Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 5: Chương 5: Chỉ có cảm giác với em




Anh ngồi yên lặng ở đó, không nói một lời, cũng có thể khiến người khác cảm thấy áp lực.

“Cậu chủ, bác sĩ Tô tới rồi “

Lục Anh Khoa thấp giọng nói Lệ Hữu Tuấn dừng động tác tay lại, chầm chậm ngẩng đầu lên Khi khuôn mặt đó đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mình, Tô Kim Thư trợn mắt kinh ngạc: “Là anh?”

“Cô quen cậu chủ?”

Tô Kim Thư lắc đầu: “Tôi mới không quen biết một tên yêu râu xanh thích động tay động chân với phụ nữ này”

“Phụt!” Lục Anh Khoa xem chút thì bật cười, đột ngột liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cậu chủ, da đầu liền “Khụ khụ, bác sĩ Tô, tôi xin phép đi ra ng.

“Hây da!”

Lục Anh Khoa chạy nhanh ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Không biết tại sao, Tô Kim Thư cảm thấy có một hơi thở nguy hiểm đang đến.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Bởi vì ngay từ khi cô bước vào, người đàn ông này vẫn nhìn thẳng chăm chãm vào cô, không hề giấu giếm.

Mặc dù có cảm giác khao khát muốn chạy trốn, nhưng cô nghĩ tới số tiền thưởng gấp ba lần vào cuối tháng lại tiếp tục nhẫn nhịn.

Thở một hơi, cô đi tới đối diện Lệ Hữu Tuấn và ngồi xuống: “Anh Lệ, không biết anh không khỏe ở đâu?”

“Trái tim.”

“Tâm lý?” Có vẻ như anh ta có vấn đề về tâm thần, đúng đây là chuyên ngành của cô.

“Vậy anh có thể mô tả chỉ tiết các triệu chứng được không?”

“Không có hứng thú với phụ nữ.”

“Không có … cái gì?” Tô Kim Thư ngây ngốc.

“Bác sĩ Tô, tai không được tốt sao?”

*„.” Tô Kim Thư đã chống lại sự thôi thúc bùng nổ của mình: “Có nghĩa là, anh Lệ, bệnh của anh là.. không cứng được? Không hứng thú với tất cả phụ nữ?”

“Cũng không hẳn”

Câu trả lời vớ vẩn gì thế?

Cả buổi trời, để cô ra ngoài chuẩn bệnh, lại là tới điều trị liệt dương?

May mà, trong khi đang học tâm lý học, cô cũng đã theo học một thầy dạy đông y.

Lúc đó thầy của cô đối với phương diện này cũng có chút thành tích cho nên cô đã học được nhiều điều từ người thầy của mình.

Chỉ cần không phải đặc biệt phức tạp, thì không thành vấn đề.

Tô Kim Thư kiên nhãn giải thích: “Anh Lệ, nếu anh muốn chữa bệnh này thì hãy hợp tác với tôi. Mọi câu hỏi của tôi đều phải được trả lời một cách trung thực.”

“Cô hỏi đi”

“Anh có kinh nghiệm XXYY bao giờ chưa?”

“Có.”

“Lần cuối cùng là khi nào?”

“Năm năm trước.”

“Chà … lúc đó có gì không thoải mái không?”

Đột nhiên Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Cô ấy rất thoải mái, tôi cũng cảm thấy không tệ.”

Không biết tại sao khi bị anh nhìn như vậy, mặt Tô Kim Thư bỗng nhiên nóng lên.

Có phải vì ánh mắt của người đàn ông này quá bí ẩn?

“Khu khụ” Tô Kim Thư ngượng ngùng hỏi: “Vậy … anh thường không quan tâm đến phụ nữ, nhưng anh có ham muốn không?”

“Có”

“Vậy anh giải quyết thế nào?”

“Dùng tay.”

“Dùng..” Ngay khi Tô Kim Thư nhìn lên, cô thấy những đầu ngón tay dài của anh, ngượng ngùng gấp đôi.

“Mơ thấy cùng cô ấy ở mọi nơi, nơi có thể đặt cô ấy xuống..”

Tô Kim Thư nghĩ vấn đề này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Bởi vì người đàn ông trước mặt cứ nhìn thẳng vào cô khi anh trả lời câu hỏi.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn Tô Kim Thư bắt mạch cho anh và thấy mạch ổn định mạnh mẽ, khí huyết dồi dào.

không có vẻ như anh có triệu chứng bệnh gì cả Cô suy ngẫm cứ hỏi như thế này cũng không hỏi được gì nói: “Cởi đi!”

Hữu Tuấn cứng đờ, nhìn Khuôn cô: “Cởi cái gì?”

