Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 16: Chương 16: Tề tư vinh làm phiền




Mới đi ra đã thấy Lục Trạm xoãi chân tay ngồi trên tảng đá trước cửa phơi nắng. Tảng đá nhỏ như vậy thật khó cho người tay dài chân dài ngồi thoải mái, thế mà trông anh ta lại rất hưởng thụ, thấy nàng bèn mỉm cười gật đầu chào.

Lần này đứng gần quan sát nên Minh Cẩm rốt cuộc thấy rõ mặt mũi anh ta, quả nhiên diện mạo tầm thường, ánh mắt sắc bén, có thể anh ta cố tình thu liễm nên nhìn qua không dọa người như lúc nãy. Mũi anh ta rất thẳng, màu môi hơi đậm, làn da rám nắng màu lúa mạch, căng bóng khỏe mạnh.

Ánh mắt sắc như dao lúc nãy tựa hồ là ảo giác, Minh Cẩm nhìn đôi mắt sâu thẳm của Lục Trạm, bên trong là một mảnh tĩnh lặng, không có nửa điểm khói thuốc súng, càng không thấy một tia ánh đao mà ánh lên ý cười dịu dàng, nhiễm ánh mặt trời trở nên sáng long lanh, làm nàng bỗng có chút mê ly.

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng lại đây, trong mắt mang theo một tia dò hỏi. Minh Cẩm xưa nay không đỏ mặt bỗng cảm thấy trên mặt hơi phát sốt, cuống quít cúi xuống đầu, hơi nhún người chào.

“Vừa rồi Xuân Hương cô nương đưa ta đến đây nghỉ ngơi.” Giọng nói của Lục Trạm trầm thấp, kiên cường và nhu hòa phối hợp tuyệt vời gãi đúng chỗ ngứa, “Làm phiền cô nương lo lắng.”

“Hàn xá đơn sơ, mong được thông cảm.” Minh Cẩm trấn tĩnh, mời Lục Trạm vào phòng.

Giang Du vẫn ngồi chỗ cũ, thấy Lục Trạm tiến vào bèn đứng lên.

Lục Trạm hơi nhướng mày, tuy không hỏi gì nhưng Minh Cẩm lập tức hiểu ý.

“Đây là biểu huynh ở tạm nhà ta.” Minh Cẩm vội vàng giới thiệu.

“Kẻ hèn họ Giang,“ Giang Du bỗng nhiên bày ra bộ dáng nho nhã lễ độ, khẽ gật đầu chào Lục Trạm, “Giang Du.”

“Lục Trạm.” Lục Trạm không hề khẩn trương, chẳng đợi Minh Cẩm nhiều lời bèn tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống, thái độ nhẹ nhàng tự tại như ở trong nhà mình.

Minh Cẩm chỉ cảm thấy mặt càng đỏ bừng, vậy mà nàng luôn tự hào mình không bao giờ đỏ mặt, hôm nay xem như bị cú đập ngược. Nàng không dám nghe hai người bắt chuyện, quay đi mang đệm chăn tới, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp thỏa đáng gian phòng rồi tông cửa xông ra. Mời vào wattpad ủng hộ nhà bà còm.

Mãi đến ngày hôm sau Minh Cẩm vẫn cảm thấy mất mặt, mệt nàng còn tự xưng sống qua hai đời, người ta không phí một binh một tốt, chỉ thản nhiên ngồi đó là đã khiến nàng áo giáp tơi bời quân lính tan rã.

Căn cứ vào nguyên tắc “Không thể trêu vào thì trốn”, Minh Cẩm hạ quyết tâm từ đây nhìn thấy Lục Trạm thì đi đường vòng. Khổ nỗi cả nhà đều chế tạo cơ hội cho bọn họ, luôn cố ý làm nàng quay người là có thể nhìn thấy anh ta.

Tề thị ôm hết những việc nàng cần làm, bảo nàng chỉ cần chuyên chú may cho Lục Trạm bộ quần áo; Minh Lan luôn nháy mắt mỉm cười ranh mãnh; ngay cả Phó lão cha cũng mặt mày nghiêm túc gọi nàng tới thư phòng mài mực khi Lục Trạm ở đó.

