Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 4: Chương 4: Chương 7




Vở kịch giả ngây giả dại này hạ màn, cho nên lúc Lam Vong Cơ một lần nữa tỏ ý để y đọc, Nguỵ Vô Tiện liền vui vẻ đồng ý, thoải mái bắt chéo chân một tay chống cằm, thầm nghĩ: Nếu cứ để tiểu cũ kỷ Lam Trạm đọc suốt luôn, sợ rằng lời nói cả đời này cộng lại cũng không nhiều bằng lời nói trong một ngày hôm nay.

Hai bạn nhỏ tiểu a Uyển và tiểu Cảnh Nghi bước đầu trở thành bạn cùng chơi, sớm đến bên kia trao đổi đồ chơi ưa thích. Hai đứa nhỏ tỏ vẻ bọn chúng không hề hứng thú chút nào đối với việc mấy người lớn xếp hàng ngồi đọc những câu chuyện nghe cũng không hiểu đó.

Lam Hi Thần lúc này đã có thể nói chuyện thoải mái, đang nhỏ giọng trao đổi với nghĩa huynh Nhiếp Minh Quyết ở bên cạnh.

Giang Trừng lại cảm thấy thằng nhãi Nguỵ Vô Tiện này trước giờ nói mười câu thì hết tám câu là không đứng đắn, kêu Lam Vong Cơ đọc? Tam Độc thánh thủ đối với chuyện này tỏ ra không có ý kiến.

[..... Nguỵ Vô Tiện xưa nay tự xưng là người thương hoa tiếc ngọc, thấy vậy nhích qua, chừa ra một chỗ, rồi đi vật lộn với con lừa hoa kia.....

Trong tay hắn đang thiếu một con quỷ tướng giúp hắn làm mưa làm gió, trong lòng quyết định đi Đại Phạn Sơn thử thời vận. Nếu là quỷ tướng dễ sai khiến, thì bắt về dùng.

Mấy người đi đường kia nghỉ chân đủ rồi, cũng chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, thiếu nữ mặt tròn nọ lấy từ cái giỏ sau lưng ra một quả táo nhỏ còn hơi xanh, đưa cho hắn: “Cái này cho ngươi”

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì đưa tay nhận lấy. Thấy con lừa thèm thuồng quả táo này mãi không thôi, đột nhiên nhanh trí, nhặt một nhánh cây dài và một sợi dây, treo quả táo này lên, gác phía trước con lừa. Con lừa hoa ngửi mùi táo ở phía trước, rất muốn ăn, đuổi theo quả táo luôn cách một khoảng ngắn, chạy tới trước, thế là nhanh hơn mọi con ngựa nổi tiếng mà Nguỵ Vô Tiện từng thấy, độc nhất vô nhị!]

Nghe thế, Lam Hi Thần thầm nghĩ: Nguỵ công tử này thật đúng với danh tiếng 'thông minh tài trí', không chỉ có cái nhìn độc đáo khi chọn một vật cưỡi khác người như thế, mà phương pháp cho ăn và dụ dỗ cũng độc đáo như vậy.

Nhiếp Minh Quyết tự động lược bỏ những từ ngữ hoang đường, chỉ cảm thấy may mắn là những lời này được đọc lên bởi vị nhị đệ xưa nay vốn thanh lãnh này của nghĩa đệ Hi Thần, chứ nếu do đệ đệ Hoài Tang của y đọc ra mấy câu này, thì sợ rằng y sẽ bị chọc giận đến mức đao linh bùng nổ!

Giang Trừng đối với chuyện này đã thấy nhiều nên không ngạc nhiên, Lam Vong Cơ lại yên lặng nhớ tới túi thơm, Nguỵ Viễn Đạo....

[........ “.... Ta nghĩ rằng nơi đây hoàn toàn không có thực hồn thú hoặc thực hồn sát, rõ ràng kim của tất cả Phong Tà Bàn đều không có gì bất thường“.

.... “Phong Tà Bàn không chỉ ra thì chắc chắn là không có hay sao? Nó bất quá cũng chỉ là thứ chỉ ra phương hướng đại khái, không đủ chính xác, không thể tin hoàn toàn, có lẽ quanh đây có thứ gì đó có khả năng cản trở cây kim của nó chỉ hướng thì sao“.

“Cũng không nghĩ xem Phong Tà Bàn là do ai tạo ra, ta chưa từng nghe qua có thứ gì có thể gây nhiễu loạn được kim chỉ hướng của nó“.

.... Không ngờ qua ngần ấy năm, hắn vẫn sừng sững không đổ trong trận đấu võ mồm của các tu sĩ, đó chính là “Phùng Nguỵ tất sảo (Gặp Nguỵ chắc chắn sẽ tranh cãi)”, nếu bầu chọn người có nhân khí trường thịnh bất suy (dài lâu không giảm) nhất trong bách gia, không phải hắn thì là ai?

