Mười Tám Vị Ngọt

Chương 6: Chương 6




"Ê, nghe nói gì chưa? Lớp 12/5 chuyển chỗ ngồi, Tiêu Nhượng lần này có người ngồi cùng bàn."

"Cái gì cái gì cơ? Ai! Là ai ngồi cùng bàn với cậu ấy?"

"Là Thẩm Ý đó, người có điểm thi đầu vào cao nhất của ban tự nhiên. Nè, tao vừa mới nhìn trộm vào, chỗ ngồi cũng đổi xong rồi, hai người bọn họ thật sự đã ngồi cùng một chỗ."

"Tao không tin! Làm sao mà Tiêu Nhượng lại có thể có bạn cùng bàn! Làm sao mà cậu ấy có thể có bạn cùng bàn chứ! Hai năm nay tao đều dựa vào niềm tin tuy rằng không thể học chung một lớp với cậu ấy, nhưng ít ra cậu ấy vẫn ngồi một mình, bây giờ bảo tao phải thế nào đây?!"

"Hóa ra xếp thứ nhất là có thể ngồi cùng bàn Tiêu Nhượng? Tại sao ngày xưa mình không chịu học tập cho tốt? Mẹ ơi, con sai rồi, sai lắm luôn rồi..."

Tuần đầu từ ngày khai giảng đến nay, tin tức thu hút nhất với khối 12 Thất Trung ngoài kỳ thi khảo sát đầu năm, có lẽ chỉ mỗi chuyện lớp 12/5 thay đổi chỗ ngồi là nhận được nhiều sự quan tâm nhất. Giờ đây, Tiêu Nhượng đã không còn cô đơn ngồi một mình giống như những năm trước, cậu ấy không chỉ có bạn cùng bàn, mà người bạn cùng bàn này còn là con gái nữa!

Các thiếu nữ chỉ còn biết dùng thơ văn để giải tỏa nỗi buồn này.

Vốn dĩ nữ sinh lớp 12/5 đã bị toàn bộ những sinh vật giới tĩnh nữ của toàn trường ghen tị, mọi người đều cho rằng bọn họ số hên mới có thể tiếp xúc gần gũi với vương tử, bây giờ lại còn xuất hiện một người có thể danh chính ngôn thuận ngồi cạnh Tiêu Nhượng.

Đây là ai chứ? Đây là người được chọn trong truyền thuyết đó!

"Bạn thân yêu, mày đã trở thành kẻ địch của cả trường này rồi!" Trước máy nước uống, Dương Việt Âm thâm trầm nói.

Thẩm Ý lầy đầy nước xong, cô vặn chặt cái nắp mới đáp: "Phải là kẻ địch của toàn bộ nữ sinh trường này chứ?"

"Có gì khác sao?" Quan Việt Việt vô cùng đau đớn, "Con gái mà điên lên thì mày cũng đừng coi thường, bây giờ tao thật sự rất sợ mày sẽ bị lôi vào bụi cỏ đánh hội đồng!"

"Đúng đó, mày nghĩ là người khác cũng giống như bọn mình quan hệ thân thiết sao? Nhìn mày bay lên làm Phượng hoàng cũng không ghen tị, tình cảm này phải thắm thiết đến mức nào chứ?"

Dương Việt Âm nói xong mới nhận ra Thẩm Ý vẫn còn nhìn mình. Cô thấy hơi nhột nhột, vội khoa tay múa chân nói: "Được rồi tao thừa nhận, có ghen tị chút xíu..."

Thực ra là còn nhiều hơn một chút. Từ tối hôm qua sau khi cô là người đầu tiên kêu lên Thẩm Ý và Tiêu Nhượng ngồi cùng bàn, thì cô vẫn luôn muốn dùng sức để lắc vai bạn mình thật mạnh, lớn tiếng chất vấn tại sao mày có thể độc chiếm nam thần. Nhưng rồi cô rất nhanh đã nghĩ thông, hai người họ ngồi cùng bàn, mình là bạn thân của Thẩm Ý, chẳng phải cũng có thể tiếp cận cậu ấy?

