Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 8: Chương 8: Công việc mới thật không dễ




“Còn không mau đi làm việc, cô muốn bị đuổi việc sao?”

Trần Anh Thư nhìn về hướng anh đang ngồi trên ghế sofa với body nóng mắt như khiêu gợi. Dáng người cao lớn kèm theo câu nói doạ nạt khiến cô có chút sợ.

“Tổng giám đốc, giờ tôi đi ngay”

Không ở lại lâu, cô bắt đầu bước đi. Anh nhìn theo bóng lưng của cô nhíu mày khó chịu.

“Cô đứng lại”

Cô khó hiểu ngoảnh lại nhìn anh lần nữa. Như vậy là sao chứ, chẳng phải anh vừa bảo cô đi sao. Càng ngày cô càng cảm thấy tổng giám đốc này là một người khó hiểu, cô nói.

“Tổng giám đốc, có chuyện gì nữa sao?”

Anh hất cằm lại chỗ sắp dấy tờ dày cộp trên bàn làm việc của mình phía xa “Cầm tệp tài liệu về làm cho tôi, sáng mai đem nộp cho tôi kiểm tra, thiếu một tờ trừ một tháng lương”

Trần Anh Thư nhìn thấy tệp tài liệu mà chỉ biết chết lặng. Nghe đến yêu cầu của anh lại càng không muốn đứng vững, như vậy có phải là ép người quá đáng không chứ.

Số lượng nhiều như vậy mà chỉ cho cô thời gian một ngày. Coi như ban đầu cô đánh giá quá thấp về độ dễ tính của vị tổng giám đốc này đi.

Thấy cô không có chút hành động nào thuận theo anh nói.

“Sao nào, nếu cô không làm được thì...”

“Được, tổng giám đốc. Tôi làm được, nhất định ngày mai sẽ nộp cho anh”

Trần Anh Thư cắn răng nhẹ nói với vẻ cứng rắn. Dù sao đi nữa thì cô cũng phải cố giữ lấy công việc này, cô không muốn mình trở lại những ngày tháng thất nghiệp trước kia, coi như đây chính là thử thách dành cho mình vậy.

Anh nhìn bộ dạng cô khẽ nhếch miệng cười “Tốt lắm, nhân viên mới đừng làm tôi thất vọng. Cô cầm đi đi”

Trần Anh Thư không mấy vui vẻ ôm theo tệp tài liệu rời đi. Sau khi thoát ra khỏi phòng tổng giám đốc cô đi về nơi làm việc của mình.

Bước vào bên trong cô không thoát khỏi bất ngờ vì không còn một ai ở trong phòng. Bỏ qua sự thắc mắc cô đem sấp tài liệu đem lại bàn làm việc của mình.

Trần Anh Thư ngồi xuống ghế nhìn vào màn hình đen của máy tính chưa được bật lên, hình bóng cô soi chiếu bên trong có chút khó nhìn nhưng cũng đủ để cô có thể thấy được làn tóc hơi rối của mình.

Nhận thấy bây giờ không phải là lúc để cô phí phạm thời gian liền bật máy tính lên bắt đầu làm việc. Thật sự công việc không dễ như cô nghĩ. Sau một lúc mải mê làm việc thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo nhỏ đột nhiên reo lên.

Là số của Lâm Yến Chi. Cô nhanh chóng bắt máy.

“Trần Anh Thư, phòng cậu được nghỉ chưa? Mình đang dưới nhà ăn đợi cậu đây”

Lâm Yến Chi nói đến đây thì cô mới nhận ra gì đó. Nhìn lại đồng hồ lớn ở một góc tường trên cao của căn phòng đã chỉ điểm 12 giờ trưa. Hoá ra là mọi người đi ăn, cô còn cứ tưởng...

Thấy cô không trả lời Lâm Yến Chi gọi tên cô.

“Anh Thư, cậu có nghe mình nói không?”

“Đợi chút, mình xuống ngay đây”

Sau khi tắt tắt điện thoại, cô không quên lưu file máy tính rồi mới rời đi. Xuống nhà ăn của công ty cô không khỏi ngỡ ngàng vì độ rộng lớn của nó, nhân viên của công ti đều đã tập trung dưới đây ăn cơm.

Đi thẳng vào bên trong, phía xa có một người đang vẫy tay với cô. Đó là Lâm Yến Chi, cô nhanh chóng đi đến bàn có cô bạn mình đang ngồi, ở bàn còn có thêm vài người khác nữa.

“Anh Thư, sao rồi? Ngày đầu làm việc ổn chứ”

Câu hỏi ấy của Lâm Yến Chi khiến tâm trạng của cô trùng xuống. Làm sao có thể ổn được trong khi đã đắc tội với tổng giám đốc rồi.

“Cũng không dễ”

“Không sao, cậu làm lâu sẽ quen thôi”

“Ừm”

Cô nhìn mọi người ngồi cùng đều lạ lẫm. Cảm giác lúc này không được thoải mái chút nào khi nói chuyện với cô bạn thân của mình. Nhận thấy sự lúng túng trong ánh mắt cô thì Lâm Yến Chi liền nói.

“A, quên chưa giới thiệu với mọi người. Đây là Trần Anh Thư mà tôi đã kể với mọi người, là bạn tôi, cô ấy là nhân viên mới của công ti. Anh Thư, còn đây là anh chị làm cùng khoa với mình”

Sau khi Lâm Yến Chi giới thiệu xong thì không khí cũng bớt căng thẳng một chút. Cô mỉm cười gật đầu chào mọi người, trông họ cô cũng đoán sơ qua được là nhân viên làm lâu năm ở công ti. Một người phụ nữ hiền hòa nói.

“Trần Anh Thư, em mau ngồi đi. Chị có nghe Lâm Yến Chi kể qua về em rồi, không ngờ ở ngoài lại xinh đẹp như vậy”

Trần Anh Thư mỉm cười nhẹ nhưng cũng có phần khiêm tốn cô ngồi lại ghế.

“Là mọi người quá khen rồi”

“Anh Thư, sau này làm việc có khó khăn gì thì cứ nói với chị. Bọn chị sẽ giúp em”

Một người khác ngồi ghế đối diện niềm nở nói. Không ngờ trong công ty còn có những người bạn tốt. Suốt buổi ăn trưa hôm đó mọi người vui vẻ làm quen với cô, kể cho cô những vấn đề khó khăn của công việc, những kinh nghiệm làm việc của họ.

Sau khi ăn xong, cũng đúng lúc đến giờ làm việc. Cô đi về lại bàn làm việc của mình. Vài người ngồi với nhau nhìn thấy cô đi vào thì nhìn cô bĩu môi, cười cợt nói lớn.

“Nè, từ khi nào công ti mình cho người nhà quê vào làm việc thế”

“Trông cô ta giống mặc quần áo 10 năm không thay đổi”

Họ bắt đầu lấy cô làm chủ đề bàn tán. Cô nghe thấy vẫn cố tỏ ra không quan tâm và tiếp tục làm việc, dù sao thì những tiếng thị phi như này vẫn không tránh khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.