Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 137: Chương 137: Toàn văn hoàn




Trùng tộc cao đẳng có dáng vẻ như con nhện, chỉ là thân nhện nhưng lại có mặt người, gương mặt đó rất đẹp, cực kỳ diễm lệ, thế nhưng biểu tình lại rất dữ tợn làm người ta sợ run.

“Tất cả bọn mi đều phải chết!” Trùng tộc cao đẳng tức giận gầm to, hiển nhiên bị quả bom ớt vừa nãy nổ chật vật.

Tâm Chu Bách Triết trầm xuống, không ngờ bom ớt mà cậu vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cư nhiên không hề gây ra chút thương tổn nào trên người con trùng này.

Áo Cổ Đinh âm trầm ngưng tụ ra dị năng rồi phóng thẳng tới đầm vào mặt trùng cao đẳng, thân mình to lớn của trùng cao đẳng lúc này lại biến thành khuyết điểm, hành động sẽ kém linh hoạt, đối mặt với đòn công kích này, nó nhe răng cười, không hề né tránh.

“Hết hy vọng đi đám nhân loại cấp thấp kia, bọn mi không có khả năng tổn thương ta đâu.”

Vừa dứt lời, năng lượng khổng lồ đã đập thẳng vào mặt nó, tóe ra máu tươi, trùng tộc cao đẳng tựa hồ không dám tin, nó vươn xúc giác chạm vào mặt mình, nhìn thấy vệt máu dính trên đó thì phẫn nộ hét ầm lên.

“Không thể tha thứ, bọn mi dám hủy gương mặt xinh đẹp như hoa của ta!”

Trùng tộc cao đẳng tức giận bùng phát sát khí cực kỳ đáng sợ, nháy mắt có không ít dị năng giả bị nó giết chết, ánh mắt âm độc của nó nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, nhanh chóng tiến công.

Cũng may Áo Cổ Đinh hiện giờ đã là cấp tám, mặc dù có chút khó thi thố với trùng biến dị cấp bậc quá cao nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa hề bị thương, ngược lại thỉnh thoảng có thể đánh lén một chút, gây ra chút vết thương cho chúng.

Rất nhanh trùng tộc cao đẳng đã máu me đầy mình, mặc dù sức chiến đấu của nó vẫn không suy giảm nhưng cơn giận thì ngày càng cường đại hơn, Chu Bách Triết thấy vậy thì cố chịu đựng cảm giác rợn gai ốc nhào tới, lợi dụng cành lá của mình quấn chặt răng nanh cùng xúc giác, không để nó tổn thương Áo Cổ Đinh.

Lúc này nhân loại vẫn đang cùng trùng triều biến dị cấp sáu chiến đấu.

Âm thanh chiến đấu vang vọng khắp tinh cầu tĩnh mịch này làm nó trông như địa ngục.

Sức chiến đấu của trùng tộc cao đẳng mạnh dị thường, ngay cả Chu Bách Triết cùng Áo Cổ Đinh dốc toàn lực cũng khó lòng giết chết, chỉ có thể không ngừng tạo ra những vết thương lớn nhỏ trên người nó.

Càng đáng sợ hơn là dị năng của Áo Cổ Đinh lại một lần nữa dùng hết, mỗi lần công kích của anh đều có uy lực rất đáng sợ, vì thế tốc độ tiêu hao cũng rất lớn, anh ăn một quả bom ớt rồi tiếp tục chiến đấu.

Cũng không biết đánh bao lâu, tựa hồ trời đất cũng biến sắc, máu chảy thành sông, ngay cả bùn đất cũng sền sệt vì lẫn với máu, hóa thành bùn nhão, nước cứ như tạo thành từ máu.

Mùi máu tanh nồng đậm lan tràn, những nơi mắt có thể nhìn tới đều là một mảnh máu đỏ, cứ như ngoại trừ màu máu thì không còn màu sắc gì khác.

Tiếng gió không biết từ khi nào đã ngừng lại, mùi máu vốn tanh nồng lại càng nồng đậm hơn, tựa vào hít vào một ngụm không khí cũng lẫn theo mùi của máu, nó làm người ta muốn nôn mửa, thế nhưng tinh thần của mọi người đều đang ở trạng thái căng thẳng, muốn nôn cũng không được, ngược lại lại càng tỉnh táo hơn, càng điên cuồng hơn, càng lạnh lùng hơn.

