Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 3: Chương 3: Đông Xưởng




Editor: Greeny

Beta: Dâu Tây

_____________

“Tỷ tỷ, tỷ thật sự đồng ý lời cầu thân của Đông Xưởng sao?”

Trong Tẩy Bích cung, Tiêu Hoàn đang khóc nức nở, nước mắt đầy mặt, hắn nói: “Do trẫm làm liên lụy tỷ! Tỷ tỷ, việc này không quan trọng, tỷ không cần vì trẫm mà làm như vậy! Nếu Thẩm Huyền muốn ngôi vị Hoàng đế của trẫm thì cứ để cho hắn lấy đi...”

“Suỵt! Nếu để Thái hậu nghe thấy lời này thì đệ chết với bà ấy đấy!”

Tiêu Trường Ninh cầm miếng lê được gọt sẵn nhét vào miệng Hoàng đế, ngăn chặn hắn nói ra những câu đại nghịch bất đạo, sau đó nàng chống cằm thở dài, nói: “Hoàng thượng à, đệ thì biết cái gì?! Chuyện hôn nhân này không phải là thứ tỷ có thể quyết định đâu! Hôm trước, ở Từ Ninh cung, tỷ dùng cái chết để dồn ép Thái hậu chỉ vì muốn đánh cược xem thử vị trí của Tiên đế trong lòng Thái hậu mà thôi. Tỷ đã thua, đã thua rồi thì phải thừa nhận thất bại thôi... nếu không tỷ không còn sống mà bước ra khỏi cửa lớn của Từ Ninh cung đâu!”

Tiểu hoàng đế sợ đến mức co rụt cổ lại, hắn nuốt miếng lê trong miệng xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu thật sự sẽ động thủ với tỷ sao? Tỷ là Trưởng công chúa đấy!”

“Đừng nói là tỷ, cho dù Thẩm Huyền chỉ đích danh nữ nhi của Thái hậu thì bà ta cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý. Vì trong mắt bà ta chỉ có tư lợi, không có tình thân.”

Câu cuối cùng, Tiêu Trường Ninh đè âm thanh xuống cực thấp, dường như nàng sợ bị kẻ nào khác lén nghe được, nàng thầm thì nói: “Ở lại trong cung cũng bị vùi dập, sống không bằng chết, gả cho Đông Xưởng cũng chết, hai bên đều khó tránh khỏi cái chết. Tỷ nghĩ kỹ rồi, chết chỗ nào cũng giống như nhau, đều bị mất đi ánh sáng, nhưng ít nhất gả cho Thẩm Huyền còn có cơ hội tự quyết định.”

Huống chi nàng là công chúa duy nhất bị gả làm thê tử cho thái giám, đằng nào tiếng xấu của nàng cũng bị “Lưu danh thiên cổ” rồi.

Ngày mùa thu, ánh nắng mặt trời yếu ớt, đã đến lúc Tiêu Trường Ninh phải xuất giá rồi.

Bên ngoài tràn ngập âm thanh vui vẻ náo nhiệt mừng hỉ sự, nhưng trong phòng thì tiếng kêu rên vang lên từng hồi. Các cung tỳ đi cùng công chúa xuất giá đang cầm lụa đỏ đứng ở góc phòng ôm đầu khóc. Rõ ràng là việc vui, tại sao lại mọi người lại đau lòng còn hơn đang có tang kia chứ?

Tiểu hoàng đế mặc một bộ áo bào trang trọng màu đen tuyền, hắn vừa đến Tẩy Bích cung đã thấy trên người Tiêu Trường Ninh là y phục màu trắng trơn. Tiểu hoàng đế sụt sịt mũi, mắt bắt đầu ưng ửng đỏ: “Tỷ tỷ, hôm nay là ngày đại hỉ của tỷ, tỷ phải đội trên đầu mũ phượng và khăn hỷ, sao tỷ lại mặc bộ y phục màu trắng thế kìa?”

Tiêu Trường Ninh đã thực hiện xong ý định của nàng, nàng thở dài một tiếng giống như người sắp chết đang trút hơi thở cuối cùng: “Bên trong mặc màu trắng, bên ngoài mặc hỉ phục. Tới Đông Xưởng bổn cung lập tức cởi bỏ y phục màu đỏ thì có thể hạ táng được rồi, không cần phải rườm rà thay y phục.”

