Nàng Là Vai Chính

Chương 16: Chương 16




Du Như Băng hành động một hồi, thành công làm Hứa Tảo dời lực chú ý đi, đối với Cầu Vân Lập mất đi hứng thú, ngược lại đối với Đường Hàn Thu nổi lên một chút hứng thú hơn nữa quyết định có cơ hội sẽ chậm rãi quan sát —— một chút này lỡ ngày nào đó thời điểm cùng nhau học tập, sẽ đụng phải Đường Hàn Thu thì sao?

Duyên phận chính là một chuyện rất kỳ diệu, khi nào nó tới ai cũng không nói trước được.

Du Như Băng đạt được mục đích, vui vẻ rửa mặt đi ngủ.

Mà thời điểm khi cô nằm xuống chuẩn bị ngủ, hệ thống không cam lòng nhìn cô sống nhanh như vậy mà nhảy ra: 【 Nhắc nhở: Ký chủ còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. 】

Du Như Băng ở trong lòng trợn trắng mắt: Ngươi cảm thấy ba ba sẽ làm sao?

【 Lỡ như làm thì sao? 】

Du Như Băng: Ngươi đang nằm mơ?

【......】

Hệ thống nhận mệnh, tự sa ngã tuyên bố: 【 Nhiệm vụ thứ nhất: Thất bại. 】

Du Như Băng: Đây không phải xong việc rồi sao, có thể câm miệng để ba ba ngươi ngủ không đây?

Hệ thống hết chỗ nói rồi, sau đó mang theo một chút giận dữ ném xuống một câu: 【 Sớm hay muộn cũng có hệ thống khác tới thu phục cô! 】

Du Như Băng: Ái chà.

Nội tâm cô không hề dao động.

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, who sợ who?

...

Ngày hôm sau mặt trời mọc ở hướng đông (=)))?), thời tiết rất tốt.

8 giờ đúng, nhân viên Hoa Diệu toàn bộ cũng đã quẹt thẻ vào công ty. Tổ trưởng các bộ phận toàn bộ cũng vào chỗ, chào đón tân nhiệm tổng tài đến, tiếp đó trong diễn đàn quản lý cao tầng nhận được tin tức của Hàn tổng.

Hàn Vi: [ 30 phút sau Đường tổng sẽ đến công ty ]

Hàn Vi: [ trước khi Đường tổng đến công ty, mọi người nhanh chóng dọn sạch hoa trong công ty, một đóa cũng không thể giữ lại ]

Cuối cùng còn kèm theo một câu: [ Nghiêm túc chấp hành, không được làm sơ sài chuyện này ]

Sau đó tổ trưởng các bộ phận sôi nổi tỏ vẻ đã nhận được tin, quay đầu bỏ di động xuống, vội vàng đi ra khỏi văn phòng, truyền đạt xuống cấp dưới của từng bộ phận nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh. Trong lúc nhất thời, Hoa Diệu từ trên xuống dưới khí thế ngất trời vội vàng lên hẳn.

Bởi vì Hàn tổng cuối cùng nói một câu quá mức nghiêm trọng, bọn họ hận không thể đào ba thước đất, tỉ mỉ rà soát một lần, cố gắng để cho Đường tổng một cánh hoa đều không thể nhìn thấy được —— cho dù bọn họ căn bản không biết vì sao không thể để hoa.

Thư ký Trường Lâm Lâm vừa giám sát xong bí các thư ký khác dọn dẹp hoa sạch sẽ, liền nhận được điện thoại của Hàn tổng: “Thông báo cho các tổ trưởng đến phòng họp chờ Đường tổng mở họp, chuyển lời đến bọn họ, nên chuẩn tư liệu đầy đủ không được thiếu.”

Đường Hàn Thu nếu muốn nhanh chóng nắm được tình huống trước mắt bên trong Hoa Diệu, thì trước tiên phải bắt đầu từ tổ trưởng của các bộ phận, còn phải nhanh một chút theo sát gia nhập vào các hạng mục của Hoa Diệu.

Lâm Lâm: “Vâng.” Sau đó cúp điện thoại, thuần thục bắt đầu chuẩn bị cho quá trình cuộc họp.