Bình tĩnh xem xét, tu sĩ kia ngược lại nói không sai, Phong Tà Bàn thông dụng hiện nay là bản đầu tiên hắn làm, đúng là không đủ chính xác. Hắn vốn đang định ra tay cải tiến, ai ngờ chưa sửa xong thì hang ổ đã bị người ta đánh sập, cũng đành để mọi người chịu thiệt, tiếp tục dùng bản đầu tiên không đủ chính xác rồi. ]

“Phùng Nguỵ tất sảo”, “trường thịnh bất suy”, Lam Hi Thần và Giang Trừng đều muốn đỡ trán cạn lời, có thể tự trào phúng bản thân đến trình độ này, cũng không gặp được mấy ai, thật không hổ là Di Lăng Lão Tổ nha.

Xích Phong Tôn cũng hiếm hoi mở miệng: “Hoá ra sau này hang ổ của Di Lăng Lão Tổ cũng bị người ta đánh sập ha, lại là vị anh hùng nào làm ra hành động vĩ đại như thế“. Dừng một chút, lại nói: “Nhưng có thể làm ra Phong Tà Bàn chỉ điểm tà tuý, cũng không tệ“.

Giang Trừng đối với chuyện này nhíu mày, nhưng đem lời định phản bác nuốt trở lại.

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi: “Ta thật cảm ơn ngài nha!”

[..... Nguỵ Vô Tiện giữ chặt dây thừng, nhảy xuống khỏi lưng lừa, đưa quả táo luôn treo phía trước con lừa đến bên miệng nó: “Một miếng, chỉ một miếng thôi.... Ê, một miếng này của ngươi là muốn ăn luôn cả bàn tay ta đó hả“.

Hắn cắn hai miếng vào mặt bên kia của quả táo, rồi nhét trở lại vào miệng con lừa hoa...... Nguỵ Vô Tiện vô cùng cao hứng.

Càng tà càng tốt, chỉ sợ không đủ tà!

.... Tiểu công tử này giữa mày có một nốt chu sa, tuấn tú đến mức có phần cay nghiệt, tuổi rất trẻ, xấp xỉ cỡ Lam Tư Truy, vẫn là một đứa nhỏ choai choai, lưng mang ống tên, và một thanh trường kiếm ánh vàng chói loá, tay cầm trường cung. Trên quần áo thêu thùa tinh xảo, kết thành một đoá hoa mẫu đơn trắng khí thế phi phàm trên ngực áo, chỉ vàng lấp lánh li ti trong bóng đêm.

Nguỵ Vô Tiện thầm than một tiếng “Có tiền!”

Đây nhất định là một vị tiểu công tử Lan Lăng Kim thị nào đó. Chỉ có nhà hắn, mới dùng hoa mẫu đơn trắng làm gia văn, tự so sánh với quốc sắc, dùng vua của các loài hoa, âm thầm tự xưng mình là vua trong tiên môn; lấy chu sa chấm trên trán, ý là “Mở ra trí thức, đỏ chói thế gian“.

Tiểu công tử này vốn đã giương cung định bắn, nhưng thấy trong lưới phược tiên là người, sau cơn thất vọng, chuyển sang vẻ mất kiên nhẫn: “Lần nào cũng là mấy tên ngu dốt này. Trong núi có hơn bốn trăm lưới phược tiên, vẫn không bắt được con mồi nào, mà mấy người các ngươi đã làm hỏng mất mười mấy cái rồi!”

Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện vẫn là: “Có tiền!”

..... Là người chiến thắng cuối cùng trong trận đại hỗn chiến hàng trăm năm của tiên môn, hiện giờ Lan Lăng Kim thị lãnh đạo dẫn dắt chúng gia, ngay cả gia chủ cũng được tôn xưng là “Tiên đốc“. Gia phong Kim thị vốn kiêu ngạo, thích xa hoa tráng lệ, những năm gần đây cao cao tại thượng, gia tộc cường thịnh, càng nuôi dưỡng các đệ tử trong tộc ai ấy đều hung hăng không kiêng nể ai...

Thiếu niên này đang sốt ruột con mồi chậm chạp không xuất hiện, đúng lúc trút giận lên những người dân quê kia, khoanh tay nói: “Cứ treo các ngươi ở đây, đỡ đi lung tung khắp nơi, lại cản trở chuyện của ta! Đợi ta bắt được thực hồn thú, nhớ ra các ngươi thì sẽ thả các ngươi xuống“.

..... Cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương lúc trước, ngoại trừ Giang Trừng, có thể nói Kim Quang Thiện là người thứ hai góp nhiều công sức. Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện chiếm lấy thân thể đứa con rơi của ông ta, thật sự cũng không biết khoản nợ này phải tính như thế nào.

