Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Biên tập: R Bê Đê

“ Xem ra “ tôi “ thật sự không tồn tại. “

Nhiệt độ trong tầng hầm thay đổi, Phương Hoà cứng đờ quay sang nhing đứa bé, Lê Chân nhắm mặt, cũng đưa tay che mắt cho Phương Hoà. “ Đối với đứa bé này, chết xem như giải thoát. “

Phương Hoà dùng sức bám chặt lấy tay Lê Chấn, cậu hiểu ý hắn, chết là giải thoát, chỉ cần ra khỏi đây, đứa bé này cũng sẽ lập tức tan vỡ,... tan vỡ. Không có dị năng chống đỡ, cơ thể của đứa bé bị băng hoại nghiêm trọng, giống như cát bụi phị phong hoá, sẽ vỡ vụn ra từng mảnh.

Nghĩ tới cảnh tượng ấy khiến Phương Hoà không rét mà run, càng bám chặt lấy tay Lê Chấn hơnZ

Trình Phi.

Xung quanh thân thể Phương Hoà bỗng nổi lên gió xoáy, phá huỷ mọi thứ xung quanh, Lê Chấn cố gắng đè lại cơn giận của cậu. “ Mèo Con, ngoan, chúng ta giúp nó báo thù. “

Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, chợt nhớ ra tại sao cậu lại thấy cái tên Trình Phi này quen tai, khi ở phòng thí nghiệm, cậu và những vật thí nghiệm khác nghe được cái tên này, cậu không quen Trình Phí, nhưng cha gã lại là người cậu thể quen hơn, người phụ trách phòng thí nghiệm căn cứ thành phố A, Trình Kỳ Đống!

Phương Hoà đột nhiên nhảy khỏi lồng ngực Lê Chấn, chạy ra ngoài, tốc độ quá nhanh khiến Lê Chấn không kịp phản ứng, lúc Lê Chấn đuổi tới thì thấy hiện trường máu me vô cùng, những người bị hắn khống chế đã khôi phục ý thức, bị Phương Hoà dùng dao gió chém thành từng mảnh, máu tươi vương vãi đầy đất, Phương Hoà vẫn không dừng tay, tiếp tục chém nát thi thể của những kẻ này.

Mùi máu nồng đấm khiến Lê Chấn hơi nhíu mày, những người này đa số đều là dị năng giả sơ cấp, vốn dĩ là dụ hoặc trí mạng với Lê Chấn nhưng may thay, khi dựng rào chắn tinh hạch lên Lương Tư, hắn đã được gột rửa, năng lực khống chế cũng mạnh hơn mới có thể ngăn Phương Hoà lại.

Phương Hoà đôi mắt chết lặng nhìn Lê Chấn, dưới kịch thích khi nãy, cậu đã nhớ lại một ít khí ức mơ hồ.

Những người Phương Hoà mới giết là những thành viên đầu tiên trong tổ chức của Trình Phi, giúp gã bước đầu khống chế thành phố T, chờ hắn khống chết hết dị năng giả trong thành phố, tiếp theo chính là những người thường.

Cho nên lúc trước bọn họ đào vong gặp được một đội người, không phải vật tư trong thành phố T không đủ mà tất cả vật tư đã bị Trình Phi nắm giữ, người thường rất khó sống ở đây; dưới tình hướng như vậy, một nhà cậu mợ Phương Hoà mới tới thành phố A kiếm ăn.

Đứa trẻ có dị năng hệ băng này chỉ là một nạn nhân trong kế hoạch vô nhân đạo của Trình Phi, sau đó gã còn làm vô số chuyện ác độc khiến người căm hận.

Về sau thế lực của Trình Phi mở rộng, trở thành nhân vật trong liên minh các căn cứ người sống sót, cũng trở thành chỗ cung cấp dị năng giả cho Trình Kỳ Đống làm thí nghiệm, tất cả những dị năng giả không phục tùng gã đều bị gã cưỡng chế đưa tớ phòng thí nghiệm của Trình Kỳ Đống.

Trình Phi kẻ này đầu óc không có bao nhiêu thông minh nhưng gã đủ tàn nhẫn, cùng với song hệ dị năng hệ thổ và thuấn di, sau khi dị năng hệ thổ thăng cấp cũng có thể dễ dàng huỷ diệt một đống toà nhà, thuấn di lại có thể giúp hắn tới bất kì nơi nào hắn muốn, thân pháp quỷ dị, khiến cho người nắm quyền căn cứ cũng không phản đối hắn, hắn càng cuồng vọng, tàn sát số vố người vô tội.