30 phút sau, Đường Hàn Thu đúng giờ bước vào công ty đại lâu.

Trong phòng họp, mỗi người tư liệu trên đỉnh đầu chỉ nhiều không ít, hơn nữa biểu tình rất thống nhất —— tò mò, tò mò dáng vẻ tổng tài mới, tò mò năng lực tổng tài mới.

Một nhà Đường thị, chỉ có vị này không có làm quản lý, thậm chí có thể nói cô ấy chưa bao giờ làm việc, là công chúa nhỏ chân chính không dính khói lửa nhân gian.

Năng lực công tác quản lý của cô có thủ đoạn không, có thể có phong thái của cha mẹ hay anh trai hay không, ở trong lòng mọi người vẫn là một dấu chấm hỏi.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh lộc cộc bình tĩnh thong dong, sau một hồi, cửa phòng họp xuất hiện một thân ảnh.

Mọi người đồng thời quay đầu lại xem, trước mắt sáng ngời, trong mắt phát ra ánh sáng kinh diễm.

Lâm Lâm đứng ở một bên, ánh mắt khống chế không được bị vị tân tổng tài này hấp dẫn, không tự giác nhìn theo động tác của cô ấy.

Trên người cô trời sinh mang khí chất quý tộc, nhất cử nhất động đều ưu nhã khiến người khác không thể bắt bẻ được. Dáng người tốt đến làm người tán thưởng không thôi, da trắng đến khiến người khác ghen ghét, với nhan sắc sâu sắc kín đáo của cô ấy, mặc trên người tây trang đen cho nữ giới tạo ra một loại cảm giác trang phục rất cao cấp.

Đặc biệt là trên cái mũi cao thẳng của cô ấy còn đeo một cái gọng mắt kính vàng, khuôn mặt khiến người muốn trêu chọc này trái ngược có một loại hơi thở cấm dục khiến người khác muốn ngừng mà không được.

——Gien giá trị nhan sắc của Đường thị vì sao đáng sợ như vậy?

Lâm Lâm nghĩ lại lần nữa.

Người của Đường gia từ trên xuống dưới, không có ai là khó coi cả!

Đường Hàn Thu chậm rãi ngồi vào vị trí chủ thượng, đôi mắt xinh đẹp câu dẫn hướng về phía trước, ánh mắt vô tình vô dục đảo qua khuôn mặt của mỗi người, bỗng nhiên cười một tiếng, mở miệng nói: “Mọi người dùng bữa sáng hết chưa?”

Mọi người đồng thời sửng sốt, sau đó đều gật đầu.

Đường Hàn Thu: “Ăn no hết sao?”

Đầu óc ọi người không theo kịp, tổng tài mới bất ngờ thân thiết quan tâm?

Tiểu Đường tổng chẳng lẽ muốn vứt hết thủ đoạn lôi đình của Đại Đường tổng, đi con đường thân thiết với dân chúng sao?

Mọi người lại nói đã ăn no.

Đường Hàn Thu cong môi, quả thực xinh đẹp cực kỳ: “Vậy tôi đây yên tâm rồi”

Dáng vẻ cô tự nhiên hào phóng, cho dù đối mặt với trường hợp nặng nề nghiêm nghị như vậy cũng không chút nào luống cuống, ngược lại có thể nhanh chóng chiếm được địa vị của đế vương: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tiếp quản Hoa Diệu, có rất nhiều chuyện cần mọi người dạy tôi, cho nên cuộc họp lần này sẽ không tan họp sớm. Nếu mọi người đều ăn no rồi, vậy mời mọi người dùng hết sức lực đem mọi chuyện dạy cho tôi.”

Cô cười cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, tản ra lãnh lẽo mười phần: “Không cần lấy lệ với tôi.”

Mọi người tức khắc cảm thấy trên đầu để một con dao sắc bén, mỗi người đều lấy ra mười hai vạn phần tinh thần chuyên nghiệp đến báo cáo cho cô, lại dựa theo nguyên tắc cô nói “Lời dư thừa bỏ qua, đơn giản nói tóm tắt rõ ràng”, quá trình báo cáo ngắn gọn nhưng không ít.

