Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 11: Chương 11: Là anh, cư nhiên là anh!




Chương 11: Là anh, cư nhiên là anh!

Editor: Quỳnh Nguyễn

“ Xe Maybach mới nhất!” Có người nhận ra xe đến đây, một người nam sinh đi ở trong sân trường, vừa vặn mắt nổ đom đóm đi qua chiếc xe, môi run rẩy khẽ hô: “Loại xe xa hoa cao nhất toàn cầu này có ba chiếc, mỗi chiếc giá trị năm trăm ngàn trở lên...”

Nhóm người con gái tim đập theo thanh âm nam sinh kia nhảy một phen so với một phen lợi hại, hơn nữa lúc Dật Thang mặc quần áo thoải mái màu đen bó sát người mở cửa xe phía sau ra, lúc này đã không thể chỉ cần dùng hai chữ “Tuyệt sắc” này để hình dung người đàn ông ngồi phía sau bước ra, có hai cô gái hô hấp cứng lại mà hai chân mềm nhũn “Bùm” hai tiếng ngã nhào trên đất.

Không ai để ý tới các cô, bởi vì ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung tại trên thân người đàn ông mới vừa xuống xe kia.

Anh mặc toàn thân quần áo thoải mái đen tuyền, hai lông mày nồng đậm anh khí, dưới lông mi là một đôi mắt sáng thâm thúy giống như hai vực sâu to lớn, nếu như anh ngoái đầu nhìn ngươi một cái, ngươi nhất định sẽ say mê chết ở bên trong hai mắt của anh, cả đời cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Lông mi như cánh quạt hơi hơi lên xuống, vừa dài vừa cong, so với lông mi búp bê đặc biệt tạo ra còn muốn nhìn tốt hơn.

Mũi anh cao thẳng, bờ môi của anh là màu hồng gợi cảm mê người nhất, không có bất kỳ cố ý ăn mặc, toàn thân quần áo thoải mái, một đầu tóc ngắn tùy ý chải, làm cả người anh tôn quý bất phàm lộ ra không bỏ sót.

Thân hình thon dài, phối hai chân dài tỉ lệ hoàng kim, người đàn ông này, mỗi một bước anh đi đều như là dưới chân trở nên đáng giá, liền ngay cả chỗ bị anh giẫm qua đều giống như bỗng nhiên đặc biệt đáng giá.

Khi anh đi qua cạnh ngươi, ngươi sẽ kìm lòng không nổi mà hai chân mềm nhũn, trong lòng muốn hướng anh quỳ bái.

Người đàn ông cao quý, rất đẹp trai, thật mê người.

Lúc ánh mắt của anh hướng phương này nhìn, tay nhỏ của cô bé bên cạnh Tiếu Tương rơi vào trên lồng ngực mình, lập tức hô; “Em...Em hít thở không thông...”

Tầm mắt Bắc Minh Dạ không có bất kỳ tình cảm đảo qua đội ngũ tiếp khách, môi mỏng băng lãnh hơi hơi nhấp, sau đó mới bước đi hướng phía trước.

Lập tức có hai vị nữ sinh đón khách chạy vội tới, vượt lên trước tiếp nhận anh và Dật Thang hướng phương hướng đại sảnh đi đến, mọi người hướng đại sảnh bên kia nhìn lại, chỉ thấy hiệu trưởng nghe tin mà đến, vội vội vàng vàng nghênh đón...

Lúc Danh Khả rửa tay xong từ toilet ra ngoài, giương mắt liền nhìn thấy đại sảnh rối một nùi, không biết cái nhân vật trọng yếu gì đến đây, một đoàn con gái vây đỡ người nọ hướng phương hướng phòng nghỉ dũng mãnh lao tới.

Người quá nhiều, cô căn bản không có cơ hội thấy rõ là ai, cũng đã vội vàng hướng cửa trường học vội về.

Lúc trở về những cái cô gái tiếp khách này vẫn hướng đại sảnh bên kia hết nhìn đông tới nhìn tây như cũ, liền ngay cả tân khách tiến vào đều đã quên chào hỏi cùng người ta.

“ Sao lại thế này?” Danh Khả đến chỗ nữ sinh thay vị trí của cô, nhịn không được chọt khuỷu tay Tiếu Tương cũng đang như mọi người hướng phương hướng đại sảnh nhìn xung quanh: “Cậu tới, nhanh hoàn hồn.”

“Khả Khả vừa rồi cậu từ bên kia đại sảnh ra ngoài, có thấy cái đại soái ca kia hay không?” Tiếu Tương bị cô đụng hoàn hồn, đáy mắt giấu không được hưng phấn mà hỏi.

“Cái gì Đại Soái Ca?” Vừa rồi đại sảnh quả thật giống như xuất hiện đại nhân vật nào, nhưng mà người quá nhiều, cô thấy không rõ.

“Một cái rất tuấn tú rất tuấn tú, đẹp trai đến trên trời có trên mặt đất không, lái xe của anh mở ra Maybach tới đây!”

Tiếu Tương hưng phấn hoàn toàn không tan đi, nếu không phải còn có nhiệm vụ trong người , cô thật sự hận không thể tiến lên , đưa soái ca tiến vào phòng nghỉ trước, xông qua nhìn nhiều anh chút.