Tiêu Hoàn bị nàng dọa sợ mất hồn, hắn nắm lấy ống tay áo nàng rồi òa lên khóc: “Tỷ tỷ số khố của trẫm!! Hu hu hu...”

Bộ dạng Tiêu Trường Ninh trống rỗng, nàng vỗ vỗ vai Hoàng đế an ủi: “Đừng khóc. Con người chỉ chết một lần thôi, tỷ chết rồi chỉ cần hàng năm vào ngày này, đệ nhớ đốt cho tỷ nhiều giấy tiền là được.”

Tiểu hoàng đế không cảm thấy được an ủi mà càng khóc lớn hơn.

Âm thanh nức nở trong Tẩy Bích cung dường như đang so đấu lẫn nhau, tiếng thấp tiếng cao. Tiêu Trường Ninh mặc hỉ phục màu đỏ bên ngoài y phục trắng, nàng đội mũ phượng lên, màn trân châu rũ xuống che đi ánh mắt mơ hồ.

Một lúc sau, thái giám tư lễ cầm theo cây phất trần đến, nói: “Trường Ninh công chúa, công công bên Đông Xưởng đã đến đón người, người chuẩn bị xong hết rồi chứ? Nếu xong rồi chúng ta sẽ đưa người lên kiệu hoa xuất cung.”

Hắn vừa dứt lời thì hơn hai mươi thái giám của Đông Xưởng tiến vào xếp hàng ngay ngắn hai bên, họ đều mặc y phục màu nâu, đầu đội mũ tròn, chân mang giày cao, đeo thanh gươm ngắn bên hông, trông vừa nhu hòa lại vừa uy phong.

Người dẫn đầu là hai đại thái giám có y phục thêu bằng chỉ vàng, chỉ cần quan sát liền biết thân phận không giống người bình thường, không biết trong hai người họ ai là Đô đốc của Đông Xưởng.

Tiêu Trường Ninh lo lắng nhiều hơn so với tưởng tượng. Nàng vô tình lui về phía sau một bước, mười ngón tay siết chặt đến mức gần như xé rách ống tay áo được thêu tinh tế.

Nàng len lén nhìn qua màn trân châu bằng vàng, khẩn trương tìm người.

Nàng thấy vị thái giám đứng đầu phía bên tay phải có làn da trắng muốt như nữ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú. Từng chuyển động của hắn đều nhẹ nhàng, mềm mại. Lúc này, tay hắn đang vân vê một nhánh phong lan, giữ nó lại bằng ngón giữa rồi lấy thanh đao nhỏ chơi đùa với nó, hắn lạnh lùng kéo dài âm điệu: “Hôm nay là đại hỉ, tại sao các ngươi đều khóc sướt mướt?”

Thanh âm sắc bén kèm theo vài phần trang nghiêm, trái tim Tiêu Trường Ninh trùng xuống, nàng thầm nghĩ: Xong rồi, người này đúng là Thẩm Huyền!

Người của Đông Xưởng khí thế hùng hồn, toàn bộ Tẩy Bích cung đều sợ đến ngây ngốc. Tiểu hoàng đế cứng miệng, một giọt lệ chưa kịp rơi xuống vẫn còn đọng lại trên má hắn. Tiêu Trường Ninh cũng không khá hơn, tay chân nàng run lẩy bẩy nhìn tên thái giám thanh tú, sau đó nàng cúi đầu lắp bắp: “Thẩm... Thẩm... Thẩm...”

Tên thái giám đang chơi đùa với nhánh phong lan trợn trừng mắt, sau đó lười biếng cúi đầu hành lễ: “Trưởng công chúa gọi ai là thẩm thẩm [*]? Tại hạ là Thanh Long [*] ở Đông Xưởng, tên Phương Vô Kính, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, ta không dám để Trưởng công chúa người gọi ta là thẩm thẩm đâu.”

[*] Thẩm thẩm: bà dì, bà cô

[*]Thanh Long: rồng

Tiểu hoàng đế kéo tay áo Tiêu Trường Ninh, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, tỷ nhầm rồi, người này không phải Thẩm Huyền.”

