Ma Nữ Nghê Thường

Chương 13: Chương 13: Vô dụng




Chạy vội giữa trời mưa lớn, Luyện nhi không hề nói gì, chỉ là nắm chặt tay tôi dắt đi, mím môi hướng về phía trước toàn lực chạy. May mà đã luyện tập một đoạn thời gian, tốc độ này miễn cưỡng vẫn có thể theo kịp. Rất muốn hỏi việc gì, nhưng vừa mở miệng liền sẽ bị sặc nước mưa, huống chi định đi nơi nào kỳ thực không cần hỏi cũng biết, phương hướng này, gần một tháng qua mỗi ngày chúng tôi đều sẽ đi một chuyến. Thấp thỏm trong lòng, chỉ hy vọng không phát sinh tình huống tồi tệ nhất.

Nhưng là...

Quệt đi nước mưa trên mặt, tôi thở gấp nhìn trước mắt một màn, bầy thú đang chen nhau tránh mưa bên dưới vách núi, có lẽ một tháng qua đã tập thành thói quen, cũng biết chút gì đó, nhìn thấy hai chúng tôi - đặc biết là tôi đến, liền tự giác tránh ra, lộ ra mẹ con sói con đang núp ở tận cùng vách núi. Tình hình tiểu lang hết sức không tốt, người không hiểu chuyện, đầu tiên nhìn cũng có thể thấy rõ.

Tôi vội vã bước tới, bất chấp toàn thân ướt đẫm, đưa tay nhẹ nhàng gỡ miếng băng ướt sũng, vừa chạm vào thân thể của nó, liền phát hiện nó dường như đang co giật run cầm cập, nho nhỏ tứ chi run rẩy, nhiệt độ cơ thể so với ngày thường cũng thấp. Mẫu lang vẫn an ủi liếm nhẹ nó, nhưng không làm được chuyện gì.

Dược thảo được thoa bốn ngày trước đã sớm khô héo đổi màu, bây giờ bị thấm nước mưa, chuyển thành một loại chất nhờn quanh miệng vết thương. Xé góc áo vắt sạch nước, tôi thật cẩn thận nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ, cuối cùng thấy được vết thương đã có chút trắng bệch, miệng vết thương có hiện tượng nhiễm trùng, nhưng không nghiêm trọng lắm, thậm chí lên chút thịt.

Chỗ này nhìn ở bên ngoài không thấy được khác thường bao nhiêu, mà tình trạng xác thực không ổn chút nào. Chẳng lẽ... Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, không muốn tin điều đó, tôi quyết định, đem sói con ôm vào trong lòng, dùng áo khoác phủ lên nó thật cẩn thận, liền hướng bên ngoài phóng đi. Chưa được hai bước, chỉ vừa đi vào trong màn mưa, vạt áo đã bị một bàn tay kéo lại.

“Đi đâu?” Đứa nhỏ nhìn thẳng tôi.

Bởi vì những suy đoán trong lòng, có chút lâm vào hoảng loạn, nhất thời quên mất có một người từ đầu tới cuối đều lặng yên đứng sau lưng tôi, lúc này ngoảnh lại nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng bình tĩnh, so với tôi còn bình tĩnh hơn. . Truyện Quan Trường

“Đưa nó tới thôn nhỏ dưới núi, người ở đó thường nuôi dưỡng gia súc, có thể hiểu biết trị liệu.”

Không muốn đem sự việc nói đến nghiêm trọng, tôi chỉ đơn giản nói cho nàng quyết định của chính mình hiện tại, ai biết nghe xong nàng không nói một lời. Một lát sau, cũng không thả vạt áo ra, chỉ hỏi ngược lại:

“Sao trước đó không sớm làm như vậy?”

Tôi im lặng đối mặt, đến khi nàng một lần nữa lặp lại vấn đề, mới ấp úng trả lời qua loa: “Con người nói chung, đặc biệt là người trong núi, đối với thú hoang... tương đối kiêng kỵ...”

Thực ra không chỉ đơn giản là kiêng kỵ, dã thú không biết đã cướp đoạt bao nhiêu tính mạng của sơn dân bách tính, ân oán này tích lũy từ đời này qua đời khác. Người dân sống trên núi đều lấy việc săn dã thú làm vinh hạnh, ai có thể giết được hổ hay sói thì người đó chính là đại anh hùng trong mắt người khác. Vì vậy trông đợi chuyện bọn họ cứu một con sói con, gần như là không có khả năng.