Giết!

Giết chết đám trùng biến dị dám phá hủy quê nhà nhân loại.

Tín niệm này tràn ngập trong lòng mọi người, cực kỳ kiên định.

Chu Bách Triết tựa hồ bị bầu không khí này lây nhiễm, tinh thần lực vốn cạn kiệt lại đột nhiên dồi dào hơn bao giờ hết.

Trùng cao đẳng tựa hồ đã chơi chán, cười gằn nói: “Chơi đủ rồi, bây giờ ta sẽ tiễn bọn mi xuống địa ngục!”

Dứt lời, nó rốt cuộc không giấu thực lực nữa mà chân chính bộc lộ sức mạnh của mình, Chu Bách Triết biến sắc, cậu rõ ràng cảm giác được trùng tộc cao đẳng này đã đạt tới cấp mười!

Áo Cổ Đinh bây giờ chỉ mới cấp tám mà thôi, làm sao có thể chống lại!

Chu Bách Triết cắn răng liều mạng tấn công trùng cao đẳng, trùng cao đẳng ăn đau, nó cúi đầu nhìn cái cây cắm xuyên vào phần bụng mình, phẫn nộ.

Chết tiệt!

Nó muốn giết chết cái cây này!

Chu Bách Triết cảm nhận được không tốt, cậu lập tức quay người nhưng vẫn không kịp, bị răng nanh của trùng cao đẳng cắn phập một phát, cành lá rậm rạp nháy mắt bị cắn đứt hơn phân nửa.

Trùng tộc cao đẳng vốn muốn phun ra nhưng bên trong cành lá tỏa ra vị ngọt rất hấp dẫn, nó nhai nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, ánh mắt nó lóe lên tia thèm thuồng!

Mớ cành lá kia cư nhiên làm thương thế của nó hồi phục hơn phân nửa.

Ý thức được điểm này, nó bắt đầu điên cuồng cắn xé cành lá, Chu Bách Triết kêu rên thảm thiết, cũng không biết vì sao, trước mặt con trùng tộc cao đẳng này, cậu giống như gặp phải thiên địch, không có cách nào giãy giụa.

“Ớt đại vương!”

Tất cả nhân loại kinh hô, ánh mắt phẫn nộ!

Trùng tộc cao đẳng chết tiệt!

Con ngươi Áo Cổ Đinh co rút, thế giới trong mắt tựa hồ biến thành đoạn phim quay chậm, anh thấy rõ ràng trùng tộc cao đẳng đang cắn xé cây ớt kia, mặt mũi cây ớt nhỏ vặn vẹo, có thể nhìn ra nó đau đớn thế nào.

Phút chốc đó, một âm thanh giống như từ nơi xa vọng tới bên tai Áo Cổ Đinh, mang theo hương vị trương dương quen thuộc.

“Áo Cổ Đinh, anh mau chạy đi------”

Hình ảnh quay chậm thoáng chốc quay trở lại tốc độ vốn có, Áo Cổ Đinh xông tới, lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì tổn thương cây ớt nhỏ mà anh vẫn luôn thương tiếc.

Ai cũng không được.

Giờ phút này, Áo Cổ Đinh cảm giác mình tràn đầy sức mạnh, anh ngưng tụ thành một kích mạnh nhất điên cuồng đánh tới, nháy mắt vạn vật như dừng lại, không tới vài giây, trùng cao đẳng quay đầu qua, mang theo ý cười nhạo nói: “Mi quá yếu!”

Áo Cổ Đinh nhìn chằm chằm nơi mình vừa công kích, chỉ thấy nơi đó có một vết trầy mờ nhạt.

Một kích toàn lực cư nhiên không thể tổn thương được nó.

Trận chiến tựa hồ dần dần nghiêng về phía trùng tộc, nhân loại ngày càng ít, đám trùng hưng phấn không thôi, tựa hồ cảm thụ buổi tiệc cuồng hoan.

Mà nhân loại thì tràn đầy tuyệt vọng.

Trùng tộc cao đẳng tựa hồ muốn sớm giải quyết Áo Cổ Đinh, nó ngưng tụ ra một kích mạnh nhất rồi phóng tới, chỉ trong một sát na, thiên địa vạn vật giống như biến thành màu đen, khí tức đáng sợ lan tràn.

