Minh Tinh Pr

Chương 2: Chương 2






Dung Quân Tiện không tin tưởng nói: “Nhưng đạo diễn đã nói, lần này là vấn đề kỹ năng diễn xuất của tôi…”

“Chẳng lẽ cậu lại hoài nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình sao?” Giọng Bạch Duy Minh rất lạnh.

Dung Quân Tiện ngẩn ra.

Bạch Duy Minh nói: “Thay vì hoài nghi diễn xuất của mình, không bằng hoài nghi lí do thoái thác của đạo diễn.”

“Anh biết nội tình gì đó, đúng không?” Vẻ mặt Dung Quân Tiện trở nên nghiêm túc.

“Đúng vậy, ” Giọng điệu của Bạch Duy Minh vẫn không nhanh không chậm, khiến Dung Quân Tiện sốt ruột phát hỏa, “Bởi vì Dương Thụ Hi là quyết định nội bộ. Cậu ta là tình nhân trong bóng tối của đạo diễn.”

“Quyết định nội bộ…?!” Dung Quân Tiện kinh ngạc, “Đã vậy, thế tại sao muốn tìm tôi…”

“Tìm cậu tới thử vai, chẳng qua là để nâng kiệu cho Dương Thụ Hi.” Giọng điệu Bạch Duy Minh rất bình ổn, “Cái bọn họ muốn là đăng tin tức nói người mới Dương Thụ Hi đánh bại ảnh đế Kim Mai Dung Quân Tiện, diễn vai nam số một của ‘Hậu cung của nữ tôn’, là ai ra mắt hai năm, đánh bại ảnh đế Kim Mai, đóng phim quanh năm, mánh lới như là loại này. Không thể không nói, vẫn rất thông minh.”

“Thông minh cái rắm!” Dung Quân Tiện tức giận nhảy dựng lên, “Bây giờ tôi đến…”

“Xin cậu đừng đi đâu cả.” Bạch Duy Minh giơ tay lên, làm điệu bộ ngăn cản, “Trở mặt thì không được quay đầu.”

Dung Quân Tiện giận đùng đùng nói: “Tôi cũng không muốn quay đầu.”

“Dung tiên sinh, tôi hiểu tâm trạng của cậu.” Bạch Duy Minh trả lời, “Nhưng cũng xin cậu phối hợp với công việc của tôi. Một trong những trách nhiệm của tôi là ngăn cản cậu tự sát nghề nghiệp, bị mất tương lai. Xin đừng ảnh hưởng công việc của tôi.”

Mặc dù Dung Quân Tiện là một nghệ sĩ thâm niên vào nghề nhiều năm, nhưng cũng đừng quên, cậu là thanh niên trên dưới hai mươi tuổi. Vô cùng trẻ tuổi, phần lớn người ở tuổi này của cậu cũng vẫn chưa biết tầm quan trọng của việc khống chế cảm xúc —— trên thực tế, Dung Quân Tiện cũng không biết.

Dung Quân Tiện là một chàng trai cực kỳ trẻ tuổi, dễ kích động, lại dễ giận.

Khi cậu nghe được lời nói thất lễ như vậy của Bạch Duy Minh, quả thực giận không chỗ phát tiết, trên gương mặt trắng như tuyết nhuộm đỏ tức giận: “Thật sao? Đây chính là công việc của anh hả? Vậy tôi tuyên bố, anh mất công việc này.”

Lúc Bạch Duy Minh nghe thấy Dung Quân Tiện ngang ngược tuyên bố như thế, lại không có phản ứng gì, càng không nôn nóng như trong dự liệu của Dung Quân Tiện.

Ngược lại là bản thân Dung Quân Tiện nóng nảy, lại lớn tiếng tuyên bố một lần: “Anh bị sa thải!”

Bạch Duy Minh vẫn là dáng vẻ không hề bận tâm: “Có phải Dung tiên sinh hiểu lầm gì không? Người thuê tôi cũng không phải cậu.”

