Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 20: Chương 20: Yến Liêu Liêu đặc biệt từ nhỏ




Yến Nhất mệt mỏi dựa người vào tường, hiển nhiên vì vừa rồi cố gắng cưỡng ép khống chế thân thể dẫn đến thể lực tiêu hao, dù trong tình huống quỷ kì như vậy nhưng giọng nói của hắn vẫn điềm tĩnh: “Tôi cũng đoán được đại khái, hiện giờ hai mươi ba nhân cách khác của tôi hình như đều ở trạng thái tỉnh táo”.

“Đúng vậy…”. Mạnh Phồn cắn môi đến trắng bệch, do dự một chút nhưng vẫn không nói ra chuyện thể tinh thần của hai mươi tư nhân cách đang bốc lên khí đen, thế giới tinh thần giờ như hiện trường hỏa hoạn, sợ sẽ dọa Yến Nhất, thế là Mạnh Phồn giải thích đơn giản: “Hiện tại thân thể của anh bị hai mươi tư luồng ý thức đồng thời khống chế, vừa rồi bọn họ tranh giành quyền khống chế thân thể nên anh mới không thể động đậy.”

“Nhưng người nói chuyện với anh lúc này vẫn là tôi, Yến Nhất”. Yến Nhất nhướng mày, chỉ chính mình.

Mạnh Phồn gật đầu: “Nhân cách chủ của anh có năng lực tinh thần mạnh nhất trong hai mươi tư nhân cách, nhưng hai mươi ba nhân cách khác vẫn có thể phản đối quyết định của nhân cách chủ, làm nhân cách chủ mất đi phần lớn quyền chi phối, bây giờ họ cùng nhân cách chủ hưởng chung một ký ức và cảm giác, vì vậy đương nhiên muốn thân thể hoạt động theo ý họ…Hơn nữa vấn đề lớn nhất là hình như tôi không thể làm khó bọn họ được nữa rồi”.

Yến Nhất ồ một tiếng sâu xa, nháy mắt trái với Mạnh Phồn nói: “Dáng vẻ nghiêm túc của anh nghiêm túc thật đáng yêu”.

Mạnh Phồn mắt cá chết: “À”.

Yến Liêu Liêu này xin hỏi anh từ bỏ việc điều trị rồi phải không?

Chó địa ngục ăn sạch thức ăn cho chó, làm nũng nhào đến bên Yến Nhất cọ tới cọ lui, Yến Nhất giơ tay lần lượt xoa ba cái đầu, nghiêm mặt xác nhận với Mạnh Phồn: “Vừa rồi anh nói là tất cả ‘cùng hưởng chung một ký ức và cảm giác’, nghĩa là tất cả những thứ tôi cảm nhận được lúc này các nhân cách khác cũng cảm nhận được, giống như họ đã khống chế được thân thể?”.

“Đúng vậy”. Mạnh Phồn chỉ chỉ chó địa ngục: “Ví dụ như khi anh đang xoa đầu con chó này, tất cả nhân cách khác cũng cảm nhận được nhiệt độ và cảm xúc của lớp lông, giống như chính họ đang sờ, hơn nữa họ sẽ nhớ chuyện mình từng sờ chó”.

Yến Nhất sờ sờ, đột nhiên nhếch mép, nhẹ nhàng đẩy chó địa ngục ra, giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, không sờ nữa, mọi người đừng làm loạn”.

Mạnh Phồn:…

“Bọn họ đều nói Chihuahua trông rất đáng sợ”. Yến Nhất chau mày nói, “Yến Thất kêu như lợn chọc tiết…Yến Thất, bình tĩnh chút đi được không? Không sờ nữa rồi…”. Yến Nhất bất đắc dĩ chuyển hướng sang chó địa ngục, “Mày cách tao xa một chút”.

Chó địa ngục mang ba khuôn mặt khó hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chủ nhân quả là một tên tâm trạng thất thường.

Tủi thân.

Yến Nhất suy nghĩ một lát rồi cười khẽ: “Nói cách khác, nếu bây giờ tôi hôn anh, như vậy trên lí thuyết tương đương với việc anh bị hai mươi tư người hôn cùng lúc.”

Mạnh Phồn đau trứng gật đầu: “Trên lí thuyết là như thế, nhưng anh đổi ví dụ khác không được à?”.

“Tôi cũng đoán vậy”. Yến Nhất thở phào, “May mà vừa rồi tôi không chọn hôn”.

“Anh yên tâm, kể cả anh chọn hôn cũng không hôn được”. Mạnh Phồn nhanh trí nói, “Chỉ là sự khác biệt giữa 22 chọi 2 và 21 chọi 3 mà thôi”.

Yến Nhất mỉm cười nhìn anh: “Cũng đúng”.

Mạnh Phồn nhìn chằm chằm nụ cười hoàn mỹ không tì vết của Yến Nhất một lúc, quyết định ngả bài: “Tôi nói này Yến tiên sinh, đột nhiên xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, anh có phải là bình tĩnh quá mức rồi không?”.

“Vậy tôi nên phản ứng thế nào?”. Yến Nhát lười biếng đút tay vào túi áo, cười tự giễu: “Nếu không bình tĩnh, e là tôi đã chẳng sống nổi đến bây giờ”.

Hình như anh ta nói cũng có lý, Mạnh Phồn không nói gì.