Câu đấy nói như thế nào nhở, à, chính là "một người làm quan cả họ được nhờ".

Thẩm Ý nhìn cô bạn đã rơi vào trạng thái thỏa sức tưởng tượng, cô yên lặng xoay người bỏ đi.

Cũng chẳng trách được bọn họ phát điên, từ khi tin tức cô ngồi chung bàn với Tiêu Nhượng được truyền đi, cả buổi sáng nay, lúc cô đi trên hành lang đều có thể cảm nhận được ánh mắt của người, tới tận trước nhà vệ sinh vẫn còn đi vây xem.

Tất cả đều giống với những gì cô đã lo lắng, bởi vì quá gần gũi với Tiêu Nhượng nên chỉ trong nháy mắt, cô cũng thăng cấp trở thành nhân vật được chú ý.

Nhưng đối với cô mà nói thì đây vẫn chưa phải là điểm chí mạng.

Vị trí hiện tại của Thẩm Ý là bàn số 6 tính từ cửa lớp ở góc dựa vào cửa sổ, cô bước tới, chỉ thấy hai chiếc bàn được xếp song song, trên ghế đều không có ai ngồi. Cô vừa ngồi xuống, cất cái cốc đi thì đã trông thấy Tiêu Nhượng cũng từ bên ngoài trở vào phòng, ngồi xuống bên cạnh.

Hô hấp của Thẩm Ý vô thức trở nên căng thẳng.

Cô cũng không bình tĩnh giống như bề ngoài biểu hiện. Từ tối hôm qua đến bây giờ, không chỉ có các bạn nữ trong lớp bị chấn động, mà chính "người được chọn" là cô cũng chưa thể hoàn hồn lại từ chấn động ấy.

Một lớp có 38 người, chỗ ngồi của mỗi người cũng khá rộng, hai chiếc ghế cũng không được xếp quá gần nhau, nhưng Thẩm Ý lại cảm nhận được, bên người có một cảm giác mãnh liệt chưa từng có.

Ngón tay cầm chiếc bút, cô thầm nghĩ phải một ngày một đêm rồi.

Tính từ giờ tự học muộn của tối qua đến giờ, từ sau khi cả hai ngồi cùng bàn, bọn họ đã có một ngày một đêm không nói gì.

Thẩm Ý nghĩ, nhất định là ông trời thấy hai năm qua cô đã sống quá thuận lợi, nên mới có thể khiến cho cô lên lớp 12 rồi mà còn gặp phải quá nhiều thách thức như vậy.

Lúc Tiêu Nhượng nói câu "xin được chỉ giáo nhiều hơn", cô lại bởi vì chột dạ mà tránh né tay cậu, thời gian tự học sau đó cô đều vùi đầu làm bài, chờ đến khi tan học đi về nhà cô mới kịp nhận ra, có phải mình đã quá chột dạ không...?

Thực ra nếu trong lúc đó không có trở ngại thì bọn họ được xếp chỗ chung thì cứ thế mà ngồi, nhưng trước đó cô đã cự tuyệt rồi sau lại đổi ý, Thẩm Ý đã cảm thấy giống như mình vừa hứa hẹn cái gì, nên mới cảm thấy lúng túng không thốt được lời nào.

Nhưng dù sao cũng là bạn cùng bàn, bọn họ từ nay về sau không thể có chuyện không nói với nhau câu nào, lúc ấy rõ ràng cô có thể tự nhiên tiếp lời, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, còn thái độ này của cô đã nói cho Tiêu Nhượng biết, dự đoán của cậu không sai, cô thật sự đã đi tìm cô giáo Kiều, hơn nữa còn rất để tâm đến chuyện này...

Thẩm Ý che mặt, lần đầu thấy nghi ngờ IQ của mình.

Chuông vào học vang lên, các học sinh đều trở lại chỗ ngồi. Tiết thứ nhất là Số học, thầy giáo với mái tóc đen có chút rối bời mặc chiếc áo màu gỉ sét, trên tay là giáo án bước vào phòng học, câu đầu thầy nói chính là: "Lấy bộ bài thi mà tôi đã cho cuối kỳ nghỉ hè ra đây, tiết này chúng ta sẽ giải chúng."