Nói cách khác, muốn đuổi việc, cũng không tới lượt cậu.

Từ trước đến nay Dung Quân Tiện sao không thể, lập tức đứng bật lên, nhìn về phía Vu Tri Vụ. Ánh mắt của cậu giống như mũi tên bay vụt, khiến Vu Tri Vụ tránh không kịp. Người đại diện đáng thương này mang theo sợ hãi nói: “Là thế này, quản lý Bạch do sếp Đường mời về.”

“Vậy thì thế nào?!” Nhuệ khí của Dung Quân Tiện không giảm, “Bây giờ tôi đi tìm sếp tổng! Bảo anh ta đuổi việc họ Bạch này!”

Nói xong, Dung Quân Tiện khí thế hung hăng rời khỏi phòng họp, đi thang máy đến văn phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Vu Tri Vụ muốn đuổi theo, lại bị Bạch Duy Minh ngăn cản. Bạch Duy Minh nói với Vu Tri Vụ: “Thế này là được rồi.”

“Cái gì?” Vu Tri Vụ không hiểu, “Cậu ấy định bảo tổng giám đốc đuổi việc anh!”

“Không sao.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi biết tôi sẽ chọc cậu ấy tức giận.”

Vu Tri Vục có thể hiểu một chút: “Anh cố ý chọc tức cậu ấy?”

“Cũng không thể nói thế.” Bạch Duy Minh ôn hòa giải thích, “Tôi chỉ muốn cho cậu ấy trút giận ở chỗ khác, mà không phải lên người đạo diễn của ‘Tăng Phàm Truyện’. Cậu ấy tìm ai đôi co cũng được, chỉ là đừng tìm đạo diễn xúi quẩy là được.”

Dung Quân Tiện vừa biết chuyện trong buổi casting, nhất định phải tự tay xé đạo diễn, nhưng bây giờ cậu lại quên mất vụ này, chỉ một mực nhớ cho Bạch Duy Minh biết tay.

Dung Quân Tiện chạy lên văn phòng tổng giám đốc, được cho biết sếp Đường đi đánh golf rồi. Dung Quân Tiện là một người trẻ tuổi không có việc làm, sức hành động dồi dào, lập tức chạy tới putting green[1] ở ngoại thành để tìm sếp Đường. Chạy nửa cái đỉnh núi, suýt nữa ngã vào hồ nước, Dung Quân Tiện cuối cùng cũng tìm được Đường Tùng Nguyên ở bên sườn núi xanh non đang mưu đồ hỏi số điện thoại của trẻ nhặt bóng xinh đẹp.

[1] Đồi quả (green, putting green) là khu vực nằm cuối mỗi đường đánh banh (lỗ banh)

Dáng người Đường Tùng Nguyên rất cao lớn, lưng hùm vai gấu, từ xa đã có thể làm người nhận ra. So với những tổng giám đốc công ty niêm yết hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn y càng giống một vận động viên chuyên nghiệp hơn ba mươi tuổi sắp giải nghệ hơn —— làn da ngăm đen, bắp thịt rắn chắc, thân trên tản ra một sự dẻo dai, cùng với phong thái thành thục chỉ có trải qua đủ khiêu chiến mới có thể có được.

“Đường tổng, ” Dung Quân Tiện thở phì phò, “Tôi muốn đuổi việc Bạch Duy Minh.”

Cậu nói chuyện luôn luôn đơn giản trực tiếp như thế.

Đường Tùng Nguyên nghe vậy cười một tiếng, nói: “Cậu vẫn đơn giản vậy hả?”

“Lúc đầu khi tôi đổi người đại diện chẳng phải cũng là chuyện một câu nói à?” Trong lúc Dung Quân Tiện nói chuyện luôn có một sự tự tin gần như vô tri.

