Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 105: Chương 105




Mọi người trố mắt nhìn thi thể gã trung niên rơi xuống nền tuyết lăn hai, ba vòng, thực sự không dám tin vào mắt mình.

Đổng Nguyên phảng phất quên luôn tình trạng kỳ lạ trên người, anh ta trợn mắt há miệng nhìn cảnh này. Anh ta biết rất rõ thực lực của gã trung niên kia gần như ngang ngửa với anh ta, vậy mà lúc này đối phương không hề có chút sức phản kháng nào, bị người thanh niên kia thẳng tay bóp chết, thực sự không thể tưởng tượng nổi!

Tưởng Nguyệt choáng toàn tập, cô ta tưởng Lâm Siêu đi tới đó là để nương nhờ gã trung niên kia, không ngờ lại xảy ra chuyện kinh hồn như vậy. Mặc dù cô ta rất ghét gã trung niên kia nhưng không thể không thừa nhận hắn ta cực kỳ đáng sợ, mạnh ngang ngửa với thủ lĩnh Đổng, có thể dễ dàng giết chết cô ta, ấy vậy mà lúc này, ở trong tay Lâm Siêu, hắn ta chẳng khác gì một đứa trẻ, thậm chí không có sức giãy giụa!

Cô ta bất giác nghĩ tới những xác thối nằm chết thê thảm trong tòa nhà cao tầng kia, trong lòng cô ta vẫn luôn thấy lạ, máu của bọn xác thối này vẫn chưa đông lại, chứng tỏ bọn chúng mới chết chưa được bao lâu, theo suy luận thì khả năng cao nhất là do nhóm Lâm Siêu giết, nhưng quần áo của họ lại không hề dính chút máu nào, cho nên cô ta vẫn luôn không thể khẳng định suy luận này. Tuy vậy, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ.

Với sức mạnh đáng sợ như vậy thì quả thực giết đám xác thối kia là chuyện dễ như trở bàn tay, không bị dính máu là chuyện hết sức bình thường...

Nét mặt của Hạ Điềm đứng sau lưng Tưởng Nguyệt toát lên vẻ sợ hãi, con ngươi lóe lên ánh sáng màu xanh da trời nhạt, trong mắt cô ta, trên cơ thể tất cả sinh vật đều có hai màu sắc khác nhau, hai màu sắc này đại diện cho cảm xúc và độ nguy hiểm, đây chính là năng lực đặc biệt của cô ta.

Bất kể là cảm xúc hay độ nguy hiểm đều được chia thành bốn loại màu trắng, xanh da trời, tím, đỏ.

Trong mắt cô ta, màu cảm xúc của Tưởng Nguyệt là tím, chứng tỏ Tưởng Nguyệt đang sốc, độ nguy hiểm của Tưởng Nguyệt có màu xanh da trời, chứng tỏ Tưởng Nguyệt mạnh, không thể động vào. Còn thủ lĩnh Đổng Nguyên đứng đằng trước cô ta thì độ nguy hiểm có màu tím, nghĩa là không thể phản kháng, màu đỏ phía trên màu tím chứng tỏ cấp bậc rất cao.

Thế nhưng, hai màu cô ta thấy trên người Lâm Siêu đều là màu đen!

Nó giống như một ngọn lửa màu đen bao trùm lên cơ thể anh ta, trông anh ta như ác ma chui lên từ địa ngục, cô ta chưa từng thấy ai khác có màu này, bất kể là cảm xúc hay độ nguy hiểm đều đạt mức cao nhất: Chết chóc!

Lần đầu tiên gặp Lâm Siêu, cô ta đã sử dụng năng lực đặc biệt nhìn thấy màu cảm xúc của Lâm Siêu là trắng, tượng trưng cho hòa bình, không có ý định tấn công, nhưng độ nguy hiểm lại có màu đỏ, cảnh cáo cô ta biết người đàn ông này vô cùng nguy hiểm. Khi Tưởng Nguyệt đưa ra yêu cầu kiểm tra xem Lâm Siêu có phải gián điệp hay không, cô ta bỗng thấy màu cảm xúc của người đàn ông này chuyển thẳng từ màu trắng sang màu đen, mức độ thay đổi vượt quá tầm hiểu biết của cô ta.

