Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 18: Chương 18




Qua màn hình theo dõi, anh nhìn thấy sau khi những người này đi vào tòa nhà, họ nhanh chóng được những người sống sót khác tiếp đón nhiệt tình, tính toán sơ bộ trong tòa nhà này có khoảng ba mươi đến bốn mươi người sống sót, trong đó có khoảng trên dưới mười người được trang bị súng ống. Số còn lại, phần lớn nghe theo lời một người phụ nữ trẻ tuổi.

Chỉ có người già là trường hợp cá biệt.

Đây là một khu dân quần cư cỡ nhỏ, quy tắc sinh tồn ở nơi này rõ ràng là chưa tàn khốc như ở tương lai, người phụ nữ trẻ tuổi này mặc dù có quan hệ mập mờ với những người đàn ông có súng nhưng không hề bị trắng trợn biến thành đồ chơi.

Vẫn chưa có ai tiên phong xé rách chiếc mặt nạ đạo đức giả đó.

Thông qua màn hình theo dõi, Lâm Siêu nhìn thấy trong đám người có một thiếu niên rất trẻ tuổi, khoảng chừng mười sáu, mười bảy, mặt rõ ràng vẫn còn non nớt nhưng lại được những người xung quanh vây quanh như bầu trời sao làm nền cho vầng trăng, rõ ràng thiếu niên này mới là chủ của khu dân quần cư này.

Điều này khiến Lâm Siêu cảm thấy đôi chút kinh ngạc.

Anh âm thầm lưu ý một chút, chợt nhìn về phía màn hình theo dõi dọc theo tuyến đường Lâm Thi Vũ di chuyển, thấy cô bị một người đàn ông khỏe mạnh vác vào trong một căn phòng xa hoa, vứt xuống giường, gã đàn ông khỏe mạnh này nhìn thân thể của chị, dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng hắn ta lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng, đồng thời tiện tay đóng cửa lại.

Kể từ lúc đó, cửa phòng vẫn luôn đóng kĩ, rõ ràng Lâm Thi Vũ vẫn còn ở trong này.

Trước hết, Lâm Siêu xem số phòng, sau đó anh liếc mắt nhìn chằm chằm mặt tên đàn ông lực lưỡng vác chị về, cuối cùng anh nhìn về phía thủ lĩnh thiếu niên trong màn hình theo dõi, thông qua màn hình theo dõi, anh nhanh chóng lần ra được hành tung của cậu ta.

Hiện tại, cậu ta đang ở trong phòng chứa rượu quý dưới tầng hầm của khách sạn.

Lâm Siêu lập tức mở cửa phòng an ninh, bóng người lặng lẽ ẩn vào trong tia sáng, nhanh chóng phóng về phía phòng rượu quý.

Trên đường đi hoàn toàn không gặp phải bất kỳ người sống sót nào, tất cả mọi người đều ở trong phòng riêng của mình, có người đang chơi game offline giết thời gian, có người nhàm chán không có gì làm nên đi ngủ, có người thì suy nghĩ xem làm thế nào để sinh tồn.

Lâm Siêu tới được phòng chứa rượu quý rất nhẹ nhàng.

Trước tiên, anh nghe ngóng thử động tĩnh phía sau cửa một lát, thấy hoàn toàn không có tiếng gì mới dùng kỹ năng mở khóa, lặng lẽ mở cửa.

Nhờ ánh sáng chiết xạ, cơ thể anh hoàn toàn trong suốt, nhìn từ trong phòng ra sẽ chỉ nhìn thấy cánh cửa tự nhẹ nhàng mở ra, giống như bị một cơn gió nhẹ thổi trúng.

Lâm Siêu đi vào phòng, nhanh chóng nhìn lướt qua.

Phòng chứa đồ của khách sạn này rất rộng rãi, trên kệ để hàng xếp đầy rượu đỏ đắt tiền và một số rượu đế nổi tiếng, không ngờ hiện tại trong phòng chứa đồ này lại không có một ai.

