Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 3: Chương 3: Dự trữ




Edit: Xue Ding

Hình ảnh an tĩnh một giây, trong video Cố Cẩn liền há miệng gào to: "NT*(câu chửi tục), Cố Ngọc nha đầu chết tiệt ngươi quả nhiên không có hảo tâm, nói cái gì mà muốn tới đón ta, nguyên lai là muốn tất cả gia sản của ta?!"

Cố Ngọc như cũ bình tĩnh nhìn về phía Cố Cẩn trong video, "Ta có chuyện cần dùng gấp, về sau sẽ trả lại ngươi!"

Lại nói cũng sẽ không có về sau, lúc ấy ai còn hiếm lạ đến tiền đâu, thứ lưu thông trong mạt thế lúc đó đều là tinh hạch.

Cố Cẩn giờ phút này cũng không chơi game, đem mặt dán sát vào video quan sát Cố Ngọc tới lui nửa ngày, mày nhăn chặt phảng phất có thể kẹp chết muỗi, một lúc sau lắc lắc đầu nói: "Xem bộ dáng này của ngươi có phải hay không bị lão tử của chúng ta bức chết hay là ngươi bị bạn trai vứt bỏ rồi? Muốn thuê 180 người đi chém chết hắn? Ta ủng hộ ngươi, lập tức chuyển khoản cho ngươi, muốn tiêu xài liền đi tiêu xài, muốn đi du lịch vòng quanh thế giới thì cứ đi du lịch, không có nam nhân thì còn có ta bồi ngươi!"

Cố Ngọc bị Cố Cẩn trêu đùa, khóe môi mím chặt liền thả lỏng, em trai cô thật là một kẻ dở hơi, trước kia như thế nào lại không phát hiện ra?

"Cố Ngọc, ngươi thay đổi." Cố Cẩn lại nghiêm túc liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, một tay kia đang thao tác tài khoản trên máy tính internet, di động Cố Ngọc chỉ chốc lát đã vang lên, nàng click mở tin nhắn, thật nhanh, một trăm vạn đã đến tay.

"Tài khoản ta chỉ có 101 vạn, cho ngươi dùng 100 vạn, còn có tiền ta đã sớm mua cổ phiếu tạm thời không rút ra được, thừa 1 vạn ta phải mua trang bị game cho mình, ngươi xem ta thương ngươi nhiều như vậy, trên thế giới ta yêu nhất chỉ có hai nữ nhân, một người là ngươi, một người nữa là lão mẹ! Tiền không có thì có thể kiếm lại, tâm tình của chị gái ta là quan trọng nhất......" Cố Cẩn ở nơi đó bô bô một đống lớn, Cố Ngọc không muốn nghe hắn nói lời vô nghĩa, cuối cùng nhắc nhở hắn một câu ở yên một chỗ trong trường học, không cần đi đâu, an tâm chờ cô tới đón hắn, lúc này mới cúp video điện thoại.

Nằm giường đối diện Cố Ngọc, Chu Tiểu Anh nghiêng người, tấm tắc nói: "Cố Ngọc, nhà các ngươi cũng thật có tiền, em trai ngươi ra tay thật hào phòng, không nói hai lời đã chuyển cho ngươi 100 vạn!"

Trong lời nói Chu Tiểu Anh có hâm mộ cùng cảm thán, nhưng không có ghen ghét, trong ký túc xá các cô mọi người đều biết gia đình Cố Ngọc giàu có, ngày thường cô cũng không thiếu cho bọn họ chỗ tốt, nhưng mà giữa chị em tùy tay chuyển khoản một cái là trăm vạn, quả nhiên là nhà giàu có!

"Hắn cầm cũng tiêu xài lung tung." Cố Ngọc tùy ý đáp một câu, nghĩ thời gian đã khuya, vốn muốn gọi điện thoại đến người trong nhà, ngược lại đổi thành gửi một đoạn tin nhắn thoại WeChat đến ba cô, ý tứ đại khái muốn bọn họ trong khoảng thời gian này ở nhà đừng ra ngoài, tận lực dự trữ một ít đồ ăn, nếu có thể đem bốn phía phòng ở gia cố một chút cho cứng cáp thì càng tốt, phòng bị tang thi xâm nhập.

Phát xong đoạn hội thoại, Cố Ngọc nhắn thêm một câu: Sắp đến tết, đề phòng ăn trộm!

Không nghĩ tới Cố ba còn chưa ngủ, một giây sau Cố Ngọc nhận được tin nhắn: "Đã biết, ngươi cùng em trai ngươi cũng sớm trở về, trước mắt tình thế bên ngoài không lạc quan, sớm về nhà để ta và mẹ ngươi cũng yên tâm!"

Cố Ngọc nắm chặt di động ánh mắt lập loè, nghe khẩu khí ba cô tựa hồ đã biết một ít gì đó, dù sao cũng là làm người kinh doanh, sinh ý trong thương trường đa dạng, đủ loại người từ bốn phương tám hướng, nghe được một ít tin tức cũng có khả năng, bất quá ba cô tuyệt đối sẽ không nghĩ tới tình huống chuyển biến xấu so mọi người tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn.

《 Lưu Lạc Địa Cầu 》 không phải có một câu như vậy: 'Mới đầu, không có người để ý trận tai nạn này, đều nghĩ bất quá là một hồi cháy rừng, một nạn hạn hán, tiếp đó giống loài bị diệt sạch, một tòa thành thị biến mất, thẳng đến trận tai nạn này sống cùng mọi người như chung một nhịp thở.