Phải biết rằng, nếu người bình thường bị chọc giận thì họ cũng chỉ chuyển từ màu trắng sang màu xanh da trời, có nghĩa là tâm trạng đang dao động, sau đó chuyển sang màu đỏ có nghĩa là tức giận. Thế nhưng người đàn ông này hoàn toàn không biến đổi như vậy, anh ta chuyển luôn thành màu đen. Điều này chỉ có thể là do cảm xúc của người đàn ông này không hề dao động, anh ta chỉ đơn thuần muốn giết người!

Ý định giết chóc hoàn toàn thuần túy này khiến cô ta cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.

“Súc sinh, tao muốn băm vằm mày!” Thiếu niên thấy thi thể của cha lăn lông lốc, cậu ta tức trợn mắt, điên cuồng gào lên, vung thanh mã tấu đỏ máu chém về phía Lâm Siêu.

Ù!

Cây mã tấu biến thành một tia sét màu máu bổ về phía đầu Lâm Siêu. Mặc dù nhát chém xả giận này không hề có chút kỹ thuật nào nhưng nhanh và mạnh!

Lâm Siêu tỏ ra bình tĩnh, hơi nghiêng người một chút, nhẹ nhàng tránh được nhát chém, hơn nữa còn tranh thủ lúc cơ thể thiếu niên đang thuận đà chém mã tấu lao về phía trước, Lâm Siêu nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm về phía huyệt thái dương của đối phương!

Đánh rắn đánh trúng bảy tấc, đã đấm là phải trí mạng!

Từ lâu Lâm Siêu đã thuộc làu các điểm yếu trên cơ thể người. Mặc dù có một số người tiến hóa đặc biệt có cấu tạo cơ thể khác hẳn người bình thường, chẳng hạn như trái tim nằm sai chỗ hay các kinh mạch sáp nhập lại với nhau, nhưng phần lớn người tiến hóa vẫn có cấu tạo cơ thể giống người bình thường.

Huyệt thái dương là vị trí yếu nhất trên đầu, nếu bị đập mạnh thì rất có khả năng sẽ gây váng đầu, nếu đập mạnh hơn nữa, sẽ gây chấn động não, xuất huyết não.

Vù!

Tốc độ của cú đấm của Lâm Siêu rất nhanh nhưng tốc độ phản ứng của thiếu niên này cũng không chậm. Dù sao thể chất của cậu ta cũng đã gấp 20 lần. Mặc dù thân thể không theo kịp, nhưng hệ thống phản xạ của thần kinh thì vẫn có thể bắt kịp tốc độ Lâm Siêu vung quyền. Đầu óc của cậu ta không kịp nghĩ ngợi gì, tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt kiểm soát cơ thể của cậu ta thực hiện động tác phòng ngự.

“Đảo ngược!”

Cậu ta hoảng hốt hét to một tiếng, sử dụng năng lực đặc biệt của bản thân.

Ầm!

Lâm Siêu cảm thấy nắm tay đau nhói, sức mạnh cơ thể phóng ra bị dội ngược trở lại, lan ngược lên theo xương cánh tay, gân mạch, cơ bắp, máu thịt về lại người, như thể mình bị đấm một cú thật mạnh!

Lâm Siêu phản ứng rất nhanh, cơ thể gần như vô thức phân tán sức mạnh, lùi lại ba bước mới tản hết lực từ cú đấm, không để cơ thể bị thương.

“Ồ?” Lâm Thi Vũ hơi ngạc nhiên, chị có thể cảm nhận được dù thể chất của thiếu niên này mạnh hơn chị nhưng khó lòng so được với Lâm Siêu, vậy mà năng lực của cậu ta lại có thể ngăn được cú đấm của Lâm Siêu, hơn nữa còn ép Lâm Siêu phải lùi lại, đây là lần đầu tiên chị chứng kiến chuyện này xảy ra.

Thiếu niên thấy Lâm Siêu lùi lại, trong lòng thầm thở phào, sống lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Mặc dù trong lòng cậu ta cực kỳ căm phẫn nhưng cú đấm vừa rồi của Lâm Siêu đã khiến cậu ta giật mình tỉnh lại, nhận ra đối thủ lần này mạnh ngoài sức tưởng tượng của bản thân. Nếu cậu ta vẫn tiếp tục giận dữ thì tốc độ truyền tín hiệu của đại não sẽ chậm lại. Cậu ta nén giận, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Lâm Siêu đầy thù hận, nói: “Hôm nay, tao muốn tất cả bọn mày phải chết!”