Lâm Siêu hơi thắc mắc một chút, trong màn hình giám sát, rõ ràng thiếu niên thủ lĩnh đã đi vào phòng này, cho đến giờ vẫn chưa đi ra, sao có thể biến mất được?

Anh đi vào trong phòng chứa đồ, cảnh giác quan sát xung quanh.

Anh nhanh chóng nghe thấy một tiếng động rất nhỏ ở đằng sau kệ hàng.

Mắt Lâm Siêu hơi lóe lên, anh rón rén đi tới trước kệ hàng đó, nhìn xuyên qua khe hở thì thấy phía sau kệ hàng còn có một căn phòng chứa đồ nhỏ, cửa phòng khép hờ, mùi hôi nồng nặc bốc ra từ trong căn phòng đó.

Nhìn xuyên qua khe cửa, Lâm Siêu nhìn thấy rõ tình hình bên trong, con ngươi không khỏi hơi thu nhỏ lại.

Trong phòng có vài giá đỡ bằng gỗ, trên giá đỡ treo hai người phụ nữ có ngoại hình rất đẹp, lúc này đã bị lột sạch như một con cừu con, trên người không một mảnh vải che thân, một người cơ thể vẫn còn lành lặn, một người thì có phần hơi bị thê thảm, bộ ngực bị gọt phẳng, giữa xương sườn hai bên bị rạch một đường, ruột và toàn bộ nội tạng bên trong đều biến mất, trên mặt bàn của một giá treo khác còn bày vài cánh tay người, có cả nam lẫn nữ.

Trong phòng chứa đồ nhỏ tối tăm, vết máu và mùi hôi thối có ở khắp mọi nơi!

Grừ!

Trong bóng tối của căn phòng chứa đồ nhỏ vọng ra vài tiếng gừ khẽ, sáu cánh tay thối rữa thò ra từ trong bóng tối, túm cánh tay để trên chiếc bàn loang lổ vết máu, lôi vào trong bóng tối, sau đó lập tức nghe thấy tiếng nhai nuốt khe khẽ.

Xác thối mục nát?

Lâm Siêu có phần sửng sốt.

Anh chắc chắn không nhìn nhầm, những cánh tay mục nát này chỉ có xác thối mới có!

Đứng trước chiếc bàn loang lổ máu, ngoài thiếu niên thủ lĩnh ra còn có một người phụ nữ mặc váy đen ôm sát đeo mạng che mặt màu đen, che khuất mắt và một nửa khuôn mặt trắng trẻo, chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt phía dưới với những đường nét gần như hoàn hảo, môi tô đỏ rực như lửa cháy, da dẻ trắng như tuyết, đẹp lạnh lùng kiêu sa đáng kinh ngạc.

“Như thế này ổn thật chứ?” Thiếu niên thủ lĩnh sợ hãi nhìn vùng tăm tối đó, bất giác lùi lại vài bước.

Cô gái mặc váy đen có giọng nói trong veo, giọng mang theo nét ngây thơ riêng có của thiếu nữ, hoàn toàn không ăn khớp với phong thái cao quý của cô ta, cô ta cười hì hì nói: “Đừng sợ, bọn chúng đáng yêu lắm, chỉ cần ăn thêm mười con nữa là bọn chúng có thể tiến hóa rồi, đến lúc đó, mượn sức của bọn chúng, cậu có muốn thống trị cả thành phố này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Thiếu niên thủ lĩnh nuốt nước bọt, quay đầu nhìn cô ta, sắc mặt khó coi, nói: “Tiểu Ngữ, thực ra… Chuyện thống trị thành phố này không quan trọng, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô.”

“Cậu đang nói gì ngốc nghếch vậy.” Cô gái mặc váy đen nâng mặt cậu ta lên, nói khẽ: “Hiện giờ bên ngoài toàn là quái vật như thế này, chúng ta muốn sống sót thì nhất định phải làm như vậy!”

Thiếu niên thủ lĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô ta và mùi hương cơ thể thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cô ta, cậu ta lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: “Tôi, tôi biết rồi.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.