Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 29: Chương 29: Bậc thầy diễn xuất




Trong lúc người xem đang điên cuồng cà khịa thì Khung Thương lại đột ngột dừng hanh động, sau đó moi từ túi áo khoác nào đó trong tủ ra một bọc giấy gấp.

Chỗ giấy này toàn là những mẩu được cắt ra từ báo, lớn nhỏ không đồng đều được sắp xếp theo thứ tự thời gian.

Khung Thương mở ra, xếp chúng lần lượt.

Ban đầu chỉ là mấy câu nói ít ỏi, càng về sau lại đổi thành hẳn một đoạn phân tích dài trên báo, cùng với rất nhiều lời phê phán đến từ nhân dân cả nước… tất cả đều là tài liệu nói về một tên tội phạm đã mãn hạn tù nhưng vừa được thả lại tiếp tục sa đọa trong tội ác.

Tuy cái tên Phạm Hoài đã được thay thế bằng một cái tên giả khác nhưng nội dung tin tức thì sao chép y nguyên văn bản truyền thông đưa tin trong thực tế, chỉ cần đọc qua thôi là đoán được ngay là ai.

Nhưng, sao bọn họ lại sưu tập tin tức về Phạm Hoài?

Là Ngô Minh chú ý đến Phạm Hoài hay là Lý Dục Giai đây? Xét theo tình hình trước mắt thì sau khi Phạm Hoài ra tù, cậu ta chưa từng xen vào cuộc sống của hai người kia mà ngược lại là họ chủ động để ý tới.

Lúc tờ giấy được lôi ra, khán giả trong phòng live stream thi nhau hít khí lạnh.

Bọn họ đã quên mất người này, người mà bọn họ lấy ngòi bút làm vũ khí, lớn giọng khẳng định đây mới là kẻ tình nghi số một ấy lại ẩn mình trong toàn bộ câu chuyện, đến phần sau mới lộ diện nhưng lại lộ diện bằng phương thức không ai ngờ tới.

Tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác mình đã lệch hướng.

*

Xem xong, Khung Thương đặt lại đồ về chỗ cũ, làm như bản thân không hề phát hiện ra, tiếp tục rà soát những chỗ còn lại.

Đáng tiếc, Hạ Quyết Vân vẫn rất thông minh, không đem tất cả manh mối đặt chung vào một vị trí. Các túi áo còn lại vô cùng “sạch sẽ”, Khung Thương chẳng tìm thêm được gì.

Cô quỳ gối trên mặt đất, kéo hết ngăn kéo dưới đáy tủ ra rồi luồn tay vào sờ soạng xem thử bốn góc tường.

Tìm lần lượt lên trên tới ngăn kéo thứ ba thì quả thật sờ trong góc nào đó có tập tài liệu.

Căn cứ theo cách giấu đồ của Hạ Quyết Vân, có thể suy ra tài liệu này cực kỳ quan trọng.

Đôi khi suy nghĩ của anh rất dễ đoán.

Không ngờ anh lại đi theo con đường ngây ngô ngớ ngẩn như vậy.

Khung Thương thầm cảm thán trong lòng.

Cô cẩn thận cởi dây buộc miệng túi, rút tờ biên lai bên trong ra, đây là báo cáo chẩn đoán của trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.

Nhìn kết quả chẩn đoán dương tính với HIV, Khung Thương đưa tay xoa mí mắt.

Tuy Ngô Minh không thích Lý Dục Giai, quan hệ trong gia đình cũng rất đỗi căng thẳng nhưng anh ta không có bất cứ mối quan hệ nam nữ ngoài luồng nào. Hoặc phải nói, Khung Thương nghi ngờ Ngô Minh bất lực.

Quỹ đạo sinh hoạt của anh ta rất đơn giản, trong sáng, chỉ giấu duy nhất việc sở hữu một căn nhà, bên trong ấy giấu toàn bộ trang sức nữ của mình chứ không có dấu vết nào cho thấy có người khác sinh sống ở đó. Nhiều năm không quan hệ, giấu bệnh sợ thầy. Xác suất cơ thể anh ta xảy ra vấn đề là rất lớn.

Tổng kết lại thì Ngô Minh không thể nào mắc HIV, không bị lây từ người khác và cũng không lây cho người nào nếu như bản thân mắc bệnh truyền nhiễm.

Tên trên bản báo cáo này viết tên Lý Dục Giai, thời gian khám bệnh là vào ba tháng trước, thế nên người ngoại tình là cô ta mới đúng.

Cô ta không thể chịu nổi sự vắng vẻ của Ngô Minh, cũng không nhịn được sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần của Chu Lang Tú. Dưới bao áp lực đè nén, Lý Dục Giai gấp gáp muốn có một đứa con, thế là chọn tìm kiếm bằng con đường khá “đặc biệt”. Nhưng có ai ngờ đâu, bất hạnh lại theo đó mà tới, sự việc xảy ra ngoài ý muốn ấy đã đẩy cô ta ngã thẳng xuống vực thẳm.

Ôi… Phụ nữ không tàn nhẫn thì không có địa vị.