Không ai có thể phản kháng được đòn tấn công mạnh nhất của trùng cao đẳng, bao gồm cả Áo Cổ Đinh!

Ánh mắt Chu Bách Triết đỏ ửng, liều mạng cắn răng dùng tất cả tích phân của mình mua đòn công kích mạnh nhất, cậu liều mạng ném tới, đòn công kích này giống như có thể tự động truy tung, nó chui vào trong thân thể trùng cao đẳng, sau đó phình to lên như quả bóng cao su rồi thu nhỏ lại, cuối cùng ầm một tiếng nổ tung, vô số thịt nát văng tung tóe.

Mọi người nhịn không được nôn khan, thế nhưng biểu tình cực kỳ hưng phấn, trùng cao đẳng rốt cuộc cũng bị giết chết.

Đám trùng cấp sáu còn lại giống như không có chủ kiến bắt đầu chạy loạn, không còn dục vọng chiến đấu.

Chẳng lẽ.... rốt cuộc cũng chiến thắn sao?

Chu Bách Triết lảo đảo, lúc này cậu đã thương tích đầy mình nhưng vẫn chạy tới, sau đó cẩn thận ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát Áo Cổ Đinh, xác nhận đối phương không có chuyện gì, giọng nói của cậu rất khẽ, cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

“May mắn anh không có việc gì.”

Áo Cổ Đinh ngẩn ra, nhịn không được mím môi, ánh mắt lại càng mềm mại hơn, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngũ quan cực kỳ đáng yêu kia: “Cây ớt nhỏ...”

Thế nhưng còn chưa nói xong, từ trong trùng triều đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen lao thẳng về phía Chu Bách Triết, con ngươi Áo Cổ Đinh co rút, tinh thần lực của anh hoàn toàn không xác định được thứ kia, chứng tỏ thực lực của nó mạnh hơn anh.

Áo Cổ Đinh lập tức xông tới đánh nhau với nó.

Biến cố này nháy mắt làm tất cả mọi người kinh ngạc không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì nhịn không được khiếp sợ.

Bóng đen kia rõ ràng là trùng biến dị, có thân nhện có mặt người, rõ ràng giống hệt trùng tộc cao đẳng vừa nãy, chỉ khác kích cỡ mà thôi.

Tại sao lại xuất hiện thêm một con?

Trùng biến dị cười lạnh: “Bọn mi vừa giết phân thân của ta, còn bây giờ, tất cả các mi sẽ trở thành thức ăn trên bàn tiệc của ta!”

Lời nói của nó làm mọi người hít một hơi khí lạnh.

Con trùng biến dị kia mạnh mẽ đến vậy, thật không ngờ cư nhiên chỉ là phân thân mà thôi.

Tâm tình giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sắc mặt mọi người trắng bệch.

Áo Cổ Đinh liều mạng chống đỡ công kích của trùng cao đẳng, thế nhưng trong nháy mắt đả bị thương, Chu Bách Triết muốn giúp đỡ nhưng tích phân lúc này đã cạn, cậu lấy cái gì để chiến đấu?

Đột nhiên, Chu Bách Triết nhớ tới gì đó, cậu tìm tới nơi phân thân của trùng tộc cao đẳng đã chết trước đó tìm kiếm, cuối cùng trong một đống thịt nát tìm được một viên tinh hạch cấp chín.

Chu Bách Triết kềm chế tởm lợm hấp thu sạch sẽ, hệ thống lại gia tăng lên mấy triệu điểm tích phân.

Chu Bách Triết liền hướng về phía Áo Cổ Đinh nói: “Mau tránh ra.”

Áo Cổ Đinh nhịn không được cười khổ, anh muốn tránh nhưng trùng cao đẳng cố tình công kích làm anh rất khó thoát thân, hiện giờ anh phải dốc toàn lực cảnh giác mới không bị nó giết chết.

Ý thức được điểm này, Chu Bách Triết thu nhỏ mình lại còn một mét tám, sau đó tiến tới hỗ trợ, một người một cây phối hợp cực kỳ ăn ý, cuối cùng cũng tạo thành vết thương nhẹ trên người trùng cao đẳng.