Nhớ tới những chyện này Phương Hoà tránh thoát khỏi tay Lê Chấn, nhảy xuống đất, thân mình cong lên giống như con báo đang phục kích con mồi, trừng mắt nhìn cửa siêu thị, cậu hôm nay bằng mọi giá phải giết chết Trình Phi, mặc kệ hiện tại Trình Phi đã làm những gì, gã nhất định phải chết. Cậu không phải người tốt, cậu nhất định phải bóp chết con quỷ này khi nó mới trong trứng nước.

Nhưng... có lẽ hành vi này trong mắt Lê Chấn là tàn bạo.

Lần thứ hai bị đẩy ra, Lê Chấn ngồi xuống bên cạnh Phương Hoà, thân thể cứng đờ của mèo con khiến hắn thấy vô cùng khổ sở, hắn nhẹ nhàng xoa vuốt lông mao trên người cậu.

Lúc này, Trình Phi xuất hiện ở cửa, nhìn thấy bọn họ thì có chút dại ra, sau đó nhanh chóng phản ửng, vung tay, một cột đất to lớn từ dưới nhô lên đâm vào Lê Chấn, Lê Chấm ôm Phương Hoà, nhẹ nhàng tránh thoát, những cột đất đá lớn lao lên, Phương Hoà ném lưỡi dao gió chém thành mảnh vụn, rơi tán loạn trên sàn.

Trình Phi hét lên. “ Nhìn cái gì? Tấn công cho tao. “

Những dị năng giả đi theo Trình Phi vào đây đều bị tình hình bên trong làm bất ngờ, vội vàng khôi phục tinh thần, dùng dị năng tấn công.

Ngay lúc này, Trình Phi đột nhiên biến mất, không biết hắn đã chạy trốn hay là nấp ở đâu đó chờ cơ hội đánh lén.

Dưới cơn phẫn nộ, Phương Hoà liên tục tung ra dị năng, những dị năng giả đi theo Trình Phi mới chỉ ở cấp thấp, trước mặt người thường có thể có lợi thế, bao vây mà đánh như này cũng có thể chiếm phần thắng, nhưng xui xẻ là chúng gặp phải Phương Hoà và Lê Chấn, hai người họ đều đang ở cấp hai, chênh lệch cấp bậc khiến chúng không có sức uy hiếp gì.

Bọn họ tấn công bên này căn bản không thể làm Phương Hoà và Lê Chấn bị thương, chỉ cần mới tiến lên đã bị Lê Chấn chặn lại, dưới công kích như vũ bão của Phương Hoà, những người này trong nháy mắt bị chém thành cái sàng.

Khi Phương Hoà phẫn nộ vì để Trình Phi chạy thoát, thì khi gã sử dụng thuấn di lần thứ hai, Lê Chấn đã giăng một tia ý thức xác định vị trí của gã. Tinh thần lực của Lê Chấn vô cùng mạnh, hắn cưỡng chế lôi Trình Phi đang thuấn di quay ngược về siêu thị.

Trình Phi lần nữa xuất hiện trước mặt một người một mèo, gã vô cùng hoảng sợ nhìn Lê Chấn.

“ Mày định làm gì tao? Mày không thể giết tao. Tao nói cho mày biết, đừng có ỷ vào dị năng mà giết người bừa bãi. “ Trình Phi vừa nói vừa âm thầm khởi động dị năng.

Phươnh Hoà âm trầm nhìn Trình Phi.

“ Tao ỷ vào dị năng xẻo thịt mày đấy thì sao? “

Phương Hoà dứt lời, liền vung vuốt, chém đứt nửa cánh tay của gã, máy tươi trào ra, trực tiếp ngăn lại dị năng hệ thổ mà gã đang điều động.

Trình Phi kêu lên đau đớn, đôi mắt đầy kinh hoàng nhìn về phía con mèo trong lồng ngực Lê Chấn.

