Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 14: Chương 14: Trả Thù




Mẫn Nguyệt bị sốt liên tiếp ba ngày, cuối cùng cũng có thể hạ sốt, cô bé mơ màng tỉnh dậy. Có lẽ vừa mới bị bệnh nặng nên khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, đôi môi nứt nẻ, cổ họng khô khốc. “Nước...nước...” Bác Trương ở bên cạnh nghe Mẫn Nguyệt thì thào liền nhanh tay rót một cốc nước, đỡ cô bé ngồi dậy uống. Mẫn Nguyệt uống nước xong đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy bác Trương bên cạnh thì lập tức nói “Cảm ơn bác Trương.” Đôi mắt nhỏ lại nhìn xung quanh, sau đó lại thất vọng cúi đầu. Bác Trương không quen nhìn cô bé buồn như vậy nên đành an ủi “Con đã hôn mê ba ngày rồi. Trong ba ngày đó đều là thiếu gia chăm sóc cho con, chỉ là vừa rồi cậu ấy có việc nên ra ngoài rồi. Thiếu gia không phải là không quan tâm con đâu!” Thì ra là Thần ca ca luôn chăm sóc cô sao? Có nghĩa là không phải anh ấy không quan tâm đến cô. Mẫn Nguyệt tâm trạng lâng lâng hạnh phúc được một lúc sau đó lại trầm xuống. Nhưng sao lúc đó Thần ca ca lại không tin Mẫn Nguyệt, Thần ca ca đúng là đáng ghét! Không thèm để ý Thần ca ca nữa, hừ!!! Bác Trương cũng không làm phiền Mẫn Nguyệt đang ngồi trong phòng tự lẩm bẩm, bước xuống lầu phân phó người hầu chuẩn bị thức ăn cho Mẫn Nguyệt, sau đó lại gọi điện thoại báo cáo cho nhị thiếu gia.

Buổi tối Mẫn Nguyệt vì khát nước mà không ngủ được nên đành bước xuống lầu uống nước. Uống nước xong, Mẫn Nguyệt tính về phòng nhưng khi đi ngang qua dãy hành lang nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, hơn nữa còn nhắc đến tên mình. Mẫn Nguyệt không nhịn được thả chậm bước chân, trốn sau bước tường nghe bọn họ nói chuyện.

“Bạch Lâm, lần này cậu thật giỏi nha, có thể làm cho con nhỏ kia bị oan không nói nên lời! Kế hoạch của cậu đúng là quá hoàn mỹ.” Thì ra bọn họ chính là đám người hầu phụ trách lau chùi trang sức lúc trước, có khoảng ba, bốn người, mà Bạch Lâm đứng ở trung tâm. Người vừa mở miệng chính là người đã nói về Mẫn Nguyệt đầu tiên, khiến cho mọi người đều nghĩ Mẫn Nguyệt đã lấy cắp sợi dây chuyền. Bạch Lâm lúc này không còn nhu thuận, đáng yêu nữa mà là khuôn mặt đầy gian xảo đang khúc khích cười, đến Mẫn Nguyệt cũng không thể tin Bạch Lâm như thiên thần của lúc trước và Bạch Lâm bây giờ có phải cùng một người. “Chỉ là do cô ta quá ngu thôi, nói mấy lời liền tin tưởng. Đúng là chỉ có bộ mặt đẹp, chứ không có não. Vậy mà cũng có thể được nhị thiếu gia nhìn trúng.” Mấy cô gái ở đó cũng phụ họa theo “Đúng đó, tam tiểu thư gì chứ, tôi thấy cô ta đến người hầu còn không bằng.”

“Phải đó, cô ta nhất định sẽ nhanh bị nhị thiếu gia vứt đi thôi. Đến lúc đó, sẽ chú ý đến Bạch Lâm của chúng ta. Bạch Lâm, nếu như vậy, sau này cô đừng quên chúng tôi đó.” Bạch Lâm đắc ý cười cười, trong đầu lại đang nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp sau này, liếm môi nói “Tôi nhất định sẽ biến nhị thiếu gia thành của tôi!” Sau đó cả đám lại cười vang, Mẫn Nguyệt đợi đám người đó đi hết, mới từ từ bước ra, ánh mắt lạnh lẽo. Quả nhiên là cậu, Bạch Lâm! Lúc nhìn thấy đám người kia sau khi lục soát phòng lại tìm thấy sợi dây chuyền kia, Mẫn Nguyệt đã đoán được phần nào, chỉ là trong lòng không dám tin vào sự thật đó thôi, cô vẫn còn một tia hy vọng đối với Bạch Lâm. Nhưng không ngờ Bạch Lâm đã thực sự đánh tan hy vọng đó, đánh tan sự tin tưởng của cô, lại còn muốn mơ tưởng đến Thần ca ca. Thật ghê tởm! Bạch Lâm, lần này tớ sẽ không mềm lòng nữa, sẽ dùng cách của cậu để trả lại cậu. Mẫn Nguyệt nắm chặt tay, hạ quyết định trong lòng.

