Ngạo Thế Ma Quân

Chương 13: Chương 13




Thời điểm cự kiếm hoàn toàn chém xuống, mặt sân nhận lấy chấn động, cấp tốc nứt vỡ, lực đạo khủng khiếp sinh ra dấy lên từng hồi bụi mù. Ai nấy bên ngoài đều không thể thấy chuyện gì xảy ra tiếp sau.

Hơn chục nhịp thở qua đi, bụi đất có chút tán, mọi người nhìn rõ sự tình, mục trừng khẩu ngốc đứng tại chỗ. Tất cả đều không thể tin vào mắt mình. Mặt sân khắc này bị cày ra một rãnh sâu hơn mười phân, kéo dài từ đại môn Dương gia đến sát cửa đại sảnh. Không ai nghi ngờ nếu kiếm kia tới thêm chút nửa sẽ đem cả sảnh đường phân làm hai nửa.

“Không thể nào!”

Dương Khôn phóng nhanh lên đài, cố gắng hy vọng từ trong bụi mù chưa tan tìm thấy đệ đệ.

Khắc kia, khi trường kiếm chỉ buông xuống một nửa lão đã bức tốc muốn đến cứu Dương Xuyên, nào ngờ Dương Giang đột nhiên cản đường, kết quả, kéo ra mấy chục chiêu giao thủ.

Bụi mù cuối cùng cũng hoàn toàn tán đi, hy vọng của Dương Khôn cũng theo đó không còn.

Vào thời khắc sinh tử, Dương Xuyên dùng Vạn Hủy chắn trước người, cố gắng níu lấy chút hy vọng sống. Kết quả, Hoàng cấp binh khí vậy mà cũng không chịu nổi kích kia, trực tiếp phát nổ. Lực lượng tàn dư bên trong theo đó thoát ra, đánh lên người Dương Xuyên, khiến hắn hôi phi yên diệt.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Dương Dạ Yên, từ khi hắn xuất hiện đã phát sinh biến hoá long trời, khiến ai nấy đều đối với hắn sinh ra một hồi ngưỡng mộ không thôi. Bằng lực lượng một người náo đến Dương gia chó gà không yên, sau, giết chết Dương gia tướng soái, loại chuyện này nơi đây không ai dám tưởng. Từ nay về sau, Dương Dạ Yên bà chữ này ở Nam Châu huyện sẽ đại biểu một cái truyền thuyết.

Dương Dạ Yên khẽ đảo mắt một lần, sau khi đã xác nhận sự tình mới thu lại trường kiếm, ngước mắt nhìn lên trời.

Bộ dáng suy tư của hắn cộng thêm vầng dương phía sau thật giống một bức điêu khắc hoàn mỹ.

Cừu nhân lớn nhất đã bỏ mạng, ba kiếm đoạn nhân tình đã chém ra, từ nay hắn thật sự đã có đuợc tự do, không cần phải lo nghĩ đến phiền não mang tên Dương gia.

Trước khi đến, Dương Dạ Yên đã có phần mình tính toán, cứu được mẫu thân về sau hắn sẽ giúp tiểu hài tìm một bộ thân thể thích hợp, sau, sẽ ẩn cư nơi thâm sơn, bình bình an an sống hết phần đời còn lại cùng mẫu thân, mặc cho bên ngoài thế sự có biến hoá đều sẽ không hướng họ ảnh hưởng.

Bình ổn cảm xúc về sau, Dương Dạ Yên thân thể lay động, đạp không hướng đến đại sảnh phía xa.

“Muốn đến. Không dễ đâu!”

Dương Khôn gầm thét, đánh ra một chưởng. Dương Dạ Yên tay phải lập tức ứng đối, tiếp lấy công kích về sau thân thể phản ngược văng trở lại phía trên đại môn.

“Ngươi giết đệ đệ ta. Phế ta hài tử. Thử hỏi hôm nay lão phu sao có thể để ngươi yên ổn rời khỏi đây. Dương gia đệ tử nghe lệnh, lập tức đem Dương Dạ Yên mẫu tử giết chết cho ta.”

Dương Khôn truyền âm bốn phía, tay phải còn giơ cao một đạo kim lệnh.

Kim lệnh vừa xuất trong sân lập tức kinh ngạc từng tiếng, cái kia đích xác Dương gia kim lệnh, đại biểu quyền lực chí cao ở Dương gia, thấy lệnh, bất kể chức vụ đều phải cung kính nghe theo. Không ngoa khi nói lệnh này còn cao hơn gia chủ một bậc.

“Dương Khôn, to gan. Sao dám ngụy tạo kim lệnh!”

Sảnh đường, một vị trưởng lão trung thành với Dương Giang tức giận hét lớn.

