Mạc Phụ Hàn Hạ

Chương 5: Chương 5




Chương 5

Hai người không ngừng cười, một lát sau, Mộc Hàn Hạ đứng lên đi tới bờ biển tối đen, nhìn ánh sáng rực rỡ bên bờ bên kia, đó là nơi phồn hoa nhất thành phố Giang, nhìn về phía những tòa nhà cao tầng không có điểm cuối.

Một chút hăng hái nảy lên trong lòng, cô không nhịn được hít sâu một hơi, hô lớn:“Tôi là vua vũ trụ.”

Hà Tĩnh cười đến mức nằm sấp xuống mặt đất. Trên bờ đê có người đi đường đi qua, cũng chỉ coi hai cô là hai cô nhóc bị điên.

Từ khi chiếu “Titanic” đến giờ đã được mười năm rồi, cũng không hiểu tại sao Mộc Hàn Hạ đột nhiên bật ra câu thoại này.

Hà Tĩnh ở bên cạnh trêu ghẹo nói:“Tớ thấy cậu đang nằm mộng xuân rồi đấy. Có phải cũng muốn tìm một anh chàng Jack không?”

Mộc Hàn Hạ đáp:“Đương nhiên, nếu trên thế giới này có một Jack, chắc chắn tớ sẽ từ bỏ tất cả, nhảy vào vòng xoáy không đáy, tớ nhất định sẽ yêu thương anh ấy.”

Hà Tĩnh “chậc chậc” hai tiếng, đã thấy cô đứng vào trong chỗ ánh sáng chiếu bên bờ biển, quay đầu, trên mặt khẽ nở nụ cười:“Nhưng tớ không phải là Rose, tớ sẽ không sống một mình. Tớ sẽ nhảy xuống với anh ấy, sống chết giữ lời thề, tuyệt đối không tách rời nhau.

Đêm đã về khuya, hai người ngồi xe buýt trở về bên dưới siêu thị, Hà Tĩnh bắt một chiếc xe khác trở về nhà. Vì uống bia nên Mộc Hàn Hạ hơi hưng phấn, cô định về nhà, vừa ngẩng đầu đã thấy siêu thị Vĩnh Chính ở con phố phía trước đã được trang trí gần xong xuôi.

Công trình màu trắng mới tinh, trên mái nhà dựng chữ to đen ngắn gọn “Vĩnh Chính YourMart“. Hiện tại nhìn thế nào, Mộc Hàn Hạ cũng cảm thấy không vừa mắt với Vĩnh Chính, cảm thấy phong cách kiến trúc của họ thoạt nhìn tuy thời thượng, nhưng so với màu đỏ thẫm của Nhạc Nhã, rõ ràng thiếu rất nhiều không khí vui mừng.

Đêm khuya vắng người, có chút xúc động, Mộc Hàn Hạ quyết định đi nghiên cứu địa hình.

Băng qua đường, vượt qua bụi cỏ còn chưa được cắt tỉa gọn gàng, thấy được phía dưới tòa nhà cách đó không xa vẫn còn mấy ngọn đèn, có mấy người công nhân đang đi tới đi lui. Mộc Hàn Hạ giả vờ làm người qua đường thần sắc lạnh nhạt, trên thực tế cũng không có ai chú ý tới cô, cô đi qua mặt hông tòa nhà, qua mấy người công nhân, đi đến phía sau tòa nhà.

Đó là một bãi đỗ xe vừa mới được tu sửa, trống trơn thoáng đãng, chỉ có một chiếc xe con đỗ ở đó. Mộc Hàn Hạ nhận ra đó là Cayenne, hơn nữa chiếc xe này còn rất đẹp, chiếc xe màu đen không nhiễm hạt bụi nào. Xem ra là một vị lãnh đạo lớn của Vĩnh Chính vẫn còn đang ở chỗ này.

Có một cánh cửa cuốn mở ra từ tầng một, theo phán đoán đó có thể là kho cung cấp hàng. Mộc Hàn Hà vừa định “lỡ bước” một chút, muốn xem bọn họ tích trữ chủ yếu là hàng hóa gì, kết quả chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ cầu thang.

Mộc Hàn Hạ nhanh chóng chạy đến trốn ở góc tường.

Một người đàn ông cao gầy mặc âu phục đi ra.

Lâm Mạc Thần.

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt.

Thấy anh ta đút hai tay trong túi quần, bước chân không nhanh không chậm, đi đến chỗ để xe, lấy chìa khóa xe “tích” một tiếng mở khóa xe.

Mộc Hàn Hạ lui người ở sau tường, nhìn theo bóng dáng của anh ta. Đúng lúc này anh ta bỗng nhiên đứng lại, sau đó quay đầu, nhìn về phía cô.

Mộc Hàn Hạ sợ tới mức lập tức rụt trở về, dựa lưng vào tường, tim đập thình thịch. Xung quanh ánh sáng ảm đạm, cây cỏ khẽ khàng lay động bên chân cô. Vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào khác, anh ta cũng không phát ra tiếng động gì, nhưng cũng không lên xe rời đi.