Thẩm Ý lấy nó từ một đống tài liệu, vuốt cho thật phẳng phiu, lại nghe thấy một thanh âm phát ra từ chỗ bên cạnh, "Thưa thầy Cao, em không có bộ đề thi này."

Cả lớp nhìn qua, chỉ thấy Tiêu Nhượng giơ một bàn tay lên, nói với vẻ ngượng ngùng.

Tuy rằng các thầy cô không yêu cầu quá khắt khe, nhưng nếu Tiêu Nhượng không có thời gian tới lấy thì trợ lý hoặc mẹ cậu cũng tới lấy hộ, chỉ có điều bộ đề thi lần này là thầy Cao gửi qua QQ, sau đó cả lớp tự đi in, Tiêu Nhượng chắc là không để ý rồi.

Từ khoảnh khắc Tiêu Nhượng giơ tay lên là Thẩm Ý đã cảm thấy rùng mình, quả nhiên thầy Cao vừa thấy là cậu thì liền phất tay, "Vậy em và Thẩm Ý xem cùng nhau đi."

Không cần quay đầu lại, Thẩm Ý cũng có thể cảm nhận được tầm mắt như lửa nóng của các bạn nữ trong lớp.

Cô không lên tiếng, chỉ đưa tay đẩy bài thi ra giữa, Tiêu Nhượng nhe răng ra cười đáp: "Cảm ơn lớp trưởng."

Thầy Cao bắt đầu giảng đề, Thẩm Ý rất muốn nghe một cách chuyên tâm, nhưng tâm tư lại không thể tập trung.

Bây giờ là mùa hạ, bộ đồ mà bọn họ mặc là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, chỉ cổ tay áo và gấu áo là có thêm một vòng màu xanh, lộ ra cánh tay màu rám nắng. Hẳn là bình thường cậu ấy có tập thể hình, cánh tay đặt lên bàn, có thể nhìn thấy đường cong giấu sau tay áo.

Còn có thân hình của con trai, nhiệt độ truyền đến như có như không, từ tối qua bắt đầu giày vò cô...

"Sang trang." Tiêu Nhượng nhắc nhở.

Lúc này Thẩm Ý mới phát hiện thầy giáo đã nói xong trang thứ nhất, còn cô thì không biết đã thất thần đến nơi nào. Để che giấu, cô vừa lật sang trang, vừa thấp giọng nói: "Cậu không có đề thi thì nói với tôi là được rồi, nói cho thầy biết làm gì..."

"Thật ư? Tôi thấy cậu không để ý tới tôi nên lo cậu không cho tôi xem cùng."

Vì thế, cậu để thầy giáo ra lệnh cho tôi?

Với cái nhìn chỉ trích của cô bạn, Tiêu Nhượng chỉ cười đáp: "À đúng rồi, đây là bài thi mà ngày đó cả lớp cùng chép sao?"

Đúng, còn là do Thẩm Ý ngồi làm suốt đêm mới ra.

Tiêu Nhượng nhớ đến tình cảnh thê thảm khi mình bị cả lớp ngó lơ, lại hỏi: "Nếu cậu đã làm xong, vì sao không nghĩ tới việc chụp ảnh gửi cho mọi người? Làm như vậy bọn họ cũng không cần chờ cậu."

Sau khi Trương Lập Phong lấy được bài thi, cũng là chụp lại trước sau đó gửi cho cả lớp, chứ một bộ bài thi mà cả lớp ba mươi mấy người thay phiên nhau chép thì đến tiết tự học cũng chưa xong.

Thẩm Ý cầm bút tìm linh tinh một chút. Đương nhiên là cô có thể tự chụp, nhưng thâm tâm cô không thích việc sao chép bài này, chỉ là không muốn để thầy giáo mắng cả lớp vì không hoàn thành bài tập nên mới đồng ý lấy ra, chứ bắt cô chụp ảnh gửi đi thì không được.