“Đương nhiên, người đại diện ấy mà… Đều là nhân viên của tôi. Điều động nhân sự trong công ty thật sự chỉ cần một câu nói của tôi.” Đường Tùng Nguyên cười nói, “Nhưng mà, Bạch Duy Minh không phải.”

Dung Quân Tiện không hiểu cho lắm, nhưng lại nói: “Nhưng anh ta phục vụ cho tôi.”

“Nhưng cậu ta không phải nhân viên của chúng ta. Tôi nói mọi người giống quan hệ hợp tác hơn.” Đường Tùng Nguyên giống như một trưởng bối ôn hòa, giọng điệu giống như đang giao tiếp với trẻ con tràn ngập sự nhẫn nại, “Tức là, tôi không thể đuổi việc cậu ta. Công ty của chúng ta ký hợp đồng với cậu ta. Cậu biết mà? Cái thứ hợp đồng này… Nếu như tùy tiện vi phạm, thì phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Tất nhiên, tôi rất tôn trọng ý kiến của cậu. Nếu như cậu thật sự không thích, vậy cậu tự giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng sáu trăm vạn…”

“Sáu trăm vạn?” Dung Quân Tiện mở to mắt. (600 vạn = 19.861.194.900 VND)

“Ừm, khoảng tầm đó.” Giọng điệu Đường Tùng Nguyên rất nhẹ nhàng, giống như nói sáu mươi đồng, “Có lẽ nhiều hơn cũng không chừng. Dù gì, cậu ta thu phí rất cao.”

Dung Quân Tiện vừa kinh ngạc, lại tức giận.

Nhưng cuối cùng, Dung Quân Tiện thỏa hiệp.

Cậu tức lồng lộn, lại không có cách nào, núp trong chiếc xe Beetle đáng thương nho nhỏ về nhà.

Tính cậu thích phô trương, ra mắt không lâu đã lái Ferrari.

Về sau không hot nữa, lại không nuôi nổi.

Lái Beetle đã là quật cường cuối cùng của cậu.

Tốt xấu gì cũng là ảnh đế mà, cũng không thể đi tàu điện ngầm chứ!

Dung Quân Tiện dừng Beetle ở giữa đường, lúc chuẩn bị cổ vũ tinh thần, lại nhận được tin nhắn đến từ Bạch Duy Minh: “Nếu hết giận, hãy tới tìm tôi. Sáng 9:30 đến xế chiều 18:00 có thể đến phòng làm việc của tôi, thời gian còn lại tới nhà tôi. Trước khi tới tốt nhất là trao đổi với tôi để phối hợp thời gian.” Bên dưới còn kèm theo địa chỉ văn phòng và địa chỉ nhà.

Dung Quân Tiện vô cùng bất ngờ, Bạch Duy Minh thế mà lại trực tiếp gửi địa chỉ riêng tư cho mình.

“Người này làm việc chăm chỉ vậy ư? Cũng không cần không gian riêng tư à?” Dung Quân Tiện lái Beetle, đến dưới lầu nhà Bạch Duy Minh.

Bạch Duy Minh sống trong khách sạn căn hộ[2] trong thành phố.

[2] khách sạn kiểu nhà ở

Có vẻ như, Bạch Duy Minh hẳn là một nhân sĩ sống một mình.

Dung Quân Tiện dừng xe, sau đó đi thang máy lên tầng lầu Bạch Duy Minh ở, đi tới trước cửa phòng tương ứng với số phòng. Cậu ấn chuông cửa, nửa phút sau, giọng Bạch Duy Minh mới vang lên qua cửa: “Xin hỏi là ai?”

Dung Quân Tiện hơi tức giận: “Là tôi! Dung Quân Tiện.”

“Được rồi, Dung tiên sinh.” Giọng nói của Bạch Duy Minh rất trong, xuyên qua cánh cửa, hơi không thật, giống tiếng nước chảy trong rừng.