Mộc Hàn Hạ cảm giác không nên ở lâu nơi này, vẫn là nên đi thì hơn. Vì thế cô xoay người, khẽ bước, đi dọc theo đường nhỏ bên mặt hông tòa nhà, lặng lẽ đi ra ngoài.

Đường tối không nhìn rõ, cô giống như giẫm phải sắt, lại giống như giẫm phải bùn, không để ý được nhiều như vậy, may là càng chạy càng xa, bỗng nhiên cô nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ:“Ha.”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ hoảng hốt, dưới chân không biết giẫm phải thứ gì, không biết có phải là một cái hốc đất nhấp nhô không nữa, bỗng chốc té ngã trên đất, còn dính cả vào phân chó,“Khụ khụ...” ngay cả ho mấy cái cũng toàn là bụi.

Khuỷu tay và đầu gối đau muốn chết, cô muốn đứng lên, nhưng gót giầy lại bị kẹt, đang nhăn mặt, chợt nghe thấy tiếng bước chân vững vàng từ phía sau tới gần, đôi chân dài kia đã đi tới trước mặt cô.

Lâm Mạc Thần ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt thoáng đỏ, không lên tiếng. Khuôn mặt anh ta trong bóng đêm lộ ra vẻ tuấn tú mà mơ hồ, đôi mắt lại sáng bừng đánh giá cô.

“Một nhân viên bán hàng nho nhỏ, không chỉ không bỏ gian tà theo chính nghĩa, còn muốn học làm gián điệp thương mại?”

Mộc Hàn Hạ bị anh ta nói trúng tim đen, trừng mắt với anh ta:“Ai nói tôi đang làm gián điệp thương mại? Tôi chỉ là đi ngang qua thôi.”

Lâm Mạc Thần quay đầu liếc mắt một cái:“Chín giờ đêm, đúng lúc đi ngang qua kho hàng của tôi?”

Mộc Hàn Hạ bị anh ta nói không thể nói lên lời, đúng lúc rút được gót giầy ra, cô từ trên mặt đất đứng lên, thản nhiên nói sang chuyện khác:“Đừng ăn không nói có. Ha ha, anh tin ba tháng nhất định có thể phá hủy được Nhạc Nhã?”

Lâm Mạc Thần cũng đứng lên.

Đường nhỏ hẹp, tường lại cao, anh ta vừa đứng lên, nháy mắt cao hơn rất nhiều so với Mộc Hàn Hạ. Cô lập tức nghĩ sau này phải cách xa anh ta một chút, nhưng không thể thua được khí thế, vì thế nhịn xuống không nhúc nhích.

Không nghĩ tới, anh ta cúi đầu nhìn cô, cả người bao phủ lấy cô, khẽ mỉm cười đáp:“Đương nhiên. Muốn tôi cho cô xem toàn bộ kế hoạch không?”

Mộc Hàn Hạ sửng sốt. Á?

Anh ta cũng tự châm biếm lên tiếng:“A, tôi thấy mình cũng được xem như là một người đàn ông tràn ngập nhiệt huyết muốn báo ân.

Mộc Hàn Hạ:...

Người này! Lúc này, cô thực sự muốn lấy gạch đập vào mặt anh ta. Sao lại có người độc miệng như vậy chứ!

“Ha ha...” Cô cười lạnh đáp trả lại,“Xin lỗi, Nhạc Nhã của chúng tôi cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.”

Cô xoay người bước đi.

Lâm Mạc Thần đứng tại chỗ. Lúc này ánh trăng sáng tỏ, gió đêm khẽ thổi, anh cũng rời đi, liếc mắt thoáng nhìn bóng dáng của cô, áo sơ mi ca-rô đơn giản, bên trong là áo phông trắng, quần bò. Nhìn từ phía sau lưng, mái tóc dài đen thác nước, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài đều đặn, bất giác hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, nhưng đối với một người đàn ông luôn được phụ nữ vây quanh như anh ta thì người phụ nữ này quá u ám, nhỏ bé giống như một hạt bụi.

Một lát sau Mộc Hàn Hạ về đến nhà, chợt nghe thấy tiếng QQ vang lên, Hầu Tử đang online.

Mộc Hàn Hạ hỏi:“Thế nào? Có tin rồi à?”

Hầu Tử không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại:“Lớp trưởng, trước tiên cậu nói cho tớ biết tại sao muốn biết thôn tin về người này?”

Mộc Hàn Hạ:“Công ty hiện tại của tớ có một số nghiệp vụ liên quan đến anh ta. Mau nói đi.”

Hầu Từ:“À... Dù sao lớp trưởng này, nếu cậu gặp được người này, nhất định phải cách xa anh ta một chút. Tốt nhất chọn đường khác, cả công ty của cậu cũng vậy.”

Mộc Hàn Hạ ngây dại:“Tại sao chứ?”

Hầu Tử:“Bởi vì nghe đồn anh ta là một người đàn ông vô cùng đáng sợ! Bụng dạ nham hiểm, bất chấp tất cả vì lợi nhuận. Nghe nói có rất nhiều người bị anh ta giở thủ đoạn khiến cho phá sản!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.