Giới chép bài tập cũng có đạo đức hành nghề, bọn họ cảm thông cho tâm tình bịt tai trộm chuông này của cô, nên khoan dung không đâm thủng.

Tiêu Nhượng hiểu ra, có chút kinh ngạc. Ngay cả chép bài tập cũng không thích, vị lớp trưởng này đúng là có điểm giống mọt sách, nhưng rồi lại miễn cưỡng bản thân phối hợp với bọn họ, một người lo cho cả lớp.

Cậu chân thành nói: "Lớp trưởng đại nhân, cậu đúng là rất thích lấy việc giúp người làm niềm vui."

Trải qua tiết học này, Thẩm Ý cảm thấy sự xấu hổ giữa họ đã vơi đi không ít, cô bắt đầu cho rằng trước đây mình suy nghĩ quá nhiều, cho dù có bị Tiêu Nhượng nhìn ra thì sao chứ? Mình là dựa vào việc đáp ứng giúp đỡ bạn học mới ngồi cùng cậu ấy, không có gì phải chột dạ cả.

Trạng thái hiện tại rất tốt, cứ tiếp tục như thế đi.

Giữa trưa tan học, Thẩm Ý vui vẻ cùng bạn tới căn – tin, bỗng nhiên phía sau lại bị ai đó đẩy một cái.

"Này, cậu làm gì vậy?" Dương Việt Âm lớn tiếng hỏi.

Quan Việt Việt đỡ lấy Thẩm Ý, người kia đẩy quá mạnh, cô suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì vừa xảy ra?"

"Là Trần Dao Dao." Dương Việt Âm bực mình đáp, "Tao thấy con bé đó chính là cố ý, nó gato với mày."

"Gato với tao... vì cái gì?"

Ánh mắt của Dương Việt Âm lúc này như đang nhìn kẻ ngốc, "Mày nói xem?"

À, Tiêu Nhượng.

Thẩm Ý biết mình làm cho rất nhiều ghen tị, nhưng tất cả đều còn trẻ con, mọi người ngoài việc lén lút bàn tán thì không ai chạy đến trước mặt cô hỏi cái gì cả.

Bây giờ xem ra, Trần Dao Dao là không kiềm chế nổi.

Thẩm Ý tự an ủi mình, Trần Dao Dao chỉ là nhất thời tức giận, dù gì thì từ trước nay cô bạn này cũng là người có vẻ thân cận nhất với Tiêu Nhượng. Hiện tại cũng gây sự với cô rồi, chắc nên nguôi giận đi nhỉ?

Nhưng mà thực tế đã chứng minh, để làm cho Trần Dao Dao nguôi giận không hề dễ tí nào.

"Tôi đã nói rồi mà, không phải tôi không muốn nộp. Chỉ là tôi không rõ, cũng lên lớp 12 rồi, còn cần đóng quỹ nhiều thế để làm chi?"

Giờ tự học còn chưa bắt đầu, trong lớp chỉ có hơn chục người, bọn họ trở về để ôn tập, lúc này lại không có tâm đọc sách, mà đang cùng nhìn về một phương hướng.

Thẩm Ý cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, có chút không thoải mái, ngừng lại một chút mới nói: "Mỗi người 100 đồng, cũng không gọi là nhiều."

Giữa trưa, cô trở về phòng trước là để thu quỹ lớp của học kỳ này, hôm khai giảng đã thông báo đến mọi người, những ngày tiếp theo đã thu được kha khá, chỉ còn lại vài người cuối cùng.

Không nghĩ tới, chính những người cuối cùng này lại xảy ra vấn đề.

Trần Dao Dao và nữ sinh bên cạnh trao đổi ánh mắt, nói: "Một người 100 đồng thì không nhiều, nhưng cả lớp 38 người chính là 3.800 đồng. Lớp 12 cũng không có hoạt động văn nghệ gì, cũng không ra ngoài chơi, nhiều tiền như có tiêu hết không?"