Vốn kim lệnh luôn nằm trong tay Dương Giang nhưng mấy ngày trước Dương Khôn dẫn theo Dương Xuyên cùng Dương Hà đến gặp riêng. Bằng vào Dương Hà ngoại sử, Dương Xuyên tướng soái cùng bản thân trưởng lão vị trí gây sức ép buộc Dương Giang giao ra gia chủ lệnh. Dương Giang hết cách đành thuận theo.

Dương Khôn cười lớn, dùng ngữ khí cực độ cao ngạo đáp lời vị trưởng lão kia.

“Lão phu hôm nay có được gia chủ kim lệnh trong tay, đại biểu cho vị trí gia chủ thuộc về ta. Nếu ngươi không căm miệng, ta lập tức phế vị trí trưởng lão của ngươi. Cả nhà chém chết.”

“Ngươi...” Vị trưởng lão kia nghiến răng từng đợt, sau, nuốt giận vào trong, ngoan ngoãn về hàng.

Dương Khôn thấy mọi chuyện đắc chí, quay đầu ra bên ngoài hét lớn.

“Dương gia Cung Thủ quân còn chờ gì nữa? Mâu hiện thân cho ta.”

Theo lão tiếng nói vừa ra, bốn bề ập đến vô số tên Dương gia đệ tử, cả người trang bị khôi giáp chỉnh tề, tay còn cằm theo trường cung to lớn.

Đây chính là Dương gia đội quân mạnh nhất, Cung Thủ quân. Mỗi người bên trong đều đạt đến Nhất Tinh hậu kỳ, đơn chiến mười phần cường đại.Khi bọn họ toàn lực công kích có thể đem Tam Tinh cảnh hậu kỳ bắn thành con nhím. Từ lão tổ mấy đời trước đã bồi dưỡng ra đội quân này.

Thế lực lớn chính là như vậy, không phải chỉ có cường giả siêu cấp trấn thủ mà còn phải có được đội quân cường đại cho riêng mình.

Dương Dạ Yên khắc này đứng trước một trăm mũi tên, chân mày nhíu thật sâu. Hắn sau trận vừa rồi nội thể đã bị Địa Ngục khí gây tổn thương, hiện tại tiếp chiến sợ rằng mạng khó bảo toàn.

Ngày thời khắc giương cung bạt kiếm lại có thanh âm mắng chửi truyền đến.

“Muốn cậy đông hiếp yếu sao!? Quên mất chổ này còn có ta à!?” Từ phía xa tiểu hài đạp không bay đến, hiên ngang chắn phía trước Cung Thủ quân.

Dương Khôn trong lòng kiêng kỵ nhưng vẫn cứng rắn nói ra.

“Ta kính ngươi thực lực nhưng Dương gia không phải cành non dễ uốn. Nếu ngươi nhất mực muốn gây khó dễ thì đừng trách lão phu độc ác.”

Lão thật không dò ra tiểu hài nông sâu nhưng lại không nguyện ý tin tưởng hắn có khả năng đem toàn quân nơi này diệt hết.

Huống hồ, nội tình bên trong Dương gia vẫn còn vị lão gia chủ đang bế quan. Người nọ nếu cảm nhận được nguy cơ ắt không trơ mắt đứng nhìn. Bằng vào tu vi thăm hậu của y ắt không kém tiểu hài. Dương Khôn nhờ đó mà lớn gan.

Thời điểm cung đã căn dây lại nghe có tiếng người.

“Chờ chút. Chờ chút. Nghe ta nói mấy lời có được không!?”

Tam trưởng lão Dương Hà bên trong sảnh đường ung dung bước ra, bạch y nhẹ nhàng lay động.

“Vốn mời các vị đến dự hỷ sự, không ngờ lại kéo đến loại sự tình như hiện tại. Thật hổ thẹn, hổ thẹn.”

“Dương Hà, chỗ này không có chuyện của ngươi, mau đi vào trong.” Dương Khôn nội tâm nóng như lửa đốt, thật không có tâm trạng xem Dương Hà bày trò quỷ.

“Ồ. Nhị ca. Huynh thật nóng tính. Hãy để khi khác ta mới huynh một chén trà thanh tâm. À...không đúng. Với tội danh của ngươi sợ rằng không thể sống tới lúc đó rồi.”

Dương Hà càng nói cười càng lớn, hắn cứ thế mà đi, sau cùng đến bên Dương Giang đứng cùng một chỗ.

Người trong sân kẻ hiểu kẻ không, ánh mắt ghim chặt lên người hắn đợi chờ biến hoá, cả Dương Khôn cũng nhíu chặc đôi lông mày.

Lão biết Dương Hà người này không màn danh lợi, từ nhỏ đã có hứng thú mãnh liệt với thi từ ca phú nên liền đem quyền tiến vào Dương gia kho bí tịch ra làm điều kiện trao đổi. Sau mấy lần thương nghị mới kéo được hắn lên cùng thuyền, nhưng xem biểu hiện khắc này của Dương Hà khiến lão có phần chột dạ.