Chẳng biết Ngô Minh có an toàn không?

Khung Thương nhướn mày bày tỏ sự khiếp sợ của mình trước sự việc, còn lại vẻ mặt không có thay đổi gì quá lớn, bình tĩnh đến độ làm người xem sửng sốt.

Khu bình luận trong phòng live stream sớm đã bị spam hàng loạt những từ không văn hóa kiểu “Đệch!” không dứt. Bọn họ không ngờ đôi vợ chồng hạnh phúc ấy lại sụp đổ trong một thời gian ngắn như vậy. Cái này như kiểu tình vợ chồng giả tạo bị hơ trên lửa thử bền, thoáng cái lộ nguyên hình.

Khốn nạn không chừa một ai.

“Em sẽ không tin vào tình yêu nữa.”

“Đừng lục soát nữa, ngưng lục soát đi [ôm đầu thét chói tai]”

“Tôi cứ nghĩ anh Q là đóa hoa ngây thơ trong trắng. Tôi xin lỗi, hóa ra người ấy là tôi [tạm biệt]”

“Đến khi nào mị mới học được vẻ mặt dửng dưng như không của boss đây?”

“Đến nước này thì không ‘diễn viên’ nào là vô tội cả! Mẹ nó, tất cả đều là bậc thầy diễn xuất đấy!”

*

Khung Thương cất hết đồ về chỗ cũ, đứng lên, đi dạo quanh phòng một vòng.

Cửa sổ đóng chặt, rèm đóng kín, đồ vật cũng được để ngăn nắp đâu ra đó.

Sau đấy, cô quay đầu ra phía cửa, rồi lại nhìn lướt một lượt gian phòng.

Kể từ lúc Khung Thương vào game tới giờ, người giúp việc không hề xuất hiện. Căn cứ theo lời thoại của Chu Lang Tú thì trước đấy người giúp việc mà bọn họ thuê có việc bận nên đã xin nghỉ, từ đó việc dọn dẹp căn biệt thự rơi xuống đầu Lý Dục Giai.

Hôm qua Hạ Quyết Vân ở nhà lục tung phòng khách lên tìm đồ nhưng không hề có ý định dọn dẹp hộ, vì dù sao anh cũng không phải bà chủ gia đình thật, lại không có thói quen làm việc nhà. Nhưng căn phòng ngủ lại quá mức sạch sẽ, như thể lúc tìm chứng cứ, Hạ Quyết Vân không di chuyển bất cứ đồ vật nào trong phòng.

Khung Thương quệt thử ngón tay xuống nền đất, chẳng có mấy bụi bẩn, chắc hẳn vừa mới quét dọn qua cách đây không lâu.

Hạ Quyết Vân tốn thời gian cả buổi tối, phí bao công sức để dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này.

Thú vị đây.

Cái anh muốn rửa sạch là cái gì?

Khung Thương cười nhẹ, xoay người đi tới WC ở cách vách.

Đèn trắng sáng lên, chiếu rõ mọi món đồ bên trong.

Khung Thương lấy ở ngăn tủ phía dưới chiếc giẻ lau bị vứt.

Chiếc giẻ lau vốn màu trắng bị Hạ Quyết Vân sử dụng qua biến thành một màu loang lổ.

Khung Thương cho nó vào bồn rửa tay, mở nước, cẩn thận giặt sạch bụi bẩn bám trên đó rồi quan sát kỹ những dấu vết còn để lại.

Ở mé phải giẻ lau có vệt đỏ sậm trông rất giống vết máu. Nhưng đấy cũng chỉ là nhìn giống thôi, còn muốn xác định xem có phải vết máu thật không thì cần phải dùng thuốc thử chuyên nghiệp.

Khung Thương dùng tay đo thử.

Phạm vi vết bẩn không lớn, chỉ cỡ một đốt ngón tay cái, có thể là vết bẩn ở góc nào đó bị Hạ Quyết Vân nhìn thấy nên thuận tay lau sạch.

Khung Thương quay về phòng ngủ, quỳ rạp trên mặt đất kiểm tra các ngóc ngách.

Hạ Quyết Vân quét dọn chả cẩn thận gì cả, gầm giường vẫn còn đầy bụi bẩn.

Chỗ nào bị lấp kín là nghĩ chỗ đó sạch, quả là suy nghĩ của thẳng nam.

Khung Thương cầm đèn pin soi gầm giường rồi dùng đống quần áo ở dưới đó quét ra đống mảnh thủy tinh dính máu. Quanh những mảnh thủy tinh ấy sẽ có mấy mảnh vụn bé xíu xiu, dưới ánh đèn pin lóe lên tia sáng lấp lánh.

Đây chắc là đống mảnh bị vỡ bị giấu nhẹm trong gầm giường luôn chứ không quét tước sạch sẽ.

Nếu như vậy thì hẳn không lâu trước đây Ngô Minh và Lý Dục Giai đã cãi nhau, sau đấy chuyển biến thành động tay chân.

Khung Thương sờ soạng một lượt khắp cơ thể mình.