Nghỉ ngơi được mấy ngày, Mẫn Nguyệt cũng coi như đã hoàn toàn hồi phục. Chỉ có điều trong mấy ngày này, cô bé không hề nói chuyện với Nam Cung Âu Thần. Dù Nam Cung Âu Thần dùng mọi cách dụ dỗ cũng không thể, Mẫn Nguyệt vẫn tiếp tục giận dỗi. Nam Cung Âu Thần chỉ có thể thở dài bất lực, ai kêu anh làm cô bé giận làm chi. Mẫn Nguyệt dù đã khỏi bệnh nhưng cũng không được Nam Cung Âu Thần cho phép ra ngoài, vừa bước chân ra cửa đã bị ánh mắt sắc lẹm của người nào đó dọa trở về. Nhưng hôm nay lại khác, sáng sớm Nam Cung Âu Thần đã ra ngoài, có thể một chút nữa mới trở lại. Lợi dụng việc đó, Mẫn Nguyệt đã hẹn Bạch Lâm xuống hoa viên nói chuyện. Lúc Bạch Lâm tới đã thấy Mẫn Nguyệt đứng lẳng lặng bên hồ bơi cạnh hoa viên. Trên người mặc cái váy trắng mỏng, trông cô bé vô cùng yếu ớt, ánh mắt lại nhìn xa xăm xuống mặt nước, thấy Bạch Lâm tới cô bé cũng chỉ cười nhẹ. Bạch Lâm dù cảm thấy nghi vấn tại sao Mẫn Nguyệt lại hẹn cô ra đây, không lẽ cô ta biết mọi chuyện rồi sao? Nghĩ đến đây tâm trạng Bạch Lâm bỗng trầm xuống, nhưng cũng tự an ủi bản thân, cô ta có biết thì thế nào, cô ta cũng đâu làm gì được cô! Bạch Lâm liền tươi cười bước lên phía trước ân cần hỏi thăm Mẫn Nguyệt “Mẫn Nguyệt, cậu khỏi bệnh rồi sao? Xin lỗi, mấy hôm nay mình không có cơ hội đi thăm cậu được.” Mẫn Nguyệt cười trào phúng

“Không đi thăm mình là do cậu không có cơ hội hay là do..... cậu vốn không coi mình là bạn!” Mấy chữ cuối Mẫn Nguyệt còn đặc biệt nhấn mạnh, nụ cười trên mặt Bạch Lâm cứng đờ, khẩn trương giải thích “Mẫn Nguyệt, sao cậu có thể nói như vậy? Có phải cậu còn giận mình chuyện ngày hôm đó không giúp gì được cho cậu phải không? Mình cũng rất muốn nói giúp cậu, nhưng rõ ràng cậu đã ăn cắp sợi dây chuyền đó, chuyện này mọi người đều đã thấy rõ ràng.” Mẫn Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Lâm diễn trò “Mình có lấy cắp nó hay không chẳng phải cậu là người biết rõ nhất sao...Bạch Lâm.” Nháy mắt sắc mặt Bạch Lâm tái nhợt, lắp bắp nói

“Cậu nói gì vậy mình nghe không hiểu!”

“Bạch Lâm, diễn kịch như vậy không thấy mệt sao?” Mẫn Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt. Bạch Lâm lúc này cũng không còn giữ nụ cười hiền lành trên mặt nữa mà đã thay thế bằng nét mặt oán độc nhìn chằm chằm Mẫn Nguyệt. Tốc độ thay đổi này đúng là quá nhanh!

“Mày đã biết hết rồi?”