Dương Hà như nhìn thấu lòng người, nói ra.

“Đặc quyền tiến vào kho bí tịch đối với ta đúng là trân quý hơn vàng, nhưng đáng tiếc từ lâu ta đã cùng đại ca đứng cùng một thuyền. Hôm nay, mọi chuyện xấu xa ngươi làm ắt sẽ được phơi bày cả thảy.”

Không đợi Dương Khôn phản ứng, Dương Hà lấy trong người ra một quyển thư tịch, nói lớn.

“Dương Khôn thân là đại trưởng lão lại không biết an phận, giúp đỡ gia chủ, chẳng những âm mưu đoạt vị mà còn bên trong Dương gia không ngừng lôi kéo thế lực. Ngoài ra còn cấu kết mấy thế lực bên ngoài để tăng thêm áp lực. Đỉnh điểm ba ngày trước, ép buộc gia chủ giao ra kim lệnh. Bên trong thư tịch này ta đã ghi lại mọi chuyện.”

Tất cả ánh mắt khắc này đổ dồn lên người Dương Khôn. Mặt lão cũng biến sắc, trở nên khó xem cực độ. Thật không thể ngờ đến bản thân vậy mà lại bị phản bội.

“Dương Giang, ngươi quả nhiên lợi hại. Không ngờ từ lâu đã bố trí người bên cạnh ta. Lão phu vậy mà đã xem thường ngươi.”

“Hứ. Không dám nhận.” Dương Giang khẽ cười, đáp lời.

“Ta thật đã bại nhưng giờ khắc này mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa rồi. Tất cả các ngươi sẽ trở thành người chết ngay thôi. Cung Thủ quân nghe lệnh, bắn chết tất cả bọn chúng cho ta.”

Dương Khôn giơ cao kim lệnh hét lớn, nội tâm lão suy tính, chỉ cần đem tất cả giết hết thì dù hôm nay bản thân có mang đánh tạo phản đều không có gì đáng ngại.

Kẻ thắng làm vua, đạo lý này xưa nay vẫn không hề sai.

“Chấp mê bất ngộ. Cung Thủ quân, bao vây Dương Khôn cho ta.”

Dương Hà trực tiếp hét lớn.

Cả trăm mũi tên sắc nhọn đồng loạt hướng Dương Khôn. Lão khẽ giật mình, quát.

“Các ngươi đang tạo phản sao. Ta có gia chủ kim lệnh trong tay. Mau giết chúng.”

“Ngươi vẫn nghĩ kim lệnh kia là thật sao!?” Dương Giang cười lớn, trong người cũng lấy ra một kim lệnh giống hệt cái của Dương Khôn.

Khi nhận lệnh từ Dương Giang, Dương Khôn đã kỹ càng kiểm tra, nhưng hắn không tài nào nghĩ đến Dương Hà sau đó dùng thủ pháp đánh tráo đi trước mắt. Hiện tại thứ lão cầm trong tay chỉ là miếng sắt vụn không hơn.

Trái với Dương Khôn sắc mặt sa sầm, Dương Giang khắc này hồng quang đại thịnh. Hắn tuy không hứng thú với quyền gia chủ nhưng cũng không phải loại người sẽ mặc kẻ khác thao túng.

Kể từ thời khắc Dương Giang biết được Dương Khôn có ý đồ tạo phản, hắn đã bốc lên nộ hoả. Nhưng thời điểm đó Dương Khôn thế lực đã quá lớn nên hắn đành nhẫn nhịn, ở trong bóng tối cử Dương Hà đến làm nội gián.

Sau khi nắm hết mọi bằng chứng trong tay lại cơ duyên xảo hợp biết chuyện Dương Khôn muốn dùng Dương Trạch làm chiếc cầu kéo quan hệ với Trần gia.

Dương Giang biết chuyện về sau, tương kế tựu kế, chạy đến Trần gia nói chuyện, muốn trong lúc Dương Khôn tạo phản tung mẽ lưới lớn, một lần bắt gọn toàn thể những thành phần nguy hại Dương gia. Nếu không có Dương Giang cố tình sắp đặt thì dù Dương Khôn có nói đến gãy lưỡi, Trần Hoang Lâm con người cứng nhắc này, cũng tuyệt không đồng ý hành động ép hôn hôm nay.

Đối với hắn Dương Trạch chính là không thể xâm phạm, hắn tình nguyện cả đời cô độc cũng sẽ không bắt ép nàng.

Đối với Trần Hoang Lâm mà nói, hôm nay chính là canh bạc lớn nhất đời này. Nếu Dương Trạch thật lòng thật dạ chấp nhận hắn sẽ chính là loại sự tình tốt hơn nhặt được vàng. Bằng không, thì xem như bản thân đã vì nàng gia tộc bỏ ra chút công sức.

Cuối cùng, nhìn Dương Trạch nhãn tình vô hồn hắn đã rõ câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.