Trùng cao đẳng lau máu: “Bọn mi là nhân loại đầu tiên có thể tổn thương ta, giỏi lắm...”

Nó nổi giận ngưng tụ ra năng lượng đáng sợ, tựa hồ muốn hủy diệt cả thiên địa.

Khoảnh khắc đó, biểu tình hoảng sợ của nhân loại tựa hồ bị đóng băng lại!

Ngay cả nhân loại đang quan sát tình hình cuộc chiến cũng nhói lòng.

Bọn họ chỉ hận không thể lao ra chiến trường, thế nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, nếu ra ngoài đó chỉ có thể trở thành con chốt thí mạng, căn bản không giúp ích được gì.

Ầm một tiếng, đầu óc Chu Bách Triết trống rỗng.

Thế giới trước mắt giống như biến thành màu trắng xóa.

Đến khi thế giới một lần nữa khôi phục màu đỏ như máu, tròng mắt Chu Bách Triết khẽ động, run rẩy cành lá, không thể nào tin vào một màn trước mắt.

Nhân loại còn sống sót sau trận nổ khủng khiếp đó run rẩy đứng dậy, tiếng gào tuyệt vọng vang vọng.

Mới vừa nãy, năng lượng mà trùng tộc cao đẳng bộc phát đủ để toàn bộ nhân loại trên tinh cầu này chết đi, thế nhưng để bảo hộ Chu Bách Triết, Áo Cổ Đinh không hề nghĩ ngợi trực tiếp xông qua, dùng toàn bộ năng lượng của mình ngăn chặn đòn công kích này.

Thật tốt------

Trùng tộc cao đẳng chết.

Áo Cổ Đinh vô lực ngã xuống, anh có thể cảm giác được toàn bộ tinh thần lực của mình vỡ vụn.

Có thể người khác sẽ cho rằng anh vì bảo hộ tinh cầu này mà chọn hi sinh chính mình.

Kỳ thực....

Anh chỉ không muốn nhìn thấy cây ớt nhỏ kia, chết đi.

Chu Bách Triết đứng chết trân tại chỗ, thật lâu sau mới hoảng hốt tiến tới.

“Áo, Áo Cổ Đinh.....” Chu Bách Triết quỳ xuống đỡ Áo Cổ Đinh dậy, lá cây run rẩy không dám chạm vào anh.

Dáng dấp của Áo Cổ Đinh lúc này rất thê thảm, hơi thở mong manh như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, con ngươi vẫn luôn trầm tĩnh của anh lúc này đang nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, giống như muốn in sâu hình ảnh của cậu vào đầu.

“Anh không thể chết được....” Chu Bách Triết run rẩy khóc.

Trái tim như bị bóp nghẹt, không thể nào thở nổi, bi thương tuyệt vọng lan tràn trong lòng làm tất cả niềm tin của cậu cũng trôi theo sinh mệnh của Áo Cổ Đinh.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh trở nên tan rã nhưng vẫn nỗ lực muốn nhớ kỹ dáng dấp của Chu Bách Triết, anh ho khan vài tiếng, hộc ra vài ngụm máu tươi.

Chu Bách Triết run lên, lau vệt máu bên môi anh, tựa hồ làm vậy thì Áo Cổ Đinh sẽ khỏe lại, chính là Áo Cổ Đinh sẽ chết, bởi vì.... trái tim của anh đã vỡ nát, cho dù có dùng cánh thiên sứ cũng khó mà cứu được!

Không, nhất định có cách.

Chu Bách Triết liều mạng tìm kiếm trong thương thành, muốn tìm đạo cụ cứu chữa cho Áo Cổ Đinh, rốt cuộc cũng tìm được một đạo cụ tương ứng, thế nhưng khi nhìn thấy con số cần có thì tâm nguội lạnh.

Cư nhiên cần hơn một tỷ tích phân.

Cậu làm sao có thể đổi được.

Chính là Áo Cổ Đinh đã sắp chết rồi....

Cậu không thể nhìn thấy nhân loại này mãi mãi đứng ở nơi đó, kiên định bảo vệ cậu.

Nhân loại này, đã sắp rời xa cậu.

Cậu vẫn chưa nói tên mình với Áo Cổ Đinh.

Cậu cũng chưa nói, mình kỳ thực không phải cây ớt mà là một con người.