Còn có Minh Thụy lâm trận phản chiến, lúc đầu vốn tồn khúc mắc nên một lòng muốn giở chút trò đùa dai để phá đám Lục Trạm. Không biết từ đâu chộp tới một con chuột béo núc, chưa kịp bỏ con chuột vào ổ chăn của Lục Trạm, thằng nhóc đã hoàn toàn bị chinh phục bởi kỹ năng độc đáo phóng dao xiên chuột. Sự sùng bái của thằng nhóc đối với Giang Du thoáng chốc tan thành mây khói, từ đây trở thành tay sai trung thành của môn phái Lục Trạm, cả ngày quấn lấy Lục Trạm yêu cầu học chiêu thức đó.

Giang Du lòng chua như dấm giải thích với Minh Lan -- Những cậu bé cỡ tuổi Minh Thụy đều chân thành ngưỡng mộ những người lao động chân tay với đầu óc đơn giản và vai u thịt bắp, nguyên nhân là do cấu trúc tâm sinh lý, chờ hắn lớn lên sẽ biết giai đoạn này có bao nhiêu ngây thơ và nực cười. Minh Lan nghe vậy bèn chế giễu hắn một thời gian dài.

Tính cách của Lục Trạm cũng khiến bà cụ Phó bối rối.

Lục Trạm thật sự có năng lực, khổ nỗi khả năng của anh ta xác thật thể hiện trong những việc lao động chân tay. Có Lục Trạm giúp đỡ, Phó gia hưởng một diện mạo mới hoàn toàn.

Cửa chính lâu năm thiếu tu sửa, tủ gỗ bị Giang Du làm trầy, chiếc ghế chỉ còn ba chân, bàn làm viện lung lay của cha Phó, bình phong hỏng một góc trong phòng bà cụ...

Mấy ngày qua Lục Trạm không chỉ tu sửa tất cả, còn tiện tay chà rửa sạch sẽ lu nước to suốt bao nhiêu năm trong nhà không ai đủ sức cọ rửa, bổ hết toàn bộ đống củi, thậm chí làm một giàn leo chắc chắn xinh đẹp cho cây bìm bìm trong sân.

Chỉ có một điều, Lục Trạm hình như thật sự không thích học hành. Khi cha Phó viết tranh chữ, anh ta thậm chí ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, một phòng toàn sách của cha Phó mà anh ta chưa từng liếc qua một quyển, giống như không hề hứng thú.

Bà cụ Phó thấy vậy hoàn toàn thất vọng, bà vốn nghĩ một gia đình dòng dõi thư hương giống Lục gia, cho dù học vấn của con cháu bị thiếu hụt nhưng vẫn có vài phần bộ dáng thư sinh, ai ngờ Lục Trạm từ đầu tới chân đều là người thô kệch, suốt thời gian ở Phó gia đôi tay kia không chạm qua một quyển sách, giấy bút cũng chưa đụng vào, sự thật này làm bà cụ Phó hơi khó có thể tiếp thu.

Trái hẳn với bà cụ Phó, Tề thị lúc trước không lạc quan với Lục Trạm lại có điểm mẹ vợ nhìn con rể, cảm thấy Lục Trạm càng thuận mắt hơn. Cả đời bà chỉ gặp được người có học là cha Phó, vốn không cho rằng làm thơ đọc sách là phẩm chất cần thiết của đàn ông, phải cần một người đàn ông kiên định có khả năng như Lục Trạm, con gái nhà mình gả qua mới nhất định có cuộc sống tốt.

Phó gia chìm nổi trong một mảnh sóng ngầm mãnh liệt, ông trời tựa hồ cảm thấy nhà bọn họ chưa đủ loạn, ở ngay lúc này cho Tề Tư Vinh mang theo con cái đến bái phỏng.

Bởi vì không thông báo trước, Phó gia có chút luống cuống. Bà cụ Phó trong lòng không thích tật xấu chưa nói một tiếng đã tới cửa của thương hộ, trên mặt lại cười hiền từ, kêu mẹ Xuân Hương mau chóng chuẩn bị trái cây đãi bọn nhỏ.

Tề thị kéo đệ đệ sang một bên, cau mày hỏi, “Sao lại thế này?”

“Để xấp nhỏ ở đây một đêm, ngày mai đệ tới đón bọn nó.” Tề Tư Vinh ánh mắt trốn tránh, cười ngượng ngùng.