“Tất nhiên là quần! Tôi là một bác sĩ, nếu không kiểm tra kỹ lưỡng, tôi e là không có cách nào để xác định chính xác nguyên nhân gây ra bệnh.”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô với ánh mắt sâu thẩm, nhưng vẫn phối hợp cởi bỏ thắt lưng mình.

Tô Kim Thư ngồi xổm xuống và kiểm tra cẩn thận.

Cũng không có gì “Không phải vấn đề lớn, tôi sẽ thử tiêm cho anh hai mũi để xem có thể…

Trước khi cô nói xong, cô phát hiện ra điều gì đó không ổn Cái quái gì thế?

Không phải là không có hứng thú với phụ nữ sao?

Anh ta rõ ràng là có phản ứng với sự ăn đụng chạm của mình!

Còn chưa tiêm thuốc, liền đã…

Chỗ nào có vẻ không ổn chứ?

“Lệ.”

Tô Kim Thư có một chút sợ hãi nhìn lên, đang cố gắng để rút lui, tránh xa cảnh tượng xấu hổ này, nhưng ngay lúc này, người đàn ông này đột nhiên đến gần, trực tiếp áp đảo cô, Môi cô bị hôn cách mạnh bạo.

Đầu óc Tô Kim Thư trống rỗng, cô không kịp phản ứng.

Lệ Hữu Tuấn đó giờ không gần nữ sắc, ngoại trừ cái đêm mà anh bị người ta bỏ thuốc năm năm trước.

Anh thanh tâm vô sắc, không đụng đến phụ nữ đến nỗi bạn bè anh còn nghĩ anh về phương diện kia là không được.

Hôm qua, khi tình cờ gặp người phụ nữ này ở bệnh viện, trái tim của anh có một cảm giác kỳ lạ.

Cho đến ngày hôm nay, cô đứng rất gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn trong veo đó, khuôn mặt vô phương ứng đối, khiến cho sự tự chủ siêu phàm của anh sụp đổ ngay lập tức.

Thậm chí còn mất kiểm soát mà hôn cô.

Hương vị của cô rất ngọt ngào, rất quen thuộc.

“Mình trước đây có phải đã từng gặp cô ấy không?

Trong khi anh cố gắng nhớ lại, miệng anh bỗng nhiên đau và mùi máu tan ra.

Tô Kim Thư dùng lực cắn anh một cái rất mạnh, lợi dụng cơ hội để đẩy anh ra xa.

Cô giật mình ngã xuống ghế sofa, phòng bị lùi lại vài bước, khuôn mặt đỏ u, che miệng của mình lại: “Anh Lệ, tôi tiền, nhưng tiền bạc không phải vạn năng.

Đừng nghĩ rằng anh hôn tôi thì sẽ không phải trả phí khám bệnh!”

“Phụt hahaha!”

Một tiếng cười vang lên từ ngoài ban công.

Lệ Hữu Tuấn: Khi Tô Kim Thư hoảng hốt nhìn lại, ngay lập tức nhìn thấy Thẩm Tư Huy đang ôm bụng mình, cười rớt nước mắt: “Ha ha ha, quả ớt này thật là thú vị. Cô có biết là chỉ cần anh ấy vẫy tay, những người phụ nữ muốn có được nụ hôn của anh ấy xếp hàng dài từ núi Ngự Cảnh này tới ngoại ô không? Thế nhưng cô lại…”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Huy một cái, cái nhìn lạnh lẽo làm cho da đầu anh ta xém chút nổ tung, và ngay lập tức im lặng.

Nhìn người đàn ông nhàn nhã lau sạch vết máu ở góc miệng bằng ngón tay của mình, Tô Kim Thư đột nhiên hoảng loạn. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lấy túi thuốc của mình, bằng tốc độ ánh sáng chạy.

ra khỏi phòng: “Tôi, tôi không bao giờ làm giao dịch riêng, lệ phí khám bệnh, xin vui lòng chuyển vào tài khoản công. Lần này kiểm tra không có vấn đề gì, đợi lần sau có vấn đề thì tính sau.”

Khi nhìn thấy cô chạy trốn, Thẩm Tư Huy thấy cô thật đáng yêu: “Bác sĩ Tô, chạy đi đâu vậy? Đừng quá thẳng thản, công việc cá nhân cũng có thể tiếp nhận mà. Anh hai tôi rất thuần khiết, không lỗ cho cô đâu!”

“Thẩm Tư Huy, em có vẻ rất rảnh rỗi? Đội cứu hộ ở châu phi gần đây đang thiếu người “Ai ya, em đột nhiên nhớ ra công ty có một số việc cần xử lý, anh hai em đi trước, tạm biệt anh!”

Tô Kim Thư hoảng loạn chạy ra khỏi phòng của Lệ Hữu Tuấn, dáng điệu như thể đang bị ma đuổi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.