Cậu---- vẫn chưa nói với Áo Cổ Đinh, kỳ thực cậu cũng.... thích anh.

Hết thảy đều chưa kịp nói, Áo Cổ Đinh sao có thể chết chứ?

Tuyệt đối không thể.

Biểu tình trùng cao đẳng chấn động, giống như không thể tin được, một kẻ có thực lực mạnh mẽ như nó cư nhiên lại chết trong tay một nhân loại.

Trùng cao đẳng vẫn còn chút khí tức, nó không ngừng nỉ non lẩm bẩm, không ngừng lặp đi lặp lại từ không có khả năng.

Đúng lúc này, trùng tộc cao đẳng cảm giác trước mắt tối đi, nó gian nan chuyển động tròng mắt, nó nhìn thấy cái cây kia đang giơ cao một tảng đá lớn, hung hăng nện xuống.

- -----không.

Sau cùng trong nháy mắt, trùng tộc cao đẳng rốt cuộc chìm vào vùng tăm tối.

Trùng triều cũng nhanh chóng tản ra.

Chu Bách Triết òa khóc, cậu liều mạng moi đầu trùng cao đẳng vừa chết, mặc dù lá cây bị huyết dịch của trùng cao đẳng ăn mòn cậu cũng không quan tâm, sau khi đào được tinh hạch, cậu liều mạng hấp thu rồi đổi đạo cụ kia.

[Xin lỗi, tích phân của bạn không đủ.]

Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Chu Bách triết tức giận đấm vào không khí, hệt như một đứa bé bất lực òa khóc.

Tay Áo Cổ Đinh run run, chậm rãi chạm vào chiếc lá của Chu Bách Triết: “Thôi bỏ đi.”

Chu Bách Triết run lên, ánh mắt vốn điên cuồng khôi phục bình tĩnh, cậu cúi đầu, dùng ánh mắt đặc biệt quyến luyến nhìn Áo Cổ Đinh, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không chết, chờ tôi, tôi sẽ có cách cứu anh.”

Ánh mắt Áo Cổ Đinh vẫn thâm trầm không thấy đáy, chỉ là lúc này nó tràn ngập bi thương cùng không nỡ.

Mũi Chu Bách Triết chua xót, nước mắt cũng trào ra, nghẹn ngào nói: “Anh không thể chết được, tôi còn rất nhiều, rất nhiều lời chưa nói với anh.”

Áo Cổ Đinh chậm rãi ngẩng đầu lau đi nước mắt của Chu Bách Triết, hiếm thấy mỉm cười nói: “Lần đầu tiên thấy em thương tâm như vậy, cũng là lúc tôi phải chết....”

Chu Bách Triết liều mạng lắc đầu: “Tôi sẽ không để anh chết, tuyệt đối không.”

Nhìn Chu Bách Triết như vậy, Áo Cổ Đinh sao lại không hiểu, thế nhưng cây ớt nhỏ có lợi hại thế nào cũng không thể làm người ta khởi tử hồi sinh được.

Trước kia có thể trị liệu cho những người kia bởi vì bọn họ còn có thể cứu được, mà anh... trái tim đã vỡ nát, căn bản không có cách cứu chữa.

Nhìn cây ớt nhỏ, Áo Cổ Đinh nhẹ nhàng nói: “Có đôi khi, thật muốn nhìn thấy em... biến thành dáng vẻ nhân loại.”

Chu Bách Triết run bần bật, cũng càng khóc thương tâm hơn.

Áo Cổ Đinh chậm rãi cầm lấy lá cây của Chu Bách Triết: “Tôi rất khó chịu vì sau này không thể bảo hộ em được nữa, em, em.... nhất định phải sống khỏe mạnh.”

Chu Bách Triết chợt lắc đầu, òa khóc: “Tôi sẽ không, anh làm sao có thể bỏ lại một mình tôi ở đây.”

Mọi người dần dần tụ tập tới, biểu tình không đành lòng.

Cũng vào giờ phút này, bọn họ mới ý thức được hóa ra nguyên soái cùng Ớt đại vương có quan hệ như vậy, cũng không biết vì sao, nhìn cảnh sinh ly tử biệt của hai người, trong lòng bọn họ cũng tràn đầy bi thương.

Bàn tay nắm lấy chiếc lá của Chu Bách Triết đột nhiên mất đi sức lực, rũ xuống.