Cố Ngọc nắm chặt di động sắc mặt trầm trọng, trong ký túc xá chỉ có cô cùng Chu Tiểu Anh, hai người bạn cùng phòng khác bởi vì quê ở xa thành phố, trường học vừa cho nghỉ các cô liền đóng gói hành lý về nhà.

Chu Tiểu Anh cũng không lưu ý đến sắc mặt Cố Ngọc, còn dựa vào đầu giường lải nhải, "Hôm nay thời điểm đi ra ngoài lấy chuyển phát nhanh, ta nhìn thấy rất ít người, cũng không biết virus lần này khi nào mới qua đi......"

Cố Ngọc trầm mặc, trận tai nạn này khởi nguồi cùng với virus cảm nhiễm tang thi, có thể nói ngọn nguồn là sở nghiên cứu bào chế thuốc tiết lộ, do vi khuẩn động vật truyền nhiễm, còn có ý kiến cho là một hồi mưu đồ thí nghiệm vũ khí sinh hóa......

Có chuyên gia nghiên cứu chỉ ra virus lây bệnh thông qua quá trình tiếp xúc gần gũi, sau đó truyền nhiễm ở trong không khí, kết luận như vậy một khi xuất hiện, làm dậy sóng hồi dư luận, nhân tâm hoảng sợ.

Chỗ Cố Ngọc ở là tỉnh G cũng không phải khu vực bị tai họa nặng, nhưng trường học Cố Cẩn ở là tỉnh J, nơi đó cách khu vực có tai họa nặng là tỉnh H rất gần, virus tang thi lây truyền lan tràn mức độ lớn cực nhanh, sau khi virus tang thi bùng nổ toàn diện, mấy cái thành thị nơi đó trở thành mục tiêu huỷ diệt đầu tiên.

Mà trận lây nhiễm virus tang thi này cũng không chỉ ở một chỗ, cơ hồ là toàn thế giới đồng thời bùng nổ, toàn cầu 80% người đều bị cảm nhiễm virus tang thi, có thể chịu đựng qua trận cảm nhiễm liền trở thành người có được dị năng mới, mà không vượt qua nổi hoặc là chết đi, hoặc là lột xác thành người biến dị, chúng nó là nhân loại có trí tuệ, nhưng lại lấy huyết nhục nhân loại làm thức ăn, theo ý nghĩa truyền thống mà nói thì chúng nó đã không thể được gọi là người nữa.

"Tiểu Anh, ngươi đã mua vé rồi sao?" Cố Ngọc đột nhiên hỏi một câu, Chu Tiểu Anh ngẩn người mới gật đầu nói: "Đã mua, ngày mai sẽ đi."

Nếu không phải chờ chuyển phát nhanh, Chu Tiểu Anh cũng đã sớm mua vé về nhà, trước mắt nhìn virus tang thi tựa hồ có điểm biến hóa, tâm cô cũng có chút hoảng, càng muốn sớm ngày về bên người nhà.

"Vậy ngươi chú ý an toàn, về nhà phải ở yên một tại đó chờ đợi, lần virus này không biết khi nào mới qua, dự trữ nhiều đồ ăn một ít, lo trước khỏi hoạ." Cố Ngọc thiện ý nhắc nhở Chu Tiểu Anh, nhớ lại đời trước virus tang thi bùng nổ lúc đó các đồng học trong ký túc xá đã sớm ai đi đường nấy, cô đúng hạn trở về nhà, nhưng Cố Cẩn lại không về, hơn nữa không còn trở về được.

Cố Ngọc nhấp môi, một đời này cô sẽ không cho sự tình kia lại phát sinh giống đời trước nữa, cho nên cô muốn đích thân mang Cố Cẩn về nhà!

"Ta biết, ngươi cũng như vậy a, sớm chút trở về, đừng chờ Dương Nhất Minh." Chu Tiểu Anh lại bổ sung một câu, "Cố Ngọc, ngươi cũng đừng trách ta lắm miệng, tuy rằng ngươi cùng Dương Nhất Minh nhìn ngọt ngào, nhưng ta vẫn cảm thấy đôi mắt hắn nhìn rất đào hoa, người như vậy sẽ không yên phận, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút!"

"Dương Nhất Minh......" Cố Ngọc ngây ngẩn cả người, Dương Nhất Minh này tựa hồ là bạn trai cô ở đại học kết giao, kết giao đã hơn một năm cô đều không có tình cảm nồng nhiệt cho lắm, bất quá Dương Nhất Minh đối với cô cũng rất ân cần, các phương diện chiếu cố đều rất chu đáo.

Cho nên, trước khi đi nàng có phải nên nhắc nhở hắn một tiếng hay không?

Mạt thế mười năm qua đi, Cố Ngọc đối với Dương Nhất Minh cơ bản đã không còn ấn tượng, cái gì tình yêu oanh oanh liệt liệt vào lúc sinh tử trước mặt đều chuyện nhỏ nhặt không đáng 1 xu.

Hơn nữa cô từng yêu Dương Nhất Minh sao?

Căn bản không có, bất quá là cuộc sống đại học quá mức nhàm chán mới giống như những người khác tìm bạn trai để giết thời gian thôi.

Cố Ngọc lắc đầu, kéo chăn lên nằm xuống ngủ, ngày nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện phong phú, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp, nhưng cho dù một đêm an bình như vậy cô cũng không dám ngủ như chết, bên cạnh gối đầu là chân bàn bị cô gỡ ra từ bàn học hỏng vứt sau kí túc xá nữ, không có vũ khí ở trong tay cô vẫn không yên tâm được.

Trước khi ngủ Cố Ngọc nghĩ, cô nhất định phải mau chóng tìm một vũ khí trong tay mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.