Tiêu Trường Ninh thở dài nhẹ nhõm. May thay, Thẩm Huyền không phải là tên ẻo lả này...

“Ta đang hỏi các người đấy! Rõ ràng là đại hỉ, tại sao không khí lại như có tang thế? Khóc cái gì mà khóc?”

Phương Vô Kính xoay vòng thanh đao nhỏ giữa những ngón tay thon dài, hắn trừng mắt liếc nhìn mọi người:

“Mau chóng ngừng khóc!”

Trong phút chốc, tất cả đều mở to mắt, cố gắng không để nước mắt rớt xuống.

“Phương công công đừng giận, bọn họ đang khóc vì công chúa sắp phải gả đi đấy.”

Tiêu Trường Ninh mím chặt môi để không phải bật cười, nàng đành phải chuyển ánh mắt sang phía đại thái giám đứng bên trái...

Sau đó, nàng cứng đờ cả người.

Tên thái giám này tay chân cũng thon dài, còn khuôn mặt thì anh tuấn, đoan chính. Tay hắn cầm một cây cung, trên lưng đang đeo những mũi tên bằng đồng, tư thế oai hùng, nhưng hắn lại vô cùng lạnh lùng, xung quang tản ra một loại khí lạnh giống như là “Đừng đến gần ta“... Chẳng lẽ hắn là Thẩm Huyền sao?

“Công chúa điện hạ không cần nhìn, hôm nay, Đô đốc Đại nhân có việc gấp cần xử lý, ngài không đến đây đâu. Ngài dặn dò bọn ta đến đây đón công chúa.” Dường như Phương Vô Kính cũng nhìn ra Tiêu Trường Ninh đang thấp thỏm không yên, hắn cất cây đao nhỏ vào ống tay áo rồi chỉ vào kẻ mặt lạnh kia giới thiệu: “Còn đây là Chu Tước, hắn tên Tương Xạ.”

Sau đó, hai người đồng loạt ôm quyền, quỳ gối: “Thuộc hạ khấu kiến Đô đốc phu nhân!”

Những thái giám đang xếp thành hai hàng dài ở trước cửa phòng cũng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Khấu kiến Đô đốc phu nhân.”

Tiểu hoàng đế Tiên Hoàn hít vào một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Phương Vô Kính và Tương Xạ là sát thủ của Đông Xưởng, họ dẫn đầu cả trăm người, có thể gọi họ là xạ thủ bách phát bách trúng, họ đều là cánh tay đắc lực của Thẩm Huyền. Bọn họ ngẫu nhiên nói một câu cũng có thể khiến cho triều thần trên dưới run rẩy.”

Chỉ là mấy tên thủ hạ được phái đến mà từ cao đến thấp ở Tẩy Bích cung đều sợ đến vỡ tim, nếu Thẩm Huyền đích thân đến đây không biết sẽ gió tanh mưa máu đến mức nào đây?!

Tiêu Trường Ninh thực sự cảm thấy mình sống không còn lâu nữa!

“Thái hậu nương nương giá đáo!”

Theo tiếng hô “giá đáo”, Lương thái hậu bước vào cùng với những cung tỳ đang nâng hai ống tay áo màu đen tuyền có lằn vân tím cho bà. Cuối cùng, bầu không khí bế tắc trong Tẩy Bích cung bị phá vỡ.

“Bái kiến Thái hậu nương nương.” Phương Vô Kính hành lễ rồi lập tức phất tay, nói: “Giờ lành đã đến, mời công chúa điện hạ lên kiệu, Đô đốc Đại nhân đang ở Đông Xưởng chờ người để động phòng đấy.”

Tiêu Trường Ninh nghe xong hai chữ “động phòng” cả người liền run rẩy, nàng nắm chặt lấy tay Tiêu Hoàn, nhìn hắn như cầu cứu: Động phòng? Ai có thể nói cho nàng biết thái giám thì động phòng thế nào không?

Không phải là Thẩm Huyền sẽ giết nàng, rồi đem chôn cất cùng với “bảo bối” đã bị thiến của hắn sao? Chẳng lẽ hắn muốn lấy người âm?

Sau khi tự tưởng tượng cảnh kia, Tiêu Trường Ninh càng cảm thấy sợ hãi, hai hàm răng của nàng va lọc cọc vào nhau.