“Tại sao phải làm như vậy?” Mẫn Nguyệt không trả lời câu hỏi của Bạch Lâm mà nhàn nhạt hỏi lại. Bạch Lâm đột nhiên cười phá lên, khuôn mặt văn vẹo “Tại sao? Chỉ vì mày được nhị thiếu gia bảo hộ, được nhị thiếu gia cưng chiều. Chỉ vì mày được làm tam tiểu thư của Nam Cung gia, còn nữa, cũng vì quá ngu ngốc, dễ bị lừa như vậy ha...ha...” Mẫn Nguyệt đối với những lời nói của Bạch Lâm cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì vô cùng thất vọng, người bạn đầu tiên của cô chẳng lẽ phải mất đi như vậy sao? Bạch Lâm sau khi chửi mắng một hồi thấy Mẫn Nguyệt không có biểu hiện gì thì càng tức giận.

“Sợi dây chuyền đó là mày đánh cắp?” Mẫn Nguyệt đang âm thầm tính toán, Thần ca ca ra ngoài có lẽ giờ này cũng đã về rồi, không thấy cô trong phòng nhất định sẽ ra đây tìm cô. Nếu Thần ca ca chưa về thì bác Trương cũng sẽ đi kiếm cô, như vậy có lẽ tới lúc rồi. Bạch Lâm nghe Mẫn Nguyệt hỏi liền nhanh chóng phủ nhận “Mày nói gì vậy sao tao lại có thể.....”

“Tao hỏi lại lần nữa, sợi dây chuyền đó là mày đánh cắp?” Không để Bạch Lâm viện cớ Mẫn Nguyệt liền ép hỏi, Bạch Lâm thấy hiện tại cũng đã xé rách mặt với Mẫn Nguyệt nên cũng không cần giả vờ nữa. Bạch Lâm liền xông đến trước mặt Mẫn Nguyệt hét lớn, bất giác hai người đã đứng rất gần hồ bơi “ Đúng vậy, là tao đã lấy cắp nó rồi vu oan cho mày. Vậy thì sao, mày có thể làm gì được tao?” Mẫn Nguyệt khẽ liếc nhìn đến bóng người đang đứng sau bụi cây gần đó thì cong khóe môi, từng bước đứng sát vào Bạch Lâm nói nhỏ bên tai cô ta “Không cần, như vậy là đủ rồi” Thân thể nhỏ nhắn đột nhiên ngã về đằng sau, rơi xuống hồ nước lạnh giá.

“Á... á..á!!!”

“Bùm!” Bạch Lâm đứng bên cạnh hồ bơi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy bóng dáng của Nam Cung Âu Thần vượt qua, nhảy xuống hồ bơi. Mùa đông trời đã rất lạnh, nước trong hồ bơi lại còn lạnh hơn. Mẫn Nguyệt bắt đầu hối hận vì quyết định của mình, sao lại chọn nhảy xuống hồ bơi chứ, thật lạnh quá đi! Cô hiện tại không có thế lực gì, nếu nói ra mọi chuyện rằng cô bị Bạch Lâm đổ oan có lẽ cũng không ai tin, thậm chí còn hùa theo Bạch Lâm. Nếu như vậy cô chỉ còn cách lấy gậy ông đập lưng ông, cô muốn cho Bạch Lâm cũng biết được tư vị bị oan là như thế nào. Thật ra Mẫn Nguyệt biết bơi, nhưng ở thời gian lâu trong nước lạnh thì tay chân đã bắt đầu tê cóng rồi, lúc đang mơ màng thì một cánh tay vươn tới, kéo Mẫn Nguyệt vào lòng. Nam Cung Âu Thần ôm Mẫn Nguyệt lên bờ, cả hai người đều ướt sũng, ôm chặt thân thể đang run rẩy trong lòng Nam Cung Âu Thần sải bước vào nhà. Lúc đi ngang qua Bạch Lâm còn cho cô ta một ánh mắt sắc lẹm khiến Bạch Lâm mềm nhũn ngã trên đất, bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, chính là cô ta tiêu rồi, nhị thiếu gia vừa rồi có lẽ đã nghe thấy những gì cô ta nói. Nằm trong lòng Nam Cung Âu Thần, Mẫn Nguyệt nở nụ cười giảo hoạt.

