Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 6: Chương 6: Tình thú biến thái




Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng Lâm Tiêu Tiêu:

- Anh rể, chị, em cũng đến giúp hai người.

Hoắc Minh Lãng cả kinh, lập tức thả Lâm Phỉ Phỉ ra, một giây sau Lâm Tiêu Tiêu liền đẩy cửa phòng bếp đi đến.

Nhìn Lâm Phỉ Phỉ hai má đỏ ửng, hơi thở không đều, Lâm Tiêu Tiêu lập tức hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Lập tức, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Phỉ.

Lâm Phỉ Phỉ không khỏi có chút buồn cười.

Tốt xấu gì bây giờ trên danh nghĩa cô vẫn là vợ chưa cưới của Hoắc Minh Lãng, ánh mắt và vẻ mặt của Lâm Tiêu Tiêu như vậy, chẳng khác nào xem Lâm Phỉ Phỉ cô mới là người thứ ba. Đúng là buồn cười.

Lâm Phỉ Phỉ thực sự không muốn đứng chung với hai người này trong không gian nhỏ hẹp như vậy, cô đẩy Lâm Tiêu Tiêu đang chắn ở cửa bếp rồi xông ra ngoài.

- Anh rể, hai người... ban nãy làm gì vậy?

Lâm Tiêu Tiêu u oán nhìn chằm chằm Hoắc Minh Lãng.

Hoắc Minh Lãng đưa tay ôm chầm lấy Lâm Tiêu Tiêu, tay trái bắt đầu xoa nắn nơi căng tròn kia của Lâm Tiêu Tiêu qua lớp y phục, khóe miệng nở nụ cười xấu xa:

- Mấy ngày nay ba mẹ đều ở đây, em có thể lấy danh nghĩa chăm sóc ba mẹ cũng ở lại đây, đến lúc đó chúng ta...

Nói đến đây, gã cố ý bỏ dở nửa câu sau, để cho Lâm Tiêu Tiêu tự suy tưởng.

Lâm Tiêu Tiêu bị gã xoa nắn lập tức mơ màng, lại nghe gã nói vậy, trong lúc nhất thời quên mất truy cứu chuyện ban nãy. Ngượng ngùng ngã vào ngực Hoắc Minh Lãng, cô ta nhẹ giọng gắt:

- Ở lại thì sao chứ, có ba mẹ, lại có chị ở đây, sợ là chúng ta cũng chẳng làm được gì.

- Ai nói không làm được gì, chẳng phải giờ chúng ta đang làm sao?

Hoắc Minh Lãng đưa tay vào trong cổ áo đồng phục của Lâm Tiêu Tiêu, nắm lấy nụ hoa đang dựng đứng lên kia. Dù Lâm Tiêu Tiêu không cao bằng Lâm Phỉ Phỉ, nhưng cô đầy đặn hơn Lâm Phỉ Phỉ nhiều. Bộ ngực của cô rất lớn, khiến đàn ông một tay không thể sờ nắn hết, điều này khiến Hoắc Minh Lãng vô cùng say mê.

- A...

Cơ thể Lâm Tiêu Tiêu bị Hoắc Minh Lãng khiêu khích liền run lên, bên dưới nóng như lửa đốt, không khỏi than nhẹ một tiếng, lập tức oán trách đánh Hoắc Minh Lãng. Nhưng đồng thời, vẫn có chút không thỏa mãn được dục vọng, cô nói:

- Chỉ có thể sờ nắn thế này, khó chịu lắm, người ta không thèm...

Khóe miệng Hoắc Minh Lãng nở nụ cười đùa cợt. Cô em vợ này của gã dù mới 19 tuổi, vẫn đang học đại học, trông thì rất ngây thơ xinh đẹp, nhưng thực ra lại lẳng lơ từ tận xương tủy. Trước khi bị gã đè lên đã chẳng còn là gái trinh nữa rồi. Mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng Hoắc Minh Lãng vô cùng khó chịu.

Trong lúc lơ đãng, khóe mắt thoáng nhìn củ cà rốt trên thớt, trong đầu Hoắc Minh Lãng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ tà ác.

- Khó chịu hả? Khó chịu chỗ nào, ở đây phải không?

Hoắc Minh Lãng vén chiếc váy đồng phục của Lâm Tiêu Tiêu lên, ngón tay chạm vào bên dưới cô, chỗ đó đã ướt đẫm từ lâu.

- Anh rể...

Lâm Tiêu Tiêu thấp giọng gọi, không ngờ, đột nhiên bên dưới, có một thứ thô to đột nhiên chen vào trong người cô.

- A...

Lâm Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng, vội vàng kẹp lấy hai chân, thứ đồ vừa to vừa thô kia vẫn ở trong cơ thể cô. Lâm Tiêu Tiêu hoảng hốt la lên:

- Anh rể, anh... anh làm gì vậy...

- Đừng nói, dù sao cũng là thứ khiến em không khó chịu nữa.

Hoắc Minh Lãng tà ác vỗ mông Lâm Tiêu Tiêu,

- Được rồi, cô nàng của anh, mau đi ra phòng khách nói chuyện với ba mẹ em đi, ở đây có anh là được rồi.

Lâm Tiêu Tiêu bị gã vỗ như vậy, thứ vừa thô vừa to kia lại đâm sâu thêm vào trong, khiến cô vô cùng sảng khoái. Yêu kiều trừng mắt liếc Hoắc Minh Lãng, cô liền lắc eo nhỏ ra khỏi nhà bếp.

Nhìn dáng đi hơi thiếu tự nhiên của Lâm Tiêu Tiêu, Hoắc Minh Lãng thấy toàn thân nóng rực.

Mấy trò chơi khuê phòng biến thái này, chỉ có Lâm Tiêu Tiêu là chịu chơi, chứ Lâm Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không chịu. Hơn nữa, gã cũng không nỡ làm trò đê tiện này với Lâm Phỉ Phỉ.

Trong lòng đàn ông, vợ và tình nhân, hoàn toàn là khái niệm khác nhau.

Nhưng làm thế này cũng khổ cho Lâm Tiêu Tiêu.

Rõ ràng bên dưới đang đút thứ kia, mà còn phải giả vờ điềm nhiên trước mặt ba mẹ như không có việc gì, cùng họ trò chuyện, sau đó ăn cơm. Cơm nước xong, Hoắc Minh Lãng còn bảo cô dọn chén, rửa chén, lau nhà.

Mấy việc này, cứ khiến cô phải đi tới đi lui, làm cho thứ kia cứ cọ qua cọ lại trong cơ thể, khiến cô vừa thoải mái lại vừa khó chịu. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô không thể tỏ ra có chút khác thường.

Chờ làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Tiêu Tiêu gần như kiệt sức.

Cuối cùng, thật sự không chịu được nữa, Lâm Tiêu Tiêu liền chạy vào nhà vệ sinh lấy thứ đó ra. Vừa nhìn, đó là củ cà rốt vừa to vừa thô, lập tức vừa tức vừa thẹn, cô ta tiện tay ném củ cà rốt vào thùng rác nhà vệ sinh. Dục cảm đối với Hoắc Minh Lãng cũng tăng thêm không ít.

Hết cách rồi, cô ta không có tự trọng, đàn ông càng xấu xa cô ta càng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.