“Khoan đã.” Lương thái hậu nặng nề nói: “Mặc dù Tiên đế nhân hậu, cho phép Thẩm Huyền đứng trong hàng ngũ “Cửu thiên tuế”, nhưng hắn là Phò mã của Đại Ngu, tại sao không tự đến đón Trường Ninh?”

“Thái hậu nương nương đừng trách, Đô đốc Đại nhân trăm công ngàn việc, thực sự không thể đến.” Nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lương thái hậu, Phương Vô Kính tươi cười vô cùng xinh đẹp:

“Chưa nói đến nếu như Đô đốc đại nhân không ngày đêm lao lực, thì sao Thái hậu nương nương có thể càng lúc càng nhàn nhã như vậy chứ?”

“Ngươi!” Lương thái hậu siết chặt năm ngón tay giấu trong tay áo, bà nghẹn một lúc lâu vẫn không nói nên lời, sau đó khó chịu nói: “Dù như thế nào Trường Ninh cũng là huyết mạch hoàng thất, lần này ta gả nàng qua Đông Xưởng, ngươi đừng quên việc Thẩm đô đốc đã đồng ý với ai gia!”

“Thái hậu yên tâm, chỉ cần người không gây chuyện thị phi bên phía Cẩm y vệ thì ngôi vị Hoàng đế của Tiêu gia tuyệt đối yên ổn.” Nói xong, Phương Vô Kính thoáng nhìn Tiêu Trường Ninh đang mặc một thân y phục đỏ xinh đẹp, hắn đưa tay ra: “Công chúa điện hạ, mời người lên kiệu.”

Đôi môi đỏ hồng của Tiêu Trường Ninh hé mở, rất lâu sau nàng mới định thần lại, giọng nói run rẩy: “Đông Tuệ, mau ôm Hổ Phách đến đây.”

Hổ Phách là con mèo màu vàng nâu, năm trước Tiên đế đã tặng cho Tiêu Trường Ninh vào ngày sinh thần của nàng. Ở trong thâm cung, người và mèo đã làm bạn với nhau được một năm, nuôi dưỡng tình cảm. Bây giờ phải xuất giá, nàng muốn mang theo con mèo này, cho dù tương lai phải xuống hoàng tuyền cũng có nó đi theo, không sợ cô đơn.

Cung tỳ Đông Tuệ gạt nước mắt, nàng ôm lấy con mèo. Con mèo này tính tình cực kỳ kiêu ngạo, không thích người khác đến gần, nó giơ móng vuốt cào vào cánh tay Đông Tuệ một cái rồi nhảy vào lòng Tiêu Trường Ninh.

Tiêu Trường Ninh nhìn con mèo vàng nâu lười nhác trong lòng mình thì không tránh khỏi đau thương: Hổ Phách à, ngươi có biết những ngày tốt đẹp của chúng ta sắp phải kết thúc không hả?

Hổ Phách không hiểu, chỉ kêu “Meo” một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

Lúc lên kiệu xuất giá, Tiêu Trường Ninh không cầm được, nước mắt rơi xuống như mưa, hai tỷ đệ nắm tay nhau không muốn xa cách, trông giống như họ đang diễn một vở tuồng sinh ly tử biệt. Một lúc lâu sau kiệu đón dâu mới bắt đầu xuất cung.

Đoàn người đến Huyền Vũ môn rồi đi dọc theo vách tường cung cấm ra khỏi Đông Hoa môn, họ ven theo bờ sông đi thẳng đến Đông Xưởng.

Trên đường, người tò mò đến xem rất đông, nhưng không một ai hoan hô reo hò, tất cả mọi người đều có vẻ mặt đồng cảm, thậm chí có nhiều công tử còn lặng lẽ cầm một miếng vải trắng để tưởng nhớ Trưởng công chúa sắp hương tiêu ngọc vẫn [*].

[*] Hương tiêu ngọc vẫn: chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.

“Thật đáng thương, công chúa như hoa như ngọc thế kia lại phải gả cho một thái giám.”

“Cuộc đời thật trớ trêu...”

“Đông Xưởng quá kiêu căng, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi!”

“Suỵt! Khắp nơi đều là người của Đông Xưởng đấy, nói chuyện cẩn thận một chút!”