Mang Mẫn Nguyệt lên phòng, sau đó cả Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đều thay quần áo. Sau đó Nam Cung Âu Thần lại lấy cả cái chăn quấn quanh mình Mẫn Nguyệt, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, Nam Cung Âu Thần lại tiếp tục cầm lấy bàn tay lạnh cóng của Mẫn Nguyệt mà xoa xoa, đôi khi lại thổi vào đó một ít hơi ấm. Cả quá trình Nam Cung Âu Thần luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, nhưng động tác lại hết sức dịu dàng. Mẫn Nguyệt nuốt nước miếng, nắm góc áo của Nam Cung Âu Thần, rưng rưng nói “Thần ca ca, anh giận sao?” Chịu không nổi đôi mắt ngập nước đó Nam Cung Âu Thần dừng động tác trên tay, thở dài bất lực, lại bế Mẫn Nguyệt đặt lên đùi mình, lau đi những giọt nước mắt rồi mới chầm chậm mở miệng “Biết tại sao lúc đó anh lại phạt em không?” Mẫn Nguyệt kinh ngạc, không ngờ Thần ca ca lại nói vấn đề này, lắc nhẹ đầu. “Bảo bối, Nam Cung gia không giống những nơi khác, ở đây rất phức tạp, đầy rẫy âm mưu. Anh không muốn em một ngày đó sẽ bởi vì vậy mà nguy hiểm, anh muốn em phải biết cách bảo vệ mình. Người ta đối với em như thế nào thì phải biết cách trả thù lại gấp mười lần như thế. Em là tam tiểu thư của Nam Cung gia, là bảo bối của anh, không có gì phải sợ, dù trời có sập xuống thì cũng có anh đỡ cho em, biết không?”

Nhìn vào mắt Nam Cung Âu Thần, Mẫn Nguyệt như thấy một ngọn lửa đang cháy bừng bừng nơi đó, cô bất giác bị thu hút bởi ánh mắt ấy, vì nó cho cô cảm giác an toàn, cảm giác ấm áp. Mẫn Nguyệt mỉm cười, đưa hai tay ôm cổ Nam Cung Âu Thần, đầu dụi dụi vào cổ của anh “Em biết rồi” Cả đời này, cô chỉ cần Thần ca ca là đủ! Bỗng nhiên Nam Cung Âu Thần nheo mắt nguy hiểm “Nhưng lần sau không cho phép em dùng thân thể của mình để trả thù nữa, rất nguy hiểm.” Mẫn Nguyệt chột dạ rụt cổ “Anh...biết hết sao?”

“......”

“Được rồi, lần sau em sẽ không dùng cách nguy hiểm này nữa.” Mẫn Nguyệt vốn còn đang tự hào về tài diễn xuất của mình, nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh vậy. Lấy được bảo đảm sắc mặt Nam Cung Âu Thần mới hòa hoãn lại.

Nam Cung Âu Thần dắt tay Mẫn Nguyệt xuống lầu, ở đó bác Trương đang đứng nghiêm chỉnh, trước mắt là đám người hầu ngày đó đang quỳ xuống. Bạch Lâm lúc này đã bắt đầu khóc thút thít nhưng vẫn không quên ra vẻ điềm đạm đáng yêu, lâu lâu lại nhìn về phía Nam Cung Âu Thần. Nam Cung Âu Thần đặt Mẫn Nguyệt ngồi lên sô pha cạnh mình, trong tay bắt đầu nghịch tóc cô bé. Cả căn phòng im ắng, không khí như đóng băng khiến người ta khó thở, từng giây từng phút trôi qua, đám người Bạch Lâm càng sợ hãi. Đến lúc Nam Cung Âu Thần thấy đã nghịch tóc cô bé đủ rồi mới buông tay, hướng về đám người đang quỳ dưới kia cất giọng nói lạnh lẽo “Các người là người hầu nhưng lại dám không phục tùng chủ tử. Chủ tử là do các người chọn sao? Đã vậy còn dám bày mưu hãm hại tam tiểu thư của các người. Nam Cung gia không có gia pháp hay sao, khi nào đến lượt các người náo loạn!” Cả đám người Bạch Lâm rung lên, bắt đầu khóc thét cầu xin tha thứ. “Bác Trương, mang roi ra đây!” Bác Trương vâng dạ rời đi, không lâu sau đã trở lại, trên tay còn cầm theo một cái roi dài, cung kính dâng lên cho Nam Cung Âu Thần. Nam Cung Âu Thần tiếp nhận cái roi từ tay bác Trương, sau đó đứng dậy đi về phía đám người hầu kia, từng bước đi sát khí tỏa ra càng nặng nề. Nam Cung Âu Thần không nói hai lời liền quất vào bọn họ, khiến quần áo bắt đầu có vết rách, máu tươi văng tung tóe, thậm chí có người đã ngất xỉu, tiếng la thảm thương vang lên khắp đại sảnh. Dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng Nam Cung Âu Thần đã tập võ từ nhỏ, sức lực lớn kinh người, ra tay không hề lưu tình. Trong lúc anh không ở đây họ đã dám đối xử không tốt với bảo bối, anh sẽ khiến họ phải trả giá thật đắt. Đám người hầu nghĩ có lẽ không thể cầu xin Nam Cung Âu Thần nên bắt đầu chuyển hướng sang Mẫn Nguyệt “Tam tiểu thư, chúng tôi không dám nữa. Cứu chúng tôi với!”