Thiếu niên kia thấy hắn ngẩn người, trong lòng chán ghét, nói: “Còn không mau cút đi! Thấy ngươi là đủ ghê tởm rồi. Đồ đoạn tụ chết bằm“.

.... Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, cho dù không vì bản thân, vì thân xác này của Mạc Huyền Vũ cũng phải mắng trả, nói: “Thật là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy“.

Vừa nghe những lời này, ngọn lửa giận dữ chợt loé lên trong đôi mắt của thiếu niên kia rồi biến mất. Cậu rút trường kiếm trên lưng ra, âm u nói: “Ngươi – nói cái gì?”

..... Thiếu niên này tay chống lên mặt đất, thử vài lần vẫn không đứng dậy được, mặt cố gắng đến đỏ bừng, nghiến răng nói: “Nếu ngươi không rút lại, ta sẽ nói với cữu cữu ta, ngươi chờ chết đi!”

..... Nguỵ Vô Tiện kỳ quái nói: “Tại sao là cữu cữu mà không phải là cha? Cữu cữu của ngươi là vị nào?”

Phía sau bỗng vang lên giọng nói, ba phần nghiêm nghị lạnh lùng bảy phần âm u băng giá:

“Cữu cữu của nó là ta, ngươi còn có gì trăn trối không?”

Vừa nghe đến giọng nói đó, máu toàn thân Nguỵ Vô Tiện làm như vọt hết lên đỉnh đầu, tiếp đó rút đi sạch sẽ. Cũng may trên mặt hắn vốn là một mảnh trắng bệch, có trắng thêm chút nữa cũng không có gì khác thường.

Một thanh niên áo tím lững thững đi tới, áo khoác nhẹ tay bó, tay để lên chuôi kiếm, bên hông treo một quả chuông bạc, nhưng khi bước đi lại không nghe tiếng chuông kêu.

Thanh niên này mắt hạnh mày kiếm, bề ngoài là kiểu tuấn mỹ sắc sảo, ánh mắt âm trầm rực cháy, ẩn ẩn mang vẻ công kích, nhìn người ta như thể hai dòng điện lạnh lẽo. Đi tới cách Nguỵ Vô Tiện mười bước, dừng chân đứng lại, thần sắc như mũi tên nhọn đã lên dây, vận sức chờ bắn ra, ngay cả dáng điệu cũng lộ ra một vẻ kiêu căng tự phụ.

Hắn nhíu mày nói: “Kim Lăng, ngươi làm thế nào mất nhiều thời gian như vậy, còn muốn ta tới đây mời ngươi trở về hay sao? Biến thành bộ dạng khó coi này, còn chưa chịu đứng dậy!”

.... Có người chống lưng phía sau, lần này Kim Lăng xuất kiếm càng thêm hung ác, hai ngón tay Nguỵ Vô Tiện cho vào khoả linh nang, đang định hành động. Một luồng kiếm quang màu xanh lam bay vút tới như tia chớp, đánh nhau với bội kiếm của Kim Lăng, trực tiếp đánh luồng ánh sáng vàng của tiên kiếm thượng phẩm này tan tác trong nháy mắt.

Nhưng không phải do đẳng cấp bội kiếm cao thấp, mà là thực lực của người cầm kiếm thực sự cách rất xa. Nguỵ Vô Tiện vốn đã tính toán xong thời cơ, nhưng không ngờ bị lưỡi kiếm này quấy nhiễu bước chân, lảo đảo một cái, nhào tới, chỉnh tề nhào đến ngay trước một đôi ủng trắng tinh. Cứng đờ một giây, hắn từ từ ngẩng đầu.

.... Chuôi kiếm được rèn bằng bạc nguyên chất trải qua quá trình luyện chế bí truyền, thân kiếm cực mỏng, trong suốt sáng rõ, tản ra khí lạnh của băng tuyết, nhưng chém sắt như chém bùn, bởi vậy cả thanh kiếm nhìn như nhẹ nhàng, giống như có tiên khí bồng bềnh, nhưng thật ra rất nặng, người bình thường thậm chí hoàn toàn không thể nhấc nổi.

----- “Tị Trần“.

Lưỡi kiếm quay ngược lại, trên đỉnh đầu Nguỵ Vô Tiện vang lên tiếng leng keng tra vào vỏ. Cùng lúc đó, giọng Giang Trừng từ xa truyền đến: “Ta nói là ai. Hoá ra là Lam nhị công tử“.

Đôi ủng trắng này vòng qua Nguỵ Vô Tiện, không nhanh không chậm, đi tới trước ba bước. Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu đứng dậy. Lúc đi sượt qua nhau, làm như vô tình đối mắt với y trong một tích tắc.