Đáng tiếc, vừa rồi xem ra hiệu trưởng mang theo những cái nữ sinh xinh đẹp đoàn văn nghệ này tự mình nghênh đón, loại chuyện tốt này không tới phiên văn học bọn họ a.

Thì ra soái ca đến đây, trách không được vừa rồi ở trên sảnh còn mơ hồ nghe một chút tiếng kinh hô con gái.

Nhưng mà người có bao nhiêu đẹp trai? Cư nhiên làm cho oanh động lớn như vậy! So với thần tượng Nam Cung Liệt của cô còn đẹp trai sao?

Khả năng chuyện này không lớn, cô chú ý Làng Giải Trí lâu như vậy chưa từng thấy người đàn ông càng đẹp trai so với Nam Cung Liệt, trái lại bên ngoài làng giải trí có một người...

Suy nghĩ đến khuôn mặt kia, tâm lại bắt đầu bất an.

Cô nắm thật chặt lòng bàn tay, nói cho chính mình không thể lại nghĩ cái người đàn ông khủng bố kia, cô đã từ chỗ của anh chạy ra, đời này hai người đều khó có khả năng lại có bất kỳ cái gì cùng xuất hiện rồi.

Không phải sợ, không đáng cô sợ hãi...

...

Mười giờ rưỡi đi qua, chỗ cửa trường học liền chỉ để lại bốn gã đội viên lễ nghi, Danh Khả và Tiếu Tương trở về xã đoàn chính mình, Tiếu Tương mới phát hiện Danh Khả chỉ là trang điểm cực kỳ nhạt, ngay cả son môi cũng chưa bôi.

Cầm son môi đang muốn tô cho cô, nhưng lúc son môi tiến đến bên môi Danh Khả Tiếu Tương nhịn không được nhăn mày lại, lắc lắc đầu: “Màu môi cậu so với son môi còn muốn nhìn thật tốt, không bằng không tô.”

Mặc dù là đồ trang sức trang nhã, nhưng mà ̣ Khả Khả so với những cái người trang điểm nồng đậm này xinh đẹp nhất.

Cô vẫn cảm thấy Danh Khả có thể sánh bằng hoa hậu giảng đường Thang Phỉ Phỉ xinh đẹp, chỉ là người ta là con gái hiệu trưởng, mọi người nhìn cô ấy cũng nhìn tới vòng sáng sau lưng cô ấy, mới có thể cấp cho cô ấy cái danh hiệu hoa hậu giảng đường này.

Trên thực tế, hoa hậu giảng đường chân chính là một người khác hoàn toàn, là bọn họ không hiểu thưởng thức.

“Đại hội đã bắt đầu, chúng ta khi nào thì ra ngoài?” Thực ra Danh Khả không muốn đi ra, cô vốn là không phải người thích náo nhiệt, nhưng xã trưởng nói nhất định cô phải đi bữa tiệc tân khách, tỷ như châm trà bê nước cho tân khách, dù sao lộ diện nhiều là được rồi.

Hiện tại cô không đi ra, lát nữa nhất định bị xã trưởng mắng chết.

“Cậu nghỉ tốt sao?” Tiếu Tương vươn vươn lưng mỏi, giãn gân cốt ra một phen mới nói: “Nghỉ ngơi tốt chúng ta liền đi thôi, xã trưởng giữ vị trí tốt ở trong đội lễ nghi cho chúng ta rồi.”

“Được.” Danh Khả đứng lên, cùng cô ấy rời khỏi xã đoàn.

Người trong đại hội rất nhiều, nhưng tân khách đằng trước lác đác lưa thưa, vị trí thật sự rộng thùng thình.

Cô gái đội lễ nghi đang rót rượu và đồ uống cho tân khách.

Danh Khả tiếp nhận rượu đỏ Từ Niên Hoa đưa cho, theo đường Từ Niên Hoa chỉ cho cô tiến vào bữa tiệc tân khách, mới vừa ngẩng đầu chỉ thấy trên vị trí tốt nhất trung ương một người bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt lợi hại bắn thẳng đến trên người cô.

Ánh mắt kia, dày đặc, băng lãnh, không có một chút nhiệt độ, có, chỉ là ý cười tà mị, còn có một nhánh thị huyết tàn khốc...

Hai ánh mắt tiếp xúc, Danh Khả kinh ngạc hô một tiếng, rượu đỏ từ trong tay chảy xuống, “Loảng xoảng” một tiếng, vỡ thành từng mảnh dưới chân cô.

Là anh... Cư nhiên là anh!

Đầu Danh Khả ở trong một cái nháy mắt biến thành trống rỗng, chỉ là ngơ ngẩn nhìn Bắc Minh Dạ ngồi ở vị trí trung ương tân khách, cả người hoàn toàn cứng nhắc.

Nghe được tiếng bình rượu rơi xuống đất vỡ, ánh mắt mọi người gần đó đều hướng trên người cô, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, hoặc là nói, cô căn bản không có chú ý tới.

Giờ phút này toàn bộ lực chú ý đều đã trên người Bắc Minh Dạ, toàn thân hàn khí kia, mắt đen lóng lánh ánh sáng, một cái ánh mắt ý tứ không rõ kia....

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.