Nhưng mà, thật sự đã không còn cách nào khác.

Hai chúng tôi nhìn nhau, ai cũng không nói, có lẽ từ trong mắt tôi nhìn ra được điều gì đó, nàng cắn môi, cuối cùng buông lỏng tay, ôm lấy tiểu lang trong tay tôi, cười nhạt:

“Bọn họ kiêng kỵ chúng ta, chúng ta cũng không đi cầu bọn họ, sói chính là sói, không phải cẩu.”

Không biết có phải trùng hợp hay không, sói con hình như đáp lại “ô ô” hai tiếng, ngọ ngoậy chủ động uốn người tiến vào lòng nàng.

Bốn phía mưa vẫn rơi, mưa bụi lớn nhỏ đan xen, núi rừng như được bao phủ bởi màn sa mờ mịt mà hư ảo. Tôi đặt mình trong tấm màn yên lặng nhìn đứa nhỏ đang ôm tiểu sinh mệnh trong lòng, từng bước một hướng tới bên cạnh sói mẹ ngồi xuống, chậm rãi đặt đầu của sói con tựa vào cổ sói mẹ, thân lại cuộn tròn trong tay chính mình, một cái xoa nhẹ là một lời nói, vừa xoa vừa nói mãi đến khi tiểu sinh mệnh trong tay nàng dần dần ngừng run rẩy. Mẫu lang phát ra âm thanh gào khóc đớn đau, thanh âm như một làn sóng từng chút khuếch tán trong bầy sói, cuối cùng bốn phương tám hướng cũng bắt đầu cộng hưởng (cùng gào thét). Sau một mảnh gào khóc vang vọng, nàng lại gần cọ cọ chiếc mũi nhỏ của tiểu lang, tiếp đó đặt thân thể mềm nhẹ kia xuống, đi tới trước mặt tôi bảo: “Chúng ta trở về đi.”

Có lẽ là ngâm mình quá lâu dưới mưa, tay chân tôi cứng đờ, rõ ràng toàn thân ướt đẫm, lại cảm thấy cổ họng cực kì khô khan, qua một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình.

“Liền...” Cúi đầu, cổ họng đều phát ra âm thanh không mấy lưu loát: “Cứ như vậy?”

Nàng nhìn tôi, có vẻ không hiểu ý của tôi.

Hít sâu hai cái, hơi nước mát lạnh tiến vào cơ thể đánh thức chính mình, tôi nhìn ngược lại nàng, hỏi:

“Cứ như vậy? Dù sao cũng phải chôn cất nó thật tốt chứ?”

“Chôn cất?” Nàng nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc, giống như đây là một từ rất lạ, nửa ngày mới phản ứng được, đáp lại: “Là chôn xuống đất? Nhưng tại sao phải chôn? Mấy ngày này thời tiết xấu, thi thể kia đối với chúng nó vẫn có ích.”

Tôi chăm chú nhìn nàng, giống như tôi chưa bao giờ biết nàng, một cái lạnh lẽo thấu xương từ lòng bàn chân vọt lên chạy dọc theo sống lưng lan rộng khắp cơ thể. Tôi không thể tin ẩn ý mà mình nghe được từ câu nói đó, cảm thấy nhất định là có nhầm lẫn chỗ nào rồi, có thể là đầu óc không tỉnh táo mới nảy ra ý nghĩ đó. Muốn cùng nàng nói chuyện, muốn cùng nàng giải thích, nhưng một khắc này lại bị cảm tình chi phối cơ thể. Tôi cũng giống nàng trước đó, chỉ yên lặng đi tới bên người sói mẹ, cúi người ôm lấy thân thể nhỏ bé kia, suy nghĩ một chút, kéo miếng gạc trên chân nó ra đồng thời tháo gỡ cặp nẹp cố định xương. Vốn tưởng rẳng tháo ra sẽ thấy hình ảnh chân bị lệch như lúc ban đầu, thế nhưng, không có.