Đường Hàn Thu đem nội dung báo cáo tiếp thu bảy tám phần, sau khi quá trình báo cáo kết thúc, cô lại hỏi một chút về điện ảnh Hoa Diệu trước mắt, các vấn đề về phương diện chương trình tạp kỹ còn đang chờ phía sau.

Hạng mục điện ảnh còn đang nghiêm khắc tiến hành chọn lọc, phương diện chương trình tạp kỹ của Hoa Diệu trước mắt không có nghệ sĩ nổi tiếng kéo, tùy tiện mở ra một chương trình tạp kĩ thì phí tổn thất sẽ rất cao.

Cho nên, nếu Hoa Diệu đưa một nhóm thực tập sinh đi có một người trổ hết tài năng, vậy thì sẽ đem đến lợi ích không nhỏ cho Hoa Diệu.

Đầu óc Đường Hàn Thu trong nháy mắt này đột nhiên nhảy ra một cái tên —— Du Như Băng.

Hội nghị từ 8 giờ cũng nhanh đến 11 giờ rưỡi mới giải tán, Đường Hàn Thu trở lại mở đồng hồ ra nhìn thời gian một chút, cười nói cùng mọi người “Vất vả“.

Mọi người vội vàng nói: “Đường tổng khách khí rồi, đều là bổn phận công việc thuộc về chúng tôi.”

Đường Hàn Thu hơi mỉm cười, cũng không nói cái gì, sau đó liền đi ra ngoài trước.

Ra khỏi phòng họp, Đường Hàn Thu liền muốn đi phòng luyện tập nhìn xem.

Hoa Diệu buổi sáng 8 giờ đi làm, giữa trưa 12 giờ đến buổi chiều 2 giờ là nghỉ ngơi, buổi tối 6 giờ tan tầm. Hiện tại bất quá mới là giữa trưa hơn 11 giờ 30 phút, Du Như Băng các cô ấy hẳn là còn tập luyện mới đúng.

Cô bây giờ đến, vừa lúc có thể nhìn xem các cô ấy luyện tập thế nào.

Lâm Lâm vội vàng vòng lên đằng trước cô dẫn cô đến phòng luyện tập, Hàn Vi luôn trầm mặc theo sát cô ở phía sau.

...

“Bạch bạch.” Trong phòng luyện tập vang lên âm thanh hai tiếng vỗ tay.

Giáo viên vũ đạo bỏ tay xuống, chỉ huy nói: “Chúng ta làm lại một lần, ba người kia lực độ nhảy chú ý nhiều thêm một chút.”

Cô vừa dứt lời, cửa phòng luyện tập đột nhiên được mở ra, Lâm Lâm bước vào trước nói: “Đường tổng đến xem tình hình tập luyện.”

Fans dẫn đầu Du Như Băng bỗng nhiên xoay người, giây tiếp theo, một nữ nhân dung mạo hoàn mỹ không tì vết cùng với đôi chân dài chọc người chậm rãi bước vào tầm nhìn của cô.

Tóc quăn rối mềm mại lượn sóng tùy ý xoã tung trên vai, sắc môi đỏ tươi, cần cổ bên trong áo của cô lộ ra trong không khí so với tuyết mùa đông còn trắng hơn.

Tây trang màu đen dành cho nữ, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu đỏ chiffon, cổ áo rộng mở, lộ ra một cặp xương quai xanh tinh xảo. Trên chân mang một đôi cao gót màu đỏ tinh tế, phong cách chỉnh thể giản lược nhưng không mất đi nhiệt tình, giống như một ngọn lửa thiêu đốt nhiệt liệt.

Thời điểm cô ấy mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn qua, gọng kính vàng trên mũi phát ra ánh sáng kim loại nhàn nhạt, cảm giác văn nhã khiến tâm trí người nhộn nhạo —— khiến thế nhân không khống chế được muốn nhảy vào ngọn lửa của cô, chẳng sợ phải trả giá bằng sinh mệnh.

Du Như Băng nhịn không được cảm khái một phen: Tấm tắc, tuyệt vời, fans sự nghiệp đều phải biến chất thành fans nhan sắc rồi!

Đàm Tịch bên cạnh đột nhiên chọc cô một cái.