"Nếu như dùng không hết, thì cuối năm sẽ trả lại mọi người."

Trần Dao Dao bĩu môi cười, biểu cảm có phần khinh khỉnh. Thẩm Ý vẫn nhẫn nại, nói tiếp: "Quỹ của lớp 12 đều thu như vậy, cũng không phải mỗi lớp ta mới thu nhiều. Tuy rằng lớp 12 không có hoạt động văn nghệ gì, nhưng có thể sẽ thống nhất mua chút tư liệu, v.v... Rất nhanh là sẽ dùng hết. Bạn bây giờ là lo lắng điều gì?"

"Không biết nữa, tôi chỉ thấy là lạm dụng chức quyền, lấy việc công làm việc tư, người nào đó cũng không phải chưa từng làm..."

"Bạn có ý gì?" Rốt cuộc Thẩm Ý cũng nổi giận.

Cô thay đổi sắc mặt, Trần Dao Dao cũng phát hỏa, "Tôi có ý gì cậu không hiểu sao? Tôi thấy hết rồi, cô giáo Kiều vẫn còn một sơ đồ lớp nữa, Tiêu Nhượng ngồi cùng Tống Hàng! Là cậu có đúng không? Nhất định là cậu nói với cô giáo là phải ngồi cùng với Tiêu Nhượng nên cô mới sửa, cậu còn dám nói không lấy chuyện công làm việc tư?!"

Trần Dao Dao càng nói càng bực. Vốn nhìn thấy Tiêu Nhượng và Thẩm Ý ngồi cùng nhau cô đã khó chịu cả buổi tối, nhưng cô cũng chả dám có ý kiến với chủ nhiệm, ai ngờ buổi sáng tới văn phòng tìm cô giáo Kiều, lại thấy ở trên bàn của cô ấy có một tờ sơ đồ chỗ ngồi khác!

Lúc này cô rất tin, tin rằng đây mới là sơ đồ ban đầu. Không vì lý do gì khác, nếu là cô chủ nhiệm sắp xếp thì chắc chắn sẽ để Tiêu Nhượng ngồi cùng một bạn nam, còn chuyện vì sao lại sửa, thì chắc chắn là Thẩm Ý giở trò sau lưng!

Trần Dao Dao cảm thấy Thẩm Ý đúng là kẻ dối trá, bình thường suốt ngày giả bộ không quan tâm đến Tiêu Nhượng, nhưng lại ngấm ngấm giở trò. Giống như ngày khai giảng, Tiêu Nhượng còn kéo con bé này ra ngoài nói chuyện, nhất định cũng là do nó lừa cậu ấy!

Cô là người không biết nhẫn nại, trở về lớp lập tức nói với mấy đứa bạn, tất cả đều cảm thấy căm phẫn. Vốn đang không biết nên xử lý thế nào, không nghĩ tới Thẩm Ý lại tới thu quỹ lớp, Trần Dao Dao liền không nhịn được, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cậu ta!

Tiêu Nhượng vừa đi tới cửa lớp đã nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong, nhất thời không biết nên làm sao. Cậu không nghĩ tới sẽ xảy ra sự hiểu lầm như vậy, càng không nghĩ tới cô giáo Kiều lại làm việc thiếu sót đến thế, tại sao lại không nhanh nhạy tiêu hủy tờ giấy kia? Cô mà ở trong giới giải trí của bọn em thì sẽ tạo ra phốt lớn mất thôi!

Xa xa đánh giá Thẩm Ý một chút, chỉ thấy cô cúi đầu, dường như không biết nên giải thích như thế nào, Tiêu Nhượng không tránh khỏi lo lắng.

Cậu đại khái cũng có thể đoán được tâm tư của Thẩm Ý, biết cô không muốn để người ta biết quá trình cô từ không đồng ý cho đến chấp nhận, trên thực tế thì tối hôm qua từ lúc thấy cô không để ý đến mình suốt giờ tự học muộn, cậu đã thấy hối hận, mình không nên tỏ ra biết hết như vậy. Chẳng dễ gì mới xóa bỏ nhờ tiết Số học, bây giờ Trần Dao Dao đang làm cái gì vậy?