“ Mày... mày... “

Gac luôn nghĩ đây chỉ là con mèo mà người đàn ông kia nuôi chơi thôi, không ngờ sức mạnh kinh khủng này lại là của một con mèo chưa lớn, cả người bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi, gã chưa thấy con mèo nào hiểu tình người cả.

Đôi mắt mở to trừng Trình Phi, há mồm lộ ra răng nanh sắc nhọn, chì về phía tầng hầm,“ Mày không nhớ à? Còn tao đến chết cũng không quên được mày. “

Tuy rằng những lời Phương Hoà nói hoàn toàn là bịa ra nhưng tên ngu Trình Phi tin là thật, gã nghĩ đứa bé dưới hầm kia biến thành mèo quay về trả thù hắn, cái tay còn nguyên giữ chặt cái tay bị cắt cụt, gã nhìn về phía Lê Chấn cầu xin.

“ Cứu tôi, vật tư trong này tôi đều cho anh. Cứu tôi. “

Phương Hoà duỗi vuốt, chạm lên gương mặt lanh tanh của Lê Chấn. “ Cứu mày? Mày nghĩ người có tao sẽ cứu mày? Mà vật tư nào? Mày nhìn xung quanh xem còn gì không?

Trình Phi lúc này mới để ý, toàn bộ siêu thị đều là tiếng vang, không còn bất cứ vật gì, gã thấy sợ hãi vô cùng.

Lê Chấn vỗ vỗ lưng Phương Hoà, ánh mắt âm trầm nhìn Trình Phi, đôi mắt thuần đen vô cùng doạ người, dưới sự khống chế tinh thần lực của Lê Chấn, Trình Phi bị treo giữa không trung, cái tay nguyên vẹn của hắn bị cưỡng chế buông ra.,

Phươnh Hoà lại vung vuốt, cái tay còn lại cũng đứt lìa.

Trình Phi gào lên trong đau đớn, nhưng cơ thể gã đã bị khống chế không thể di chuyển, hai tay bị chặt đứt khiến gã đau đến ngất xỉu, nhưng có một loại sức mạnh vô tình ép gã phải tỉnh táo.

Phương Hoà nhìn máu rơi đầy trên đấy, cậu thấy thật bẩn thỉu, bẩn thiếu khiến người khác buồn nôn. Chính là tên rác rưỡi này, dưới sự tan vỡ của trật tự xã hội khi mạt thế đến, làm ra vô số chuyện khiến lòng người giận run, cắm lên cờ hiệu cứu thế, đưa vô số người vô tội tới phòng thí nghiệm của Trình Kỳ Đống.

Lê Chấn nhìn Phương Hoà, cúi đầu cọ cọ cậu, giúp cậu ổn định cảm xúc.

Phương Hoà run run, móng vuốt bám vào tay Lê Chấn, cậu nhắm mắt lại, vung một lưỡi dao gió về phía Trình Phi bị treo trên không trung, đầu gã đứt lìa.

Lê Chấn nâng Phương Hoà lên để cậu đối diện với mình, ngoài dự kiến của hắn, mèo con nhắm chăt hai mắt, dưới khoé mắt có nước mắt đang chậm rãi chảy xuống, rơi thẳng vào tim Lê Chấn. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể đau lòng tới như vậy, hai tay Lê Chấn khẽ run, nhẹ nhàng vỗ về mèo con đang khóc kia, chọp mũi khẽ cọ vào mũi cậu.

Phương Hoà mở mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc. “ Lê Chấn. “

“ Ngoan, không có việc gì. “ Lê Chấn trầm giọng an ủi.

Phương Hoà nâng đầu cọ vào lòng bàn tay Lê Chấn, cậu nhỏ giọng nói ra một địa chỉ, đó là địa chỉ của nhà cậu mợ mà cậu nhớ được.

Lê Chấn ngựng lại một chút, sau đó đưa Phương Hoà đến gần cổ mình, hôn lên trán cậu một rồi, cả hai rời khỏi siêu thị.

Địa chỉ mà Phương Hoà nói không xa siêu thị này lắm, cho nên Phương Hoà nằm trên tay Lê Chấn, có chút hoài niệm nhìn đường phố quen thuộc.