Đau lòng, không một tiếng động cười chua xót, xương cốt đang cố gắng khép lại, nhưng chủ nhân của nó không chịu đựng nổi rồi. Ôm lấy bộ thi thể từng bước rời khỏi bầy sói, không có con sói nào cản trở tôi kể cả sói mẹ đã mất đi đứa con, có lẽ đã là thói quen của chúng. Đứa bé kia cũng không ngăn cản, tôi biết nàng đi sau tôi, mà tôi không biết cũng không muốn biết nàng đang nghĩ gì, chính mình một đường tiến lên mãi đến khi thấy được một gốc cây đại thụ cành lá sum xuê. Cây này xanh um, đứng sững trong màn mưa giống như một cái ô lớn ngăn cản nước mưa tí tách rơi. Tôi đi tới bên dưới tàng cây, rút đoản kiếm bên người bắt đầu đào khoét.

Cảm nhận được tầm mắt sau lưng, tôi không quay đầu lại, một lòng chỉ muốn đào sâu, sâu đến nỗi bất kỳ con thú nào đều không thể đào lên, cũng may là đem kiếm tốt, bùn đất ẩm ướt cũng rất dễ đào xới. Công việc này cũng không mất nhiều thời gian, tôi nhìn chiều sâu hài lòng gật đầu, ôm lấy tiểu thú nhìn lần cuối, sau đó đặt vào hố, cầm một nắm đất tính phủ lên. Lúc này, tay bị bắt lại.

“Vì sao?” Thanh âm quen thuộc ở ngay bên tai: “Chôn dưới đất có cái gì tốt?”

Thanh âm này lộ ra nghiêm túc cùng nghi hoặc. Tôi vẫn chưa nhìn nàng, chỉ thấp giọng hồi đáp:

“Nó còn nhỏ như vậy... Cùng lắm ta săn con khác cho đàn sói coi như bồi thường..”

Cái này chọc giận chủ nhân của âm thanh rồi, nàng gạt đi nấm đất trong tay tôi, tức giận:

“Ta không hỏi cái này. Chôn xuống đất rồi cũng thối rữa, có tác dụng gì?”

“Luyện nhi.”

Thở dài trong lòng, thả bùn đất xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Con người làm rất nhiều chuyện, không phải chỉ vì hữu dụng. Nếu như chiếu theo hữu dụng, như vậy an táng là vô dụng, bi thương là vô dụng, thậm chí....” Tôi nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt kia:

“Nước mắt của ngươi, cũng là vô dụng.”

Nghe vậy nàng ngạc nhiên, sờ loạn mặt mình, nhìn lòng bàn tay, đáp lại: “Ta không khóc.”

“Ngươi khóc.”

Tôi cúi đầu cười khẽ: “Lần đầu tiên gặp ngươi, là lúc ngươi đang khóc, nằm trên thi thể của một con sói lớn, khóc nước mắt giàn giụa. Lần này mặc dù ngươi không khóc, trong lòng... chẳng lẽ không khó chịu sao?”

Cánh mũi nàng hơi động vài lần, vô thanh vô hưởng.

“Ngươi tới xem.”

Tôi ôn nhu kéo nàng qua, cho nàng nhìn tiểu lang trong hố:

“Nó ngủ ở trong này. Chúng ta mai táng nó, nó liền yên giấc ngàn thu ở đây. Mai sau nếu ngươi nhớ nó, có thể tới đây nhìn một chút. Ngươi nói không sai, máu thịt của nó sẽ dần tan biến, nhưng bộ xương vẫn còn nơi đây, vẫn là dáng vẻ đang ngủ. Mà huyết nhục này sẽ trả về cho đất, sang năm có lẽ sẽ mọc lên một đóa hoa nhỏ, giống như nó được sống lại một lần nữa, không tốt sao?”

“Tốt.. Nhưng là...” Nàng lộ ra thần sắc mờ mịt: “Tại sao phải làm như thế?”

“Bởi vì chúng ta yêu thích nó, đối với nó có tình, tự nhiên nhớ nó, không đành lòng nhìn nó chết rồi còn bị dằn vặt.” Tôi kiên trì dẫn dắt, đổi lại chỉ là vẻ hoang mang trên khuôn mặt kia càng ngày càng sâu.

“Yêu thích ta hiểu, nhưng.... tình, là cái gì?”

Nàng hỏi, một đôi mắt trắng đen chớp không chớp nhìn tôi.

Tim, vô cớ nhảy một nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.