..... Nam tử này đeo mạt ngạch vân văn, màu da trắng nõn, cực kỳ tuấn nhã, như mài như khắc. Màu mắt cực kỳ nhạt, phảng phất như lưu ly, làm cho ánh mắt y có vẻ quá mức lạnh nhạt. Trong nét mặt có vẻ băng tuyết, là vẻ nghiêm nghị gần như khuôn mẫu, mặc dù nhìn thấy gương mặt đáng buồn cười hiện giờ của Nguỵ Vô Tiện nhưng cũng không hề gợn sóng.

Từ đầu đến chân, không nhiễm một hạt bụi, không chút cẩu thả, không tìm ra một chút xíu thất nghi không thoả đáng nào, tuy là vậy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện vẫn nhảy ra bốn chữ to tướng:

“Khoác – áo – xô – tang!”

Thật sự là khoác – áo – xô – tang. Cho dù các thế gia có ba hoa chích choè thổi phồng đánh giá giáo phục Cô Tô Lam thị để công nhận đó là giáo phục đẹp nhất, và Lam Vong Cơ được mệnh danh là mỹ nam tử có một không hai trăm năm khó gặp, nhưng cũng không thể chịu được gương mặt khổ đại cừu thâm rất giống đã – chết – vợ kia của y.

Năm nay vận xấu, oan gia ngõ hẹp. Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí....]

Trạch Vu Quân Lam Hi Thần hiếm khi không duy trì được nụ cười ôn tồn lễ độ, như tắm mình trong gió xuân trên mặt mình, phẩm mạo đệ đệ như thế mà lại bị nói thành “Khoác áo xô tang”, “Gương mặt khổ đại cừu thâm rất giống đã – chết – vợ”, lại còn từ miệng Lam Vong Cơ nói ra, cú kích thích này, là một sự “quỷ dị” cực kỳ!

Từng có ba tháng trải nghiệm bị trêu đùa vào thời niên thiếu trước kia, Lam Vong Cơ tỏ ra bình tĩnh đối với những lời nhận xét này, chỉ là thoáng ghi sổ một món nợ trong lòng thôi. Điểm chú ý của Hàm Quang Quân là ở chỗ: Nguỵ Anh không có tiền lại phải ăn chung một quả táo với con lừa, Uông Kỷ biểu lộ: Đau lòng.jpg

“Ha...” Nguỵ Vô Tiện bày ra vẻ hơi xấu hổ hiếm thấy khi bị Lam Vong Cơ đọc ra đoạn nội dung này, sờ sờ đầu quyết định quay qua oán giận 'sư muội' của hắn: “Giang Trừng! Lần đầu tiên gặp ta thế mà ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy, còn nói cái gì mà “Có gì trăn trối không', ngươi thiếu đánh đúng không?!”

Giang Trừng lúc này cũng vì bị nhắc tên một lần nữa trong sự việc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương nên nội tâm phức tạp không thôi, nghe thấy những lời này, cái đầu bị oán giận suốt từ nhỏ đến lớn tự động tìm kiếm những nội dung mới vừa nghe, sau đó oán giận ngược lại ngay lập tức: “Ngươi mới là thiếu đánh! Có thể kêu ta là “cữu cữu” cũng chỉ có con của a tỷ, ngươi lại đi dùng thuật pháp quỷ đạo đối phó với con của a tỷ, còn dám mắng nó là “có mẹ sinh mà không có mẹ dạy'! Ta cmn nó không chém bay cái thứ trên đầu ngươi dùng làm banh đá là đã nể mặt lắm rồi!”

Nói tới đây, hai người đột nhiên tỉnh ngộ, con trai của Giang Yếm Ly họ Kim, nhất định là sau này gả cho Kim Tử Hiên của Lan Lăng, tại sao Kim Lăng lớn lên đi săn đêm không có cha nó mà lại có Giang Trừng là cữu cữu đi theo chứ.

Bầu không khí đột nhiên im ắng trở lại, hai người Nguỵ, Giang đều có dự cảm không tốt đối với chuyện này!

Nhiếp Minh Quyết cảm nhận được bầu không khí kỳ quái vào lúc này, chỉ lặng lẽ tổng kết ở trong lòng: Hoá ra sau này là Vân Mộng Giang thị dẫn đầu cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương à; Gia chủ Lan Lăng Kim thị vậy mà xếp hạng tiên đốc, mà con cháu nuôi dưỡng trong tộc sau này ai nấy cũng kiêu ngạo thành tính, ngang ngược quá đáng, hung hăng không kiêng nể ai, quả thực là Ôn thị thứ hai! Tức chết mà! Ờ, Cô Tô Lam thị tương lai vẫn quy phạm trước sau như một, cực kỳ tốt! Thanh Hà Nhiếp Thị ta đây thì thế nào nhỉ?

Làm như biết được tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện lúc này, Lam Vong Cơ liền nói: “Nguỵ Anh, hay là tiếp theo ngươi đọc?”

“.... Được“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.