Du Như Băng nghi hoặc nhìn về phía cô ấy, chỉ thấy cô ấy vẻ mặt háo sắc: “Tôi tới nhận hộ khẩu fans.”

Cô ấy khẽ nhìn thoáng qua Đường Hàn Thu, sau đó hưng phấn giơ ngón tay cái lên: “Văn nhã bại hoại, quá tuyệt!”

Du Như Băng: “???”

Thực xin lỗi ban đầu sao tôi không biết cô thích kiểu như này???

Du Như Băng một bên cho cô ấy “Hộ khẩu fans” một bên hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, cô bị chỗ nào của A Đặc thu hút mà làm fans anh ta?”

Đàm Tịch không cần nghĩ ngợi: “Loại hình như này, tôi thích như vậy.”

Du Như Băng ý vị thâm trường à một tiếng, liên hệ lại cốt truyện chính Cầu Vân Lập sau khi tiến vào Phong Đình ăn mặc thế nào, đột nhiên rõ ràng Đàm Tịch tại sao đối với Cầu Vân Lập nhất kiến chung tình —— hắn xác thực là mang mắt kính, gọng kính màu đen.

Cô lâm vào trầm tư, bắt đầu cân nhắc làm sao cản trở Đàm Tịch nhất kiến chung tình.

Nếu không...... Bẻ gãy mắt kính của Cầu Vân Lập?

Giải quyết trực tiếp từ nguồn gốc vấn đề?

Hoặc là......

Du Như Băng giữ lấy Đàm Tịch, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô nghe tôi nói, gọng kính đen không đẹp bằng gọng kính vàng.”

Đàm Tịch không rõ lý do: “Vì sao đột nhiên nói cái này?”

Du Như Băng: “Bởi vì đây là vấn đề mang tính học thuật để có giá trị cho tôi và cô nghiêm túc tham thảo.”

Đàm Tịch vẻ mặt đen lại đầy dấu chấm hỏi, một hồi lâu mới phản ứng được, hỏi: “...... Vì sao gọng kính đen không đẹp bằng gọng kính vàng?”

Đây rõ ràng là dựa vào giá trị nhan sắc cá nhân tạo ra khí chất.

Du Như Băng lập tức bắt đầu nói lung tung: “Bởi vì gọng kính đen không bại hoại như gọng kính vàng.”

Đàm Tịch: “???”

Du Như Băng lý không thẳng khí cũng tráng: “Gọng kính đen không quý phái bằng gọng kính vàng, nhìn gọng vàng có tiền hơn, cho nên gọng vàng càng thêm bại hoại!”

Đàm Tịch: “!!!”

Rõ ràng biết cô ấy đang nói lung tung, nhưng vì sao mình lại cảm thấy logic đáng chết này rất có đạo lý?!

Đây chẳng lẽ chính là “Có tiền chính là có thể muốn làm gì thì làm” trong truyền thuyết sao?

Đàm Tịch thiếu chút nữa là bị thuyết phục.

Du Như Băng xoay hai vai cô lại, chỉ dẫn cho cô nhìn Đường Hàn Thu đang đi tới: “Nhìn Đường tổng của chúng ta, nói cho tôi, chị ấy đang mang gọng gì?”

Đàm Tịch chớp chớp mắt: “Vàng......”

Du Như Băng thừa cơ truy kích: “Cô nhìn lại hộ khẩu fans của cô, nói cho tôi, gọng kính nào thì nhan sắc bại hoại nhất?”

Ngàn tốt vạn tốt, thần tượng tốt nhất. Đây hẳn là tu dưỡng cơ bản nên có của một fans!

Đàm Tịch trong nháy mắt bị thuyết phục, chắc chắn nói: “Gọng kính vàng đệ nhất bại hoại!”

Đường Hàn Thu vừa lúc đến gần, bước chân đình trệ, mày nhăn lại, hoài nghi nhìn về phía Hàn Vi: “Cô ấy vừa nói cái gì bại hoại?”

“Tôi!” Du Như Băng anh dũng hiến thân, “Cô ấy nói tôi bại hoại.”

Đường Hàn Thu: “......”

Tôi tại sao có chút không tin được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.