Dung Quân Tiện đứng ở cửa hiên chật hẹp, vô cùng co quắp, rất sợ có người đi qua sẽ nhận ra cậu, sau đó anh hỏi: “Sao đại minh tinh lại đến căn hộ nhỏ này? Phải chăng có nội tình gì?”

Một giây trước khi Dung Quân Tiện định giục Bạch Duy Minh mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, theo sau là mùi thơm ngát của sữa tắm mang theo hơi nước. Dung Quân Tiện nhìn thấy eo Bạch Duy Minh được quấn bởi một chiếc khăn tắm màu trắng. Giọt nước theo đường vân bắp thịt trượt xuống, giống như khu rừng mới sau cơn mưa, trao cho Bạch Duy Minh một vẻ đẹp nguyên thủy riêng biệt giống như đất đai.

Dung Quân Tiện như hít phải một hơi thuốc lào, khẽ nhếch khóe miệng, như thể lập tức muốn nhả khói.

Nhìn Dung Quân Tiện sững sờ, Bạch Duy Minh hơi nghiêng đầu ra hiệu: “Mời vào, Dung tiên sinh.”

Lúc này Dung Quân Tiện mới tìm về tiết tấu hít thở của mình, nhịp tim lại loạn, bước chân cũng thế, bước chân vụn vặt mà dồn dập bước vào phòng.

“Anh, anh đang tắm?” Dung Quân Tiện hỏi.

Bạch Duy Minh không trả lời: “Sao cậu lại tới đây?”

“Không phải anh kêu tôi tới tìm anh à?”

“Tôi nhớ tôi đã cho cậu địa chỉ, nhưng tôi cũng nhớ đã nói trước khi đến tốt nhất là trao đổi và phối hợp trước.”

Dung Quân Tiện lại nói: “Tốt nhất không phải có nghĩa là có thể không làm như vậy à?”

“Không, tốt nhất là tôi mãnh liệt yêu cầu cậu làm như vậy, nhưng lại nghĩ ra cách nói khách sáo không mãnh liệt đến thế.” Là một nhân viên quan hệ công chúng, Bạch Duy Minh kiên nhẫn giải thích những đối đáp xã giao này.

Dung Quân Tiện rõ ràng không bị dạy dỗ, cũng lạnh nhạt nói: “Anh còn biết khách sáo với tôi?”

Bạch Duy Minh không có ý định vặn lại cậu, lại hỏi: “Cậu uống trà, hay cà phê.”

Dung Quân Tiện hơi ngoài ý muốn, cậu không ngờ rằng Bạch Duy Minh sẽ nói cái này. Nhưng Dung Quân Tiện rất dễ bị dắt đi, chẳng mấy chốc đã rơi vào trong lựa chọn, lại hoàn thành lựa chọn rất nhanh: “Nếu có trà Ô long…”

“Được.” Bạch Duy Minh duy trì bộ dáng eo quấn khăn tắm, lấy hộp lá trà trong ngăn tủ ra, đồng thời đến phòng bếp kiểu mở để nấu nước.

Dung Quân Tiện yên lặng ngồi xuống sofa, đối diện với phòng bếp kiểu mở, nhìn Bạch Duy Minh để trần thân trên, phát hiện mình ấy thế mà không dời nổi mắt.

Bạch Duy Minh này cũng không phải người đặc biệt anh tuấn. Tối thiểu, Dung Quân Tiện là người trong ngành giải trí, thường gặp trai đẹp, không dễ dàng bị ngoại hình của một người hấp dẫn. Nhưng mà, Dung Quân Tiện lại phát hiện ánh mắt của mình không có cách nào rời khỏi Bạch Duy Minh.

Đây là một phát hiện khiến người kinh ngạc, lại khiến người ta khủng hoảng.

Nhịp tim và hô hấp của Dung Quân Tiện đều trở nên dồn dập.

