Luyện Cổ Chí Tôn

Chương 3: Chương 3: Vô Danh Kỳ Kinh




Xích Ngô đầu lĩnh trong ánh mắt toát đầy hận ý, nếu không phải Nhất Dạ Thiên Thu xen ngang phá đám, thì Dạ Điểu đã bị nó thôn phệ.

Thôn phệ Dạ Điểu than thuốc bổ này, không những chữa lành vết thương còn khiến nó tu vi tăng cao một bậc.

Dạ Điểu đã nuốt quá nhiều Ban Lan cánh hoa!

“Ùm!?”

“Thông thường nhắc đến, đạt đến Yêu Quái cấp bậc này đã hiểu tiếng người, mở ra linh trí có thể dùng truyền âm phương thức giao tiếp. Đầu này Xích Ngô tựa hồ không đúng a!” Nhất Dạ Thiên Thu nói.

Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên một cái cao vút thanh âm:

“Oác.”

“Nhân loại, ngươi nếu nghe thấy ta thanh âm, lập tức giết chết trước mắt ngươi con kia Xích Ngô, nó là dị chủng Xích Ngô bên trong đồng thời cũng là vương giả tại khu vực này, giết nó lợi ích vô tận.”

Đây là Dạ Điểu lời nói, Nhất Dạ Thiên Thu truyền âm trả lời:

“Dạ Điểu ngươi đây là muốn lợi dụng ta? Ta cùng nó không thù không oán, nhưng ta cùng ngươi có chút ít tương quan trao đổi, vì vậy mới có thể thuận tay chữa trị cho ngươi.”

Dạ Điểu nói: “Không được, không nói đến vừa rồi nếu ta không hiện thân thì Xích Ngô mười mấy con đã xâu xé ngươi, chỉ yêu cầu ngươi lập tức phá nó sinh mệnh. Bởi vì ta cảm giác một dạng nguy hiểm từ nó sắp xảy ra!”

Dạ Điểu vừa dứt lời, đầu lĩnh Xích Ngô từ trong miệng bắn ra một giọt nước đen, nước đen lấy tốc độ vượt qua mắt thường dính vào người Nhất Dạ Thiên Thu.

Nhìn kĩ, là một con sâu.

“Yêu Cổ!” Nhất Dạ Thiên Thu hãi nhiên hô lên.

“Tại sao lại có Yêu Cổ ở đây? Khó trách con này Xích Ngô đầu lĩnh lại có gì đó không đúng a.”

Yêu Cổ thuộc về cấp thấp một chủng loại Cổ, nó phổ biến tại Yêu tộc nhưng đối với tộc khác lại cũng không mấy khi gặp phải. Đời trước của Nhất Dạ Thiên Thu, hắn từng gặp qua vài loại Cổ, trong đó thậm chí gặp qua Huyết Cổ.

Yêu Cổ, ưa thích bám trên sinh linh mang theo Yêu mạch, cho nên chỉ xuất hiện tại Yêu tộc sinh linh trên người là chủ yếu. Nó chất độc khiến người ta nửa tỉnh nửa mê, như hóa thân thành yêu, điên điên dại dại.

Đồng thời sinh linh bị Yêu Cổ bám thân, tự thân thực lực lại đề thăng một mảng lớn, trở nên cường đại ít nhất một bậc.

Tiểu Yêu cảnh có ba giai đoạn nhỏ bên trong, mỗi giai đoạn lại chia ba bậc nhỏ, Sơ kỳ - Trung kỳ - Đại viên mãn.

Dạ Điểu tu vi Yêu Quái cảnh, thuộc về trung kỳ giai đoạn.

Đầu lĩnh Xích Ngô tu vi chỉ là sơ kỳ Yêu Quái, nhưng bị Yêu Cổ bám thân sau đó, lại thành trung kỳ đỉnh phong, lực áp Dạ Điểu.

Nhất Dạ Thiên Thu từng gặp qua Yêu Cổ ở đời trước, lấy tay làm kiếm điểm vào Yêu Cổ ban thước vị trí tính từ đỉnh đầu kéo xuống, Yêu Cổ chít chít kêu lên một tiếng lại nằm yên bất động.

Nhất Dạ Thiên Thu thuận tay đem Yêu Cổ cất vào trên người một bao túi vải, sau đó quay đầu nhìn về đầu lĩnh Xích Ngô.

Đoạn!

Vận dụng cao nhất tốc độ, một lần thành công cả đời an nhàn, cuối cùng một đạo cánh hoa Ban Lan cũng bị hái xuống, Xích Ngô đầu lĩnh sinh mệnh biến mất.

“Ừm!?”

Nhất Dạ Thiên Thu vừa rồi Yêu Cổ bám vị trí, xuất hiện một đốm máu nhỏ.

“Chết tiệt, làm sao lại nhanh như vậy!” Nhất Dạ Thiên Thu mắng một tiếng, liền ngồi xuống nhắm mắt điều tức.

Ục Ục!

Ục Ục!

Yêu Cổ độc tố nhanh chóng lan tràn toàn thân, đi thẳng vào tim mạch, Nhất Dạ Thiên Thu trái tim như muốn nổ banh đồng dạng, liên hồi kêu lớn.

“Đời trước nhục thân là Bách Độc Bất Xâm, đời này nhục thân vẫn chưa là gì, nếu không Yêu Cổ độc tố mơ tưởng hoành hành a.”