Thái độ của Lâm Siêu vẫn bình tĩnh, sau cú đấm vừa rồi, anh đã hiểu đại khái một phần đặc điểm năng lực của thiếu niên này, hẳn là loại có thể dội ngược lại. Loại năng lực này rất khó đối phó, nếu không nghĩ ra được cách đánh thì hầu như không thể đánh bại đối phương, hơn nữa thể chất của thiếu niên này đã gấp hai mươi lần, đối với người tiến hóa đặc biệt thì thể chất gấp hai mươi lần đã có thể tiến hóa lần thứ hai, trở thành người tiến hóa cấp E.

Nói cách khác, năng lực “Đảo ngược” của cậu ta cũng đã lên tới cấp hai, cùng cấp bậc với năng lực của Lâm Siêu.

Nếu là “Đảo ngược” cấp một thì Lâm Siêu tin rằng mình có thể dựa vào sự vượt trội về thể chất để cưỡng ép loại bỏ, nhưng với năng lực cấp hai, hiện tại thể chất của anh vẫn chưa thể áp đảo được đối phương.

Năng lực dạng dội ngược có rất nhiều kiểu khác nhau, chẳng hạn như dội ngược vật lý, dội ngược tinh thần, dội ngược năng lực, đáng sợ nhất là dội ngược toàn diện.

Thiếu niên căm hận nhìn chằm chằm Lâm Siêu, nói: “Mày chết chắc rồi, có phải mày cho rằng năng lực “Đảo ngược” của tao chỉ có thể dội ngược lại đòn tấn công thôi phải không? Để tao cho mày biết thế nào là “Đảo ngược” thực sự!”

Nói xong, cậu ta gào khẽ một tiếng, bắp thịt toàn thân gồng lên, một luồng sóng vô hình lấy thân thể của cậu ta làm trung tâm bỗng lan ra xung quanh.

Huỵch huỵch huỵch…

Đột nhiên, tiếng ngã xuống vang lên liên tiếp. Đằng sau lưng Lâm Siêu, Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ, Lâm Thi Vũ và tất cả mọi người đứng trên bậc thêm bao gồm Đổng Nguyên và Tưởng Nguyệt đều ngã xuống đất, ai nấy đều kinh ngạc và bối rối ra mặt, muốn đứng dậy nhưng tư thế của bọn họ cực kỳ lạ lùng, ai nấy đều cố đứng dậy theo kiểu trồng cây chuối.

Người Lâm Siêu hơi chao đảo một chút rồi lập tức lấy lại thăng bằng, mắt hắn sáng lên hiểu ra, không ngờ tác dụng của năng lực “Đảo ngược” lại là như vậy.

“Sao lại vậy được, sao, sao mày không ngã xuống!” Thiếu niên kinh ngạc ra mặt, lần đầu tiên bị năng lực của cậu ta bao phủ không hề có ai có thể đứng thẳng nổi, ngay cả thủ lĩnh đáng kính của cậu ta cũng không thể.

“Tay mình, sao lại vậy, mình muốn cử động chân mà sao tay lại cử động…”

“Trời ạ, chuyện gì thế này!”

Mọi người hoang mang, trong lòng ngập tràn sợ hãi trước điều bản thân không biết.

Khuôn mặt màu tím gan lợn của Đổng Nguyên tỏ rõ sự kinh ngạc, năng lực gì thế này, thật là đáng sợ, không ngờ lại có thể khiến tất cả mọi người đều ngã xuống đất, hơn nữa còn loay hoay mãi không đứng dậy nổi, nếu như lúc này những người sau lưng thiếu niên kia chớp thời cơ tấn công thì tất cả mọi người đều không có sức chống trả!

Phạm Hương Ngữ bò dưới đất một lúc rồi từ từ đứng dậy, mặc dù tư thế có phần kỳ lạ nhưng cô ta vẫn là người đầu tiên đứng lên được, khóe môi cô ta lúc cong lên lúc xịu xuống, giọng nói xen lẫn ý cười: “Hóa ra là vậy, năng lực này nghịch vui thật.”

“Mày!” Thiếu niên nghe cô ta nói vậy, tức suýt ngất.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.