Đáng tiếc, những tiếng nói này rất nhỏ, nhanh chóng bị kèn trống trong ngày đại hỉ nhấn chìm.

Thời gian đi đến Đông Xưởng rất ngắn mà mọi người đều có cảm giác như dài đằng đẵng.

Kiệu hoa dừng lại, Hạ Lục và Đông Tuệ cố gắng tươi cười, cầm hộp trang điểm dặm phấn cho Tiêu Trường Ninh, dặm đi dặm lại, cuối cùng, hai cung tỳ lại tiếp tục khóc.

“Công chúa điện hạ, người xuống kiệu được rồi, Thẩm đô đốc đang chờ đón người.” Giọng nói của đại cung nữ Thu Hồng vang lên bên ngoài rèm xe, nhẹ nhàng lo lắng: “Người của Thẩm đô đốc đều có mặt cả rồi, người...”

Thu Hồng chưa dứt lời Tiêu Trường Ninh đã nghe thấy âm thanh tất cả thái giám đang có mặt ở Đông Xưởng đồng loạt quỳ xuống, những giọng nói sắc bén vang lên: “Tham kiến Đô đốc đại nhân!”

Bên trong kiệu hoa, Tiêu Trường Ninh ngồi thẳng người, ôm chặt con mèo nâu vàng vào lòng: “Hổ Phách! Hắn đến rồi, làm sao bây giờ?! Bổn cung chết mất!”

Hổ Phách bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc, nó duỗi thẳng người, bất mãn kêu “meo” một tiếng.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, tiếp theo, giọng nói của nam nhân trầm thấp, dễ nghe truyền tới: “Đến rồi.”

“Đô đốc đại nhân, ta đã đón phu nhân đến cho ngài rồi.” Phương Vô Kính mềm mại cười cười, nói: “Nàng hơi nhát gan, không dám nhìn ngài.”

Tiêu Trường Ninh như bị trúng gió, nàng vô thức thu hẹp vai, nín thở.

Thấy tấm rèm không có động tĩnh, Thẩm Huyền cung kính tiến sát vào, giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa: “Trưởng công chúa muốn tự mình xuống xe, hay để bản đốc giúp đỡ?”

Âm thanh không ẻo lả giống như những thái giám khác nhưng lại có cảm giác cực kỳ bức người.

Mà thôi, đưa đầu vào cũng là đao, lùi về phía sau cũng là đao, Tiêu Trường Ninh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng giữ tâm trí ổn định. Nàng nhìn hai cung tỳ đang lệ tuôn đầy mặt, nói: “Mau lau nước mắt đi! Dìu bổn cung xuống kiệu.”

Hoàng hôn gần tắt, gió mùa thu giống như một ngọn lửa, tấm rèm đỏ rực nhẹ nhàng hé mở, Trưởng công chúa Trường Ninh mười bảy tuổi tuyệt đẹp, đôi môi hồng phơn phớt của nàng lộ ra dưới màn che trân châu vàng, bên ngoài ống tay áo là đôi bàn tay trắng muốt như ngọc.

Vừa xuống kiệu hoa, thân thể mảnh mai của nàng không đứng vững, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại thăng bằng. Bên cạnh kiệu hoa là một nam nhân y phục màu đỏ giống nàng.

Đó là một nam nhân cao lớn.

Công bằng mà nói trông Thẩm Huyền không hung ác như nàng tưởng tượng, thậm chí có thể nói là tuấn mỹ phi phàm: da hắn trắng, hàng lông mày dài, rậm rạp, bên dưới là đôi mắt phượng sâu sắc, cánh môi mỏng, hai gò má cao làm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tăng thêm phần khí thế bức người.

Một mình Thẩm Huyền đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ còn có thêm con chó mực hung dữ đang ngồi cạnh hắn.

Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ nhìn thấy con chó lớn như vậy. Toàn thân nó đều màu đen, móng vuốt sắc bén, nó to lớn đủ để vật lộn với một con sói. Lúc này, nó đang nhìn chằm chằm nàng, cố gắng dò xét nữ chủ nhân mới đến...

Thẩm Huyền sờ đầu con chó mực, hắn thong thả nâng khóe miệng, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa vớiTiêu Trường Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.