Cảnh tượng xung quanh có chút thú vị, mười mấy đầu đáng sợ xác chết Xích Ngô nằm la liệt, lại có một đầu Dạ Điểu to lớn một bên cùng một cái trúng độc Nhân tộc nam tử.

“Nhân loại ngu xuẩn, không phải ta đã kêu ngươi trước đoạn mệnh con đó Xích Ngô, Xích Ngô chết Yêu Cổ cũng chết!” Dạ Điểu truyền âm nói.

“Hừ, ta như biết trong người nó có Yêu Cổ, làm sao đến phiên ngươi nhắc nhở!” Nhất Dạ Thiên Thu truyền âm đáp, cãi tay đôi hắn chưa biết thua là gì.

“Vô dụng, Yêu Cổ độc không thể phá giải trừ phi ngươi giết con đó Yêu Cổ, nếu không linh lực Yêu Cổ làm cầu nối, độc tố sẽ không bao giờ hết.” Dạ Điểu nói.

Nhất Dạ Thiên Thu hai đầu lông mày xoắn lại, nói: “Như ta không giết nó cũng có thể phá giải Yêu Cổ độc, ngươi phải vì ta làm một chuyện bất kì, làm sao? Có dám cược?”

Dạ Điểu không tin nói: “Cược? Như ngươi không làm được, phải vì ta làm một chuyện bất kì.”

“Được.” Nhất Dạ Thiên Thu sảng khoái đáp ứng.

Dạ Điểu tu vi đã là Yêu Quái, nó có thể cảm nhận được Nhất Dạ Thiên Thu trong huyết mạch chảy xuôi hai dòng, một đầu Nhân mạch, một đầu Yêu mạch.

Là bán Yêu!

Chính vì vậy nó không ngại giao tiếp cùng hắn, nhưng nó lại không biết Yêu mạch này thuộc hệ nào. Nhất Dạ Thiên Thu lại khác, từ lúc trọng sinh sống lại, hắn đã biết Yêu mạch này của ai!

“Không nghĩ tới, lúc trước ta còn khinh thường chủng mạch, bây giờ lại thấy may mắn vì có nó.” Nhất Dạ Thiên Thu nói thầm trong lòng.

Yêu mạch này, thuộc về Trùng mạch!

Trùng trong côn trùng, mà côn trùng thì rất đa dạng cùng phong phú, bao quát Cổ mạch cũng là Trùng mạch một phần tử.

Chính vì vậy, với Trùng mạch này, hắn có thể không gặp nguy hiểm mà áp chế được Yêu Cổ độc.

Có thể nói, thiên hạ các loại Cổ đối với hắn hầu như đều vô hại.

Đương nhiên, cũng phải xét tu vi và khả năng chịu đựng mặt này, nếu như hiện tại hắn bị cấp cao Cổ loại cắn, chắc chắn chết bất đắc kì tử.

Một canh giờ sau!

Dạ Điểu đã hồi phục bảy thành, có thể ngồi dậy cử động hoặc rời đi, nhưng nó vẫn ngồi yên chờ Nhất Dạ Thiên Thu động. Làm Yêu Quái sinh linh, nó có nó kiêu ngạo cùng lý trí, không phải Yêu tộc sinh linh cấp thấp thấy thịt liền lao đến ăn.

Dạ Điểu khinh thường điều đó!

Nhất Dạ Thiên Thu sam bào đã ướt đẫm, trên thân da thịt lúc tái lúc tím vô cùng kì lạ.

“Niệm tình ngươi cứu ta một mạng, vẫn là khuyên ngươi lập tức giết con đó Yêu Cổ, nếu không sẽ không còn kịp.” Dạ Điểu trầm lãnh nói.

Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời, hai mắt vẫn nhắm ngồi điều tức, chỉ thấy sau đó vài giây tại Dạ Điểu chứng kiến phía dưới, hắn da thịt trở lại bình thường như ban đầu.

“Phù!”

Nhất Dạ Thiên Thu thở phào một tiếng, mỉm cười hài lòng, hắn lần đầu dùng phương pháp này cho nên vốn dĩ không quen thuộc, lần sau chắc chắn sẽ nhanh hơn.

“Không thể nào, từ xưa đến nay ta chưa từng thấy ai bị Yêu Cổ cắn có thể bình an vô sự, ngay cả Yêu Tướng dạng kia Thượng Yêu cảnh cũng phải khốn đốn. Một cái tu vi tệ hại như ngươi làm sao bình ổn?”

Dạ Điểu hai cánh giang rộng, mỏ chim há rộng hai mắt lại co rụt nói.

Nhất Dạ Thiên Thu nhìn nó nở nụ cười, nói: “Ta, Nhất Dạ Thiên Thu, không gì là không thể!”

Cái này thói trang bức, vẫn luôn còn đó.

Thật ra lúc này, Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng vẫn còn cảm thán mình may mắn, đời trước Dược Vương hắn duyệt thiên hạ công pháp, nhiều vị cái thế cường giả cầu hắn luyện dược chữa bệnh lúc, cũng đưa ra không ít quí hiếm điển tịch trao đổi.

Tiếc rằng hơn ngàn loại đó không đất hữu dụng.

Thẳng đến trước khi chết, hắn tại Vô Danh Sơn tình cờ tìm được một loại Vô Danh kỳ kinh, kinh này hắn cũng tự lấy Vô Danh tên.

Vô Danh Kỳ Kinh!

Nhờ Vô Danh Kỳ Kinh này, hắn luyện được Yêu Cổ độc, bởi vì trong kinh toàn bộ đều là độc công pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.