Mà Bạch Duy Minh dường như không phát hiện gì cả, anh cực kỳ tập trung vào chuyện đang làm. Anh đổ nước khoáng vào ấm trà, cánh tay nâng nước khoáng lên có một đường cong rõ ràng, tràn ngập cảm giác sức mạnh. Sau khi ấn công tắc ấm trà, ngón tay thon dài của Bạch Duy Minh cầm kẹp trà, xử lý lá trà. Đợi nước sôi lên, lại cẩn thận pha trà.

Toàn bộ quá trình chỉ có mấy phút.

Trong mấy phút này, Bạch Duy Minh chẳng hề nói một câu.

Dung Quân Tiện cũng không.

Trong không khí chỉ có âm thanh nước sôi sùng sục.

Đợi Bạch Duy Minh rót trà xong, bưng chén trà đưa tới trước mặt Dung Quân Tiện: “Dung tiên sinh, mời.”

Chén trà đưa tới trước mặt, mà giờ phút này điều Dung Quân Tiện quan tâm chỉ có cơ bắp của Bạch Duy Minh.

Đây là tội ác gì.

Dung Quân Tiện chột dạ nhận lấy chén trà, ho khan hai tiếng, lớn tiếng nói: “Anh kêu tôi tới làm gì?”

“Ý tôi là, hết giận thì tới tìm tôi.” Bạch Duy Minh nói, “Cậu hết giận rồi à?”

Dung Quân Tiện từ chối trả lời vấn đề này, cũng hỏi lại: “Anh không sợ lạnh hả?”

Bạch Duy Minh như thể mới nhớ ra trạng thái nửa người để trần của mình, hơi cúi đầu, nói: “Thất lễ rồi. Xin đợi tôi một lát.” Nói xong, Bạch Duy Minh đi vào phòng ngủ, cũng đóng cửa lại.

Cứ như vậy, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Dung Quân Tiện, còn có một chén trà nóng.

Tay Dung Quân Tiện cầm trà nóng, lòng bàn tay nóng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, dường như có thể nhìn xuyên qua cánh cửa.

Trong đầu cậu hỗn độn, bỗng nhiên lóe lên một câu: “Vừa thấy đã yêu chính là thấy sắc nảy lòng tham!”

Câu nói này như sấm sét bổ qua trán cậu.

Toàn thân cậu chấn động.

“Đồ thần kinh!” Dung Quân Tiện cắn răng, “Tôi đang nghĩ cái gì…”

Bạch Duy Minh mở cửa lần nữa, trên người mặc đồ ở nhà rộng rãi, với hắn mặc âu phục giày da tưởng như hai người.

Nếu nói hôm nay Bạch Duy Minh mặc âu phục, vuốt tóc lên có bao nhiêu đáng ghét, vậy Bạch Duy Minh mặc đồ ở nhà, tóc xõa tung có bấy nhiêu đáng yêu.

Dung Quân Tiên bỗng uống một ngụm trà, sau đó gần như bị sặc.

Bạch Duy Minh lạnh nhạt nói: “Dung tiên sinh, tôi đã xử lý xong chuyện của cậu rồi.”

“Cái gì?” Dung Quân Tiện khẽ giật mình, “Chuyện gì?”

“Chuyện casting.” Bạch Duy Minh đáp, “Có lẽ mấy ngày này, đoàn làm phim của ‘Tăng Phàm Truyện’ sẽ thông báo cho cậu, cậu được chọn rồi.”

Dung Quân Tiện cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Anh… anh nói thật à?”

“Rất khó nói, một ngày không ký hợp đồng, một ngày cũng có thể có biến số.” Bạch Duy Minh trả lời rất bình tĩnh, “Nhưng tình huống trước mắt là như vậy.”

Dung Quân Tiện tặc lưỡi: “Chuyện, chuyện này làm sao làm được?”

“Trước khi giải thích, tôi muốn nói với cậu một việc.”

(Beetle)

(kẹp trà)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.