Chu Bách Triết ngừng thở, vành mắt trào nước mắt không ngừng, cậu muốn cố nhịn nhưng vẫn có nước mắt chảy xuống.

“Áo, Áo Cổ Đinh..... đừng bỏ tôi lại.”

Chu Bách Triết liều mạng lay Áo Cổ Đinh nhưng làm thế nào cũng không lay tỉnh được.

“Đừng ngủ mà.... cầu xin anh.”

Chu Bách Triết cảm giác tim mình cũng chết đi theo dòng nước mắt, nguyện vọng trở về địa cầu giờ phút này trở nên thật buồn cười.

Áo Cổ Đinh chết rồi, cậu trở về địa cầu có ích lợi gì chứ?

Không có bất kỳ người nào cưng chìu cậu như anh cả.

Quan trọng nhất là.... cậu vẫn chưa nói cho Áo Cổ Đinh biết.... cậu nguyện ý ở bên anh.

Thế nhưng bây giờ, đáp án này, không thể nào nói ra được.

Đúng lúc này, trùng động trên bầu trời một lần nữa mở to, một cái chân trùng so với trùng cao đẳng trước đó lại càng to lớn hơn, kèm theo đó là khí tức hủy diệt ùn ùn ập tới.

Nhân loại một lần nữa hoàng sợ.

Trùng cao đẳng đã chết trước chết đó, cứ ngỡ nó là cường giả mạnh mẽ nhất, nếu trùng cao đẳng càng mạnh mẽ hơn xuất hiện, bọn họ phải làm sao đây?

Chu Bách Triết chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái chân trùng kia, trong lòng tràn đầy căm hận.

Nếu không phải vì lũ trùng này, Áo Cổ Đinh sao lại chết chứ?

Sao lại chết.....

Chu Bách Triết chợt ngẩng đầu, phẫn nộ quát ầm lên.

Tất cả lũ trùng kia, chết hết đi!

“Hệ thống, mi ra đây!”

Tựa hồ ý thức được tâm tình ký chủ không ổn định, âm thanh điện tử đã biến mất rất lâu rốt cuộc vang lên.

[Ting, kiểm tra được tâm tình ký chủ không ổn định, xin hãy bình tĩnh lại.]

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm cái chân trùng đang vươn ra, lạnh lùng nói trong đầu: “Có cách nào để ta cứu được Áo Cổ Đinh hay không? Cho dù... phải trả bất cứ cái giá nào.”

Hệ thống trầm mặc nửa ngày.

[Ting! Người ngài muốn cứu cũng chính là trung tâm vận chuyển của thế giới này, ngài không đủ điểm tích phân để làm được điều đó.]

Chu Bách Triết quát: “Ta không quan tâm, cho dù chết ta cũng muốn cứu anh ấy, ta muốn giết lũ trùng biến dị này.”

[Ting! Nếu ngài kiên trì như vậy, như vậy ngài cần phải mang sinh mệnh của mình ra đánh đổi nguồn sức mạnh mạnh nhất, thời khắc đó không có gì ngài không thể làm được, nhưng chỉ giới hạn trong vòng mười phút, xin hỏi ngài có nguyện ý hay không?]

Chu Bách Triết không chút chậm trễ nói: “Ta nguyện ý!”

Vừa dứt lời, trùng biến dị trong trùng động rốt cuộc cũng tiến qua, nhân loại cũng ý thức được, thế giới này thật sự sắp diệt vong.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc này, tựa hồ có thứ gì đó lóe sáng.

Trước vô số ống kính camera, bọn họ nhìn thấy rõ ràng----- Ớt đại vương đang lóe sáng hồng quang.

Xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt mọi người mê man.

Đến khi hồng quang biến mất, xuất hiện trước mặt mọi người không còn là cây ớt xanh biếc nữa, mà là----- một người nam nhân mặc quần áo đỏ tươi như máu.

Mái tóc đen dài chập chờn trong làn gió, áo bào đỏ tươi càng tôn lên gương mặt yêu diễm có chút tái nhợt, con ngươi tựa hồ tỏa ra mị hoặc có thể mê đảo hết thảy thế gian.

Đó là?

Cùng lúc với chấn động vì gương mặt đẹp mê hồn kia, mọi người lại nhịn không được nghi hoặc.

