang Huy nên đương nhiên có tư cách ngang ngược càn rỡ trong Tinh Vân Các.

Kẻ áp chế Lăng gia không ngóc đầu lên được là Đỗ Hải Thiên, chỉ là một trong năm trưởng lão của các, mà trong năm trưởng lão vị trí cũng không cao, thân phận địa vị không cách nào dám so với phó các chủ Khang Huy. Đừng nói Khang Trí không biết thị vệ bị Đỗ Hải Thiên phái người thông báo, cho dù có biết rõ hắn cũng chẳng thèm để ý.

Chẳng bao lâu, Hàn Vũ dẫn hai người tới một căn phòng đầy tủ sách.

Chuyên môn phụ trách quản lý các thế lực phụ thuộc, cung phụng trưởng lão Hàn Khánh Thụy đang chuẩn bị ra ngoài, thấy lúc này còn có người tới, mặt mày khó chịu, nhưng nghe thấy người tới là Lăng gia, thái độ lập tức biến hóa kinh người.

“Có chuyện gì hả?”Hàn Khánh Thụy ý bảo Hàn Vũ rời đi, tự mình rót hai chén trà, mỉm cười hỏi.

Lăng Thừa Nghiệp được yêu mà kinh, sợ hãi kể hết mọi chuyện, sau đó nói: “Linh thảo trên Dược sơn gần đây đã tốt trở lại, chỉ cần cho thêm chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ nộp đủ số.”

“Ta còn tưởng chuyện gì.” Hàn Khánh Thụy khoát tay, ý bảo hai người ngồi xuống uống ngụm trà, ha ha cười: “Bây giờ ta báo cho các ngươi biết luôn, trong vòng hai năm từ bây giờ Lăng gia các ngươi không phải nộp bất kỳ linh thảo gì nữa!”

Lời vừa nói ra, hai người bị hù thiếu chút nữa nhảy bật lên, nước trà trong tay văng tung tóe, Lăng Thừa Chí vội nói: “Hàn trưởng lão, xin đừng làm vậy, Lăng gia chúng ta nhất định sẽ giao nộp đầy đủ linh thảo mà, xin ngài hãy yên tâm!”

Hàn Khánh Thụy sững người, rồi hiểu ngay hai người kia hiểu sai ý lão, liền cười: “Lăng Liệt trong Lăng gia các ngươi lập công lớn, công lao của hắn ngoại trừ việc tích rất nhiều điểm cống hiến cho chính hắn, còn thuận tiện triệt tiêu luôn phí giao nộp linh thảo hai năm của Lăng gia. Đây là quy củ từ trước của Tinh Vân Các, thế lực phụ thuộc nếu có võ giả lập đại công, một trong các khen thưởng là gia tộc tương ứng được miễn hai năm không cần nộp vật tư.”

“Hàn trưởng lão! Hàn trưởng lão!” bên ngoài có tiếng kêu.

Hàn Khánh Thụy đứng lên: “Ta còn có việc, không nói nhiều nữa. Về phần Lăng Liệt, ta đã đưa tên hắn vào danh sách thành viên trung tâm, cũng đã ghi vào cho hắn một ngàn hai trăm điểm cống hiến, các ngươi khi trở về nhớ báo cho hắn biết, lúc nào cũng có thể đến Tinh Vân Các đăng ký.”

Trong khi Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên còn đang ngốc như gà gỗ, Hàn Khánh Thụy nói tiếp: “Cũng thay ta cám ơn hắn, tên tiểu tử kia của nhà ta gần đây cũng luôn nhắc tới hắn, nếu không có hắn, sợ là đã chết trong tay đám người Toái Băng Phủ kia rồi.”

Nói xong, Hàn Khánh Thụy cười, vỗ vỗ vai Lăng Thừa Chí rồi bỏ đi, để cho hai người ở lại uống trà nghỉ ngơi.

“… Lăng Liệt, Lăng gia trấn chúng ta chỉ có duy nhất một Lăng Liệt, không phải là một lão già sắp chết hay sao?” Lăng Thừa Chí mơ màng, cảm thấy mọi việc đều không thực.

“Thành viên trung tâm! Một ngàn hai trăm điểm cống hiến! Bọn họ có nhầm người hay không?” Lăng Huyên Huyên vô cùng chấn động, đầu óc như say, quay cuồng chóng mặt, không còn biết phương hướng.

“Ta sợ là, sợ là nghĩ sai rồi.” Lăng Thừa Chí vô lực nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.