“Nhưng mà…”. Yến Nhất chuyển chủ đề, “Bây giờ có vẻ cũng không nhất thiết phải giấu diếm nữa, đúng là tôi còn một chuyện chưa nói cho anh biết”.

Mạnh Phồn hung hăng dùng ánh mắt lên án hành vi giấu diếm bệnh sử với bác sĩ của Yến Nhất: “Vậy anh mau nói đi, có lẽ anh nói ra rôi sẽ có cách giúp anh!”.

“Ây, đừng nóng vội”. Yến Nhất dựng ngón trỏ lắc qua lắc lại, trong mắt xẹt qua một tia xảo quyệt, “Chúng ta nói rõ đã, tôi cho anh biết bí mật của tôi, anh cũng phải cho tôi biết bí mật của anh”.

Mạnh Phồn chính trực nghiêm nghị căm tức nhìn hắn: “Rốt cuộc anh có muốn chữa bệnh không hả?”, vậy mà lại cò kè mặc cả với bác sĩ.

“Dù sao tôi cũng sớm đoán được kha khá rồi, anh đồng ý thì có làm sao?”. Yến Nhất cười xấu xa.

Mạnh Phồn: À.

“Vậy anh nói trước đi”. Mạnh Phồn đồng ý.

“…Các anh có thể yên tĩnh năm phút được không, tôi không thể suy nghĩ được”, Yến Nhất thở dài một hơi, nhìn trần nhà trầm giọng nói, “Chẳng lẽ các anh muốn mãi mãi thế này?”.

“Có tác dụng không?”. Năm giây sau, Mạnh Phồn hỏi.

Yến Nhất dở khóc dở cười: “Người khác thì được, Yến Thất nói tôi hung dữ với hắn, khóc rồi”.

Mạnh Phồn quả thực không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn hắn.

“Mặc kệ hắn, hắn quá tùy hứng rồi”, Yến Nhất cực kì vô tình, để mặc công túa nhỏ ấm ức gào khóc, “Bắt đầu nói từ đâu đây…”.

“Tùy anh”. Mạnh Phồn nôn nóng.

Hai mắt Yến Nhất hơi híp lại, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: “Thực ra, tôi từng gặp ác ma”.

Không khí trong phòng dường như bị câu nói nhẹ bẫng này nén xuống mặt đất.

“…Tiếp tục”. Mạnh Phồn nói.

“Lúc đó tôi 4 tuổi”. Yến Nhất chậm rãi hồi tưởng lại, “Hôm đó tan học nhà trẻ về nhà, khi tôi bước vào phòng mình, liền nhìn thấy một người kì quái…Hắn có mái tóc dài đỏ rực, đỏ như máu vậy, một đôi cánh màu đen cao cỡ một người vươn ra từ sau lưng hắn, hắn còn có một cái đuôi màu đen, đỉnh đầu mọc hai cái sừng, trên bụng thì có một cái lỗ lớn, máu không ngừng chảy ra từ trong đó, dính đầy lên nền phòng tôi, nhưng hắn ta vẫn sống, hắn nhìn thấy tôi bước vào phòng, liền vẫy tay gọi tôi lại…”.

Mạnh Phồn trợn mắt há miệng.

Nếu những gì Yến Nhất nói là thật, vậy hắn đúng là đã nhìn thấy ác ma không thể nghi ngờ, nhưng phi nhân loại hệ địa ngục sớm đã bị tiêu diệt từ hơn hai mươi năm trước, phong ấn hết dưới thế giới địa ngục, đến phi nhân loại như Mạnh Phồn cũng chỉ được nghe kể những truyền thuyết liên quan đến ác ma và phi nhân loại hệ địa ngục khác từ các trưởng bối phi nhân loại mà thôi, nhưng Yến Nhất lại từng tiếp xúc gần với ác ma.

Yến Nhất nói tiếp: “Hắn gọi tôi, tôi liền đi qua, sau đó hắn nói với tôi là hắn rất đói, bảo tôi giúp hắn lấy chút đồ ăn, tôi nói vâng thưa chú, rồi chạy vào bếp lấy, lúc đó đế giày của tôi toàn là máu, dọc đường còn để lại dấu chân dính máu, may mà cha mẹ đều đang ở trong phòng ngủ nên không ai chú ý”.

Còn “vâng thưa chú” nữa! Lại cả dấu chân dính máu! Cảnh tượng đột nhiên trở nên thật khủng bố! Mạnh Phồn dường như muốn quỳ lạy Tiểu Yến 4 tuổi, từ nhỏ mà đã bình tĩnh như vậy thật sự bình thường sao!?

“Tôi xới hết chỗ cơm thừa trong nồi, cũng không tìm được gì khác, liền bưng về phòng cho hắn, kết quả vừa vào phòng liền phát hiện hắn đang nằm trên bệ cửa sổ ăn cây xương rồng của tôi…”. Yến Nhất vẻ mặt đau lòng, “Lúc đó tôi sợ muốn chết, bởi vì chậu xương rồng đó tôi trồng lâu rồi, cô giáo ở nhà trẻ còn yêu cầu viết báo cáo quan sát nữa, kết quả lại bị hắn ta ăn cả gốc”.

“…Điểm anh sợ hãi hình như không đúng lắm”. Mạnh Phồn cuối cùng không nhịn được chen miệng.

Yến Liêu Liêu đặc biệt từ nhỏ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.