Chờ Lê Chấn tới tiểu khu quen thuộc trong trí nhớ, Phương Hoà giương vuốt chỉ vào một tầng. “ Ở đó. “

Đi qua con đường hỗn loạn dẫn tới tiểu khu, Lê Chấn ôm Phường Hoà đi lên tầng lầu kia, mấy tang thi lảng vảng đã bị Lê Chấn giải quyết hết. Lúc đến cửa cầu thang bộ, Phương Hoà đột nhiên nhảy xuống, ngồi xổm trên đất nhìn cái cửa rộng mở của một căn hộ.

Bên trong là các đồ đạc và cách bày trí Phương Hoà quen thuộc, là nơi cậu ăn nhờ ở đâu nửa năm, mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Nhà cậu mợ không có con, ban đầu cậu còn nghĩ giống những người khác rằng họ sẽ đối xử với cậu như con ruột, nhưng chỉ có cậu biết nửa năm qua mình đã sống trong bạo lực lạnh như nào.

Sau khi virus bùng nổ, cậu mợ ép Phương Hoà đi kiếm ăn, lúc đó cậu là một đứa bé khao khát tình yêu, cứ như vậy mặc kệ họ lợi dụng, dùng bả vai non nớt gầy yếu chiến đấu với tang thi.

Bao nhiêu lần bị tang thi truy điểu, bao nhiêu lần bị cắn đứt lìa tay chân, Phương Hoà đều đợi sau khi hồi phục mới quay về nhà nhìn ánh mắt hưng phấn của cậu mợ, cho bọn họ đồ ăn.

Sau đó, Phương Hoà theo bọn họ tới thành phố A, dưới những lời khen và gương mặt tươi cười của họ, Phương Hoà đã tin rằng cha mình thật sự chưa chết, ông đang làm việc trong căn cứ kia. Nhưng khi cánh cửa sự thật mở ra, cũng là lúc Phương Hoà bị bắt vào phòng thí nghiệm, một lần bị giam giữ này kéo dài suốt 13 năm, không khác gì địa ngục trần gian.

Phương Hoà đi vào nhà, căn nhà này rất quen thuộc, nhưng cậu lại thấy có gì đó không giống.

Hướng phòng ngủ phát ra âm thanh thở hổn hển, Phương Hoà híp mắt, theo trí nhớ của cậu, cậu mợ không bị nhiễm viéu tang thi, vậy tiếng tang thi kia có thể là ai?

Lê Chấn đi theo Phương Hoà, nhìn bóng lưng nho nhỏ dừng lại ở cửa, hắn vung tay, cửa phòng trước mặt Phương Hoà bay ra, một con tang thi bên trong lập tức nhào ra, nửa gương mặt đã bị hư thối, há mồm lộ ra hàm răng dữ tợn, nhào về phía Lê Chấn.

Phương Hoà vung vuốt lên, đầu tang thi lập tức đứt lìa, nhìn thi thể trên mặt đất, Phương Hoà hơi nhíu mày, đây là mợ của cậu, cậu không nghĩ tới bà ta sẽ biến thành tang thi.

Phương Hoà xoay người, không xem thi thể trên mặt đất mà đi tìm nơi kiếp trước cậu từng ở, đó vấn là một phòng chứa đồ nhỏ, bên trong đặt thêm một cái giường nhỏ liền thành phòng ngủ của cậu.

Nhưng là sau khi đẩy cửa ra, Phương Hoà ngơ ngác, trong phòng xếp đầy đồ vật ngổn ngang, không giống từng có người ở, không có giường, cũng không có hai chiếc giương để đồ của cậu, cũng không có bức tranh ngôi sao ở sau màn, căn phòng ngập trong bụi bẩn, một chít dấu vết tồn tại của cậu cũng không có.

Lê Chấn vẫn luôn đi theo Phương Hoà, hắn ngồi xuống, nhấc bổng cậu lên. “ Đây là nơi em từng ở? “

Phương Hoà lắc lắc đầu, chậm rãi nói. “ Xem ra “ tôi “ thật sự không tồn tại. “

Trong lòng Lê Chấn chua xót, dùng sức xoa đầu Phương Hoà. “ Em đang ở đây rồi. “

Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, thấy hắn trao cho mình một nụ cười trấn an, nhẹ nhàng dùng trán mình chạm vào đầu nhỏ của cậu. “ Ngoan. “

Phương Hoà đẩy khuôn mặt đẹp trai dí sát vào mình ra, ngoan cái lông, anh có biết là tôi rất áp lực hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.