Thể lực nam nữ có sự khác biệt rõ ràng. Trên người Ngô Minh không có dấu vết bị tổn thương nào, ngược lại Lý Dục Giai lại yếu ớt, cho nên người bị thương chắc chắn là cô ta.

Nay Hạ Quyết Vân bỗng dưng hộc máu, liệu có phải là do động tới vết thương cũ không?

Khung Thương nằm vật ra đất, tay đặt trên trán cản bớt ánh sáng, cẩn thận xét lại một lượt các manh mối đang có. Lát sau, cô ngồi dậy, bắt đầu lượt tìm kiếm thứ hai quanh phòng.

Lần này thì không có chứng cứ nào mới.

Khung Thương vào phòng chứa đồ lấy cái vali đen ra, tùy tiện nhét vài món quần áo vào rồi thêm khăn lông và sữa tắm các thứ, chuẩn bị tới bệnh viện.

Rất cảm ơn Hạ Quyết Vân đã tri kỷ để lại manh mối. Vất vả cho anh rồi.

Nhân dân giành thắng lợi sẽ mãi nhớ ơn anh.

*

Khoảng thời gian sau đấy trong trò chơi trôi qua rất nhanh, nhoáng cái lúc Khung Thương tới bệnh viện đã là ba giờ chiều, lúc ấy Hạ Quyết Vân đang ngủ, nhịp hô hấp cực kỳ bình thản, tựa như nằm đó đã lâu nên ngủ quên mất.

Khung Thượng lặng lẽ lấy điện thoại của Lý Dục Giai ra, dùng vân tay mở lớp bảo mật, thuận thế ngồi xuống mép giường.

Không lâu sau, Hạ Quyết Vân giật mình tỉnh dậy, khàn giọng hỏi: “Cô về rồi à?”

“Ừ.” Khung Thương rất tự nhiên dời vị trí di động sang chỗ khác, nhìn anh nói: “Tôi không biết anh định mặc đồ nữ hay đồ nam nên mỗi thứ tôi mang theo vài món, tất cả đều là tôi tỉ mỉ lựa chọn, chắc anh sẽ thích.”

“Hả?” Hạ Quyết Vân khó hiểu: “Ở bệnh viện không phải nên mặc đồ bệnh nhân sao?”

Khung Thương nói: “Mặc lúc xuất viện ấy.”

Hạ Quyết Vân không để tâm lắm: “Phó bản kết thúc tới nơi rồi mặc cái gì nữa.”

Khung Thương nghiêm túc nói: “Anh vui là được, phó bản gì đó đều không quan trọng.”

Hạ Quyết Vân rùng mình, toàn thân nổi da gà vì lời cô nói. Ánh mắt anh nhìn cô chứa chan lo lắng, thật sự sợ người phụ nữ này nhập vai sâu quá, làm chuyện gì đó kỳ lạ thật.

… Cô nghiện làm tổng giám đốc bá đạo như thế hả?

… Cô có còn nhớ mình là phụ nữ không đấy?

“Cũng chẳng còn bao lâu nữa. Tôi đi lấy phim chụp cho anh đây. Hay anh ngủ thêm một lúc nữa đi.” Khung Thương vỗ vai, tươi cười ôn hòa: “Tất cả đồ dùng tôi đều để trong vali, máy tính cũng mang theo, nếu không thích ngủ anh có thể nằm chơi một lát.”

Hạ Quyết Vân hỏi: “Cô có lấy di động cho tôi không?”

Khung Thương: “Hình như có, tôi không để ý lắm. Anh thử tìm trong đống đồ mang tới xem, tôi ra ngoài tiện đường mua luôn chút đồ ăn cho anh.”

Hạ Quyết Vân bị sự săn sóc của cô làm cho toàn thân ngượng ngập không tự nhiên, chột dạ hỏi: “Không cần. Cô định ở đây chăm sóc tôi đấy à? Tất cả chỉ là giả tưởng thôi, cô cứ đi làm việc cần làm đi. Không còn nhiều thời gian đâu, ngày 26 sắp trôi qua rồi.”

“Chờ lấy được báo cáo bệnh trạng của anh rồi nói tiếp. Anh nằm một chỗ thế không thấy nhàm chán sao?” Khung Thương chân thành nói: “Đừng lo, tôi có chừng mực mà.”

Nói xong, cô đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại. Sau đấy, cô đột ngột đổi phương hướng, đi tới phòng nghỉ ở cách vách.

Hạ Quyết Vân nằm trong phòng hai mắt trống rỗng, thở dài thườn thượt.

*

“Anh Q đang hoang mang không biết phải làm sao, em xin lỗi nhưng em buồn cười.”

“Anh Q: Cảm động [Aiz]”

“Boss là đồ không có trái tim.”

“Khốn nạn! Đúng là đồ đàn ông đáng chết! Tên đáng ghét như vậy mà anh còn rung động hả? Không được!”

“Anh Q sau này đừng xem bản thu live stream nhé. Anh sẽ khóc đấy.”

“Tuy trò chơi này có đủ mánh khóe bịp người, nhưng kiểu thành công đánh cắp cả trái tim như này… Anh Q đáng thương quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.