Tiêu Nhượng nghĩ, chỉ có bản thân tự ra mặt thừa nhận, là mình nhờ cô giáo Kiều đổi chỗ thành như vậy thì mới giải quyết được chuyện này. Dù sao thì ngay cả việc từ chối cho cả lớp chép bài mà Thẩm Ý cũng làm không được, cậu thật sự rất sợ cô sẽ bị Trần Dao Dao chọc cho phát khóc.

Nhưng chưa đợi cậu đi vào, Tiêu Nhượng bỗng nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thẩm Ý vang lên: "Hai tờ sơ đồ lớp kia đều do cô giáo Kiều sắp xếp, tôi chưa từng nhúng tay vào. Không cần biết là cậu có tin hay không, nhưng đây là sự thật."

Thẩm Ý giờ đã hiểu, Trần Dao Dao chính là cố ý gây sự.

Bởi vì hiểu lầm mình, nên phải làm ầm lên cho cả lớp biết, đây đúng là tính cách từ xưa đến nay của cậu ta.

Cô liếc qua bốn phía, lời của Trần Dao Dao, mọi người đều đã nghe được, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, còn có người châu đầu ghé tai, thoạt nhìn đã tin tưởng phần nào.

Thẩm Ý cảm thấy khó chịu, lại có thêm chút phẫn nộ. Từ trước tới nay, bản thân đã hy sinh thời gian học để làm những việc này, kết quả lại đổi lấy những phỏng đoán ác ý.

Bởi vì chút phẫn nộ này, nên câu nói kế tiếp của cô không thèm chừa lại chút thể diện nào cho Trần Dao Dao: "Về phần vì sao lại sắp xếp cho tôi và Tiêu Nhượng ngồi cùng nhau, bởi vì cô giáo Kiều cảm thấy thành tích học tập của tôi rất tốt, ngồi cùng bàn có thể trợ giúp cho cậu ấy. Nếu cậu không phục, cũng có thể tự đi tìm cô giáo Kiều, xem xem chủ nhiệm có thể giúp cậu đổi chỗ ngồi hay không."

Trần Dao Dao có học lực luôn ở dưới mức trung bình, cảm giác như vừa bị tát một cái, trên mặt nóng rát, lại không biết phản bác như thế nào, đành chống chế: "Cậu đừng có lừa người, thành tích Tống Hàng không tốt sao? Vì cái gì phải đổi thành cậu?"

"Ai biết được, có lẽ là cô giáo cảm thấy, thành tích của tôi còn tốt hơn cả Tống Hàng đi."

Trần Dao Dao nháy mắt câm nín, tuy rằng thỉnh thoảng Tống Hàng cũng có thể đứng đầu, nhưng 80% vị trí đứng nhất ban tự nhiên đều do Thẩm Ý đảm nhận.

Thẩm Ý thấy thế, cô tiếp tục bổ thêm một nhát: "Không phải hai ngày trước, các cậu mới chép bài của tôi sao. Sao, bây giờ định trở mặt không nhận à?"

Trần Dao Dao: "..."

Những nữ sinh còn lại: "..."

Mỏi tay chép bài của người ta, bọn họ nhất thời xấu hổ không dám nhắm vào cô nữa, tất cả đều nộp tiền rồi quay về chỗ ngồi của mình. Ngay cả quần chúng vây xem cũng không còn mặt mũi nào, nói đùa sao, bài thi đó bọn họ đều chép cả!

Nói vậy thì cả lớp 12/5 không có ai là chưa từng chép bài tập của Thẩm Ý!

Ngoài phòng học, Tiêu Nhượng nhìn khuôn mặt của Trần Dao Dao đã căng đến đỏ bừng bừng, gần như muốn khóc luôn, rồi lại nhìn Thẩm Ý thu xong quỹ thì trở về chỗ ngồi, sau một lúc lâu, tự đáy lòng cậu phải tặng cho cô một nút like.

Người không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

HẾT CHƯƠNG 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.