“Đừng nói giỡn,“ Tề thị đập em trai một cái, khoát tay chỉ vào trong nhà, “Đệ nhìn nhà chúng ta còn chỗ à? Định cho ta thêm phiền phải không?”

Tề Tư Vinh nhìn mấy đứa nhóc đang nói chuyện với nhau bên kia, dĩ nhiên cũng thấy Giang Du và Lục Trạm, bất đắc dĩ hỏi, “Sao mấy ngày không tới mà trong nhà đột nhiên có khách nhiều vậy?”

“Mau nói thật đi,“ Tề thị hừ lạnh, “Nếu không lập tức đưa hết bọn nhỏ về nhà!”

Tề Tư Vinh ậm ừ nửa ngày, nhìn Tề thị mày liễu dựng ngược, biết tỷ tỷ nhà mình xưa nay nói một không hai, rốt cuộc không còn cách nào khác phải mở miệng, “Thời điểm mùa xuân làm được một chuyến buôn bán lời cao ở kinh thành, có chút tiền dư bèn cùng bạn bè chơi mấy ngày.”

Tề thị vẻ mặt âm tình bất định, từ kẽ răng rít ra vài chữ, “Chơi cái gì?”

Tề Tư Vinh càng thêm khó xử, nửa ngày mới cười gượng lấp lửng, “Đàn ông còn chơi cái gì...” Thấy Tề thị trừng mắt bèn thấp giọng lẩm bẩm, “Thì là... mấy thứ đó.”

“Cái thằng này,“ Tề thị nghiến răng, “Kiếm được chút tiền đã đem đi đốt thành đức hạnh này, cái tốt không học toàn quậy với nhóm lưu manh vô lại. Đệ đã làm cha rồi, con trai sắp cưới vợ...”

Tề thị càng nói càng lớn giọng, ngón tay xỉa thẳng tới. Tề Tư Vinh cuống quít ngăn lại: “Trời ơi tỷ tỷ ruột thịt của đệ, ngàn vạn lần xin hãy nhỏ giọng, đừng để xấp nhỏ nghe được.”

“Đệ còn biết xấu hổ à?” Tề thị phỉ nhổ, đè thấp giọng mắng, “Sao không nghĩ như vậy khi làm những điều ngu ngốc kia?”

“Tỷ,“ Tề Tư Vinh mặt mày đau khổ, “Đệ đã nghe cha mẹ mắng suốt một ngày, tỷ tạm tha cho đệ đi.”

“Chuyện ở tuốt kinh thành, làm thế nào truyền tới tận đây?” Tề thị ngạc nhiên.

“Mẹ xấp nhỏ hôm qua dọn dẹp cái rương, phát hiện hà bao đệ lén giấu.” Tề Tư Vinh mặt mày bất đắc dĩ.

“Hừ,“ Tề thị oán hận, “Cái thứ đó mà cũng mang vào nhà? Đệ thật không chê dơ?”

Tề Tư Vinh ủ rũ cụp đuôi gục đầu, không nói lời nào, câu hỏi này không thể trả lời, càng trả lời càng hỏng.

“Vậy đệ mang mấy đứa nhỏ tới nhà ta làm gì?” Tề thị nhíu mày, “Loại chuyện này không chịu đóng cửa giải quyết, còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?”

“Tỷ nhỏ giọng chút,“ Tề Tư Vinh cuống đến độ vò đầu bứt tai, “Chuyện này xấp nhỏ còn chưa biết đâu.”

“Hóa ra đệ cũng sợ dạy hư con cái!” Tề thị hừ lạnh.

“Mấy đứa nhỏ quá thông minh, đưa tới gởi tỷ một hôm để đệ trở về giải quyết chuyện này.” Tề Tư Vinh cầu Tề thị, dĩ nhiên không dám tranh luận, cười gượng nói.

“Thê tử của đệ thật có thể nhẫn.” Tề thị lẩm bẩm.

“Nàng ta muốn tính tổng nợ, còn ở nhà chờ đệ kìa,“ Tề Tư Vinh vẻ mặt đau khổ, vội nói, “Đệ phải về ngay đây, ngày mai sẽ đến đón xấp nhỏ.”

Tề thị mắng mỏ đệ đệ một hồi rồi mới thả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.