Người nam nhân kia ngồi xuống dịu dàng nhìn Áo Cổ Đinh, môi mỏng khẽ hé mở: “Có tôi ở đây, anh sẽ không chết đâu.”

Nói xong, cậu khẽ cong môi mỉm cười, thu lại bi thương trong mắt.

Sau đó cậu đứng dậy, trong sự rung động của mọi người nhanh chóng bay lên, mái tóc dài màu đen cùng áo bào màu đỏ giống như dung hợp vào cùng một chỗ tạo thành hình ảnh cực kỳ xinh đẹp, cũng là ký ức vĩnh viễn không thể nào phai nhòa trong lòng tất cả nhân loại.

Người nam nhân kia tựa hồ có sức mạnh thần kỳ, thân thể nhỏ bé hơn trùng biến dị rất nhiều lần nhưng lại có một nguồn sức mạnh khổng lồ, người nọ nâng tay lên, chậm rãi siết nắm tay lại.

Mà trùng biến dị giống như bị một bàn tay vô hình thật lớn chậm rãi chèn ép, đầu nó dần dần biến hình rồi ầm một tiếng nổ tung!

Một con trùng cao đẳng có thể hủy diệt thế giới loài người cứ vậy uất nghẹn chết đi.

Toàn bộ quá trình chỉ có mười giây, nó mang tới chấn động kịch liệt cho nhân loại.

Người nam nhân kia ngẩng đầu nhìn chằm chằm trùng động, tự lẩm bẩm: “Trùng động này cần phải biến mất.”

Vừa dứt lời, trùng động thật sự chậm rãi khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Nam nhân ngắm nhìn xung quanh, một lần nữa nói: “Nếu anh ấy biết ta cứu sống mọi người, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Vừa nói vừa cúi đầu: “Đáng tiếc, ta lại không cứu được chính mình.”

Những lời này rõ ràng truyền vào camera, làm người xem không khỏi nghi hoặc.

Nam nhân đột nhiên nhắm mắt, lông mi khẽ run, nỉ non nói: “Đều sống lại a.”

Dần dần thân thể nam nhân hóa thành vô số điểm sáng rải ra khắp đại địa, những thi thể nhân loại vốn đã chết đi dần dần hồi phục rồi hóa thành hình người, chậm rãi mở mắt, vẻ mặt mê man, tựa hồ không rõ vì sao mình vốn đã chết rồi mà bây giờ lại sống lại.

Rốt cuộc, tất cả nhân loại đều sống lại.

Mà người kia cũng khẽ run ngón tay, chậm rãi mở mắt, trong ánh nhìn mông lung, Áo Cổ Đinh nhìn thấy một người nam nhân mặc đồ đỏ đang mỉm cười với mình, vẻ mặt cực kỳ bi thương.

Áo Cổ Đinh nghe thấy rất rõ, người đó đột nhiên nói: “Áo Cổ Đinh, đây là dáng vẻ của tôi khi biến thành nhân loại, anh thích không?”

Khoảnh khắc đó Áo Cổ Đinh run lên, còn chưa kịp nói chuyện thì người nam nhân đó đã tan biến theo làn gió.

Chỉ để lại một lời nỉ non.

“Tôi nguyện ý....”

Áo Cổ Đinh cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt, anh liều mạng cố bắt lấy những điểm sáng đang tản ra, thế nhưng không có cách nào làm được, nó.... là cái gì?

Tới tận bây giờ.... anh cũng không biết cây ớt nhỏ kia tên là gì...

Áo Cổ Đinh run run siết nắm tay, con ngươi trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trào ra một giọt lệ.

Đúng lúc này, một chiếc lá cây như ẩn như hiện nằm trong đống thịt nát.

Áo Cổ Đinh run lên bần bật liều mạng đào nó ra, hai tay run run nâng đoạn cành lá ôm vào lòng, luyến tiếc buông ra.

Giờ phút này, nhân loại rốt cuộc cũng chiến thắng trùng biến dị.

Mối nguy trùng tộc cao đẳng rốt cuộc cũng được giải quyết, chỉ là hết thảy do vị tổ tiên gọi là Ớt đại vương dùng sinh mạng của mình để đánh đổi, cứu vớt thế giới.

[Toàn Văn Hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.