Bạch Lâm lúc này cũng đã chật vật không chịu nổi, quần áo rách nát, khuôn mặt cũng bị thương, cả người đầy máu, nhưng cũng cố cầu xin Mẫn Nguyệt “Mẫn Nguyệt chẳng phải chúng ta là bạn sao, cậu mau cứu mình!” Nam Cung Âu Thần không tiếp tục đánh mà dừng lại, áp chế sát khí trên người rồi mới quay đầu nhìn lain Mẫn Nguyệt. Chỉ thấy trong ánh mắt cô bé nhìn anh không có sợ hãi mà chỉ có ngưỡng mộ. Nháy mắt cả người của Nam Cung Âu Thần đều trở nên nhu hòa, tiến về phía Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt liền nhào vào lòng anh tươi cười nói “Thần ca ca thật soái nha!” Nam Cung Âu Thần cũng bật cười, nhưng ngay sau đó lại đặt cái roi vào trong tay Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt nghi hoặc nhìn cái roi trong tay mình, sau lại đưa cho cô, chẳng phải là Thần ca ca đánh xong rồi sao? “Đánh bọn họ!” Lần này là cả đại sảnh đều ngây ngốc, bác Trương đen mặt, nhị thiếu gia bây giờ đang dạy hư Mẫn Nguyệt sao, nhưng như vậy cũng tốt, cô bé sẽ học được cách bảo vệ mình. Thấy Mẫn Nguyệt im lặng, Nam Cung Âu Thần cho rằng cô bé đang sợ, liền cầm tay Mẫn Nguyệt chỉ vào bọn họ “Em tự đánh bọn họ đi, hãy nghĩ về những việc mà bọn họ đã làm với em mà đánh để trút giận.”

Mẫn Nguyệt cầm roi trên tay bước đến gần Bạch Lâm, vung tay lên một vết roi liền hạ xuống trên mặt Bạch Lâm, dòng máu tươi chảy ra, Mẫn Nguyệt lại tiếp tục đánh, vừa đánh vừa nói

“ Cậu nói chúng ta là bạn nhưng cậu chỉ lợi dụng tôi chứ không hề coi tôi là bạn.”

“Cậu còn luôn nói xấu sau lưng tôi!”

“Lại dám đổ oan cho tôi!”

“Còn dám có ý định với Thần ca ca!”

“Còn mấy người nữa, luôn ở sau lưng Thần ca ca bắt nạt tôi!”

Mỗi một câu của Mẫn Nguyệt mặt Nam Cung Âu Thần lại càng đen, trực tiếp bước đến bên cạnh Mẫn Nguyệt lấy cây roi từ tay cô bé, rồi lại ôm eo Mẫn Nguyệt lên lầu. “Như vậy được rồi, mọi việc còn lại để cho bác Trương xử lý. Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Mẫn Nguyệt cũng không từ chối đi theo Nam Cung Âu Thần, đánh bọn họ cũng thật mệt. Bác Trương liền cho người xử lý đám người đó, sau đó lại lau dọn sạch sẽ. Từ đó về sau, trong Nam Cung gia không còn ai dám không cung kính với Mẫn Nguyệt. Mọi người đều truyền nhau rằng: Tuyệt đối đừng đắc tội tam tiểu thư, bởi vì cô ấy nhất định sẽ dùng cách y như vậy để trả thù, thậm chí còn kinh khủng hơn rất nhiều lần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.