Ngạo Thế Ma Quân

Chương 7: Chương 7




Dương Minh Ca xuất kiếm thời điểm, lưỡi kiếm một chia thành hai, hai hoá bốn, bốn thành mười sáu, lấy cấp số nhân không ngừng đánh ra, mấy tên cao giai nhìn thấy hắn tuổi trẻ đã luyện Dương gia kiếm pháp đến mức này không khỏi thán phục, ánh mắt vô thức liếc nhìn Dương Khôn đang tự đắc đứng đó. Mấy tên đệ muội phía sau miệng cười ha hả.

“Quái. Sao hắn không tránh đi!?” Người muội muội vấy áo hồng sắc cảm thấy không đúng hỏi ra.

Dương Dạ Yên đối mặt thế công ngập trời vẫn không có dị động, ngược lại còn nhắm mắt ngưng thần.

“Hứ. Có gì khó hiểu chứ. Hắn căn bản nhìn thấy kiếm chiêu Minh ca thâm ảo tuyệt luân, biết rõ không thể tránh liền trực tiếp nhắm mắt buông tay, cam chiệu nhận chết.” Tên đệ mặc lục y lên tiếng, giọng y mang nặng mùi sĩ nhục. Đám người xung quanh nghe thấy lập tức nghĩ đúng, hùa theo một tràng cười.

Kỳ thực, Nam Châu huyện cũng không mấy ai biết Dương Dạ Yên, chỉ nghe bên ngoài lời đồn năm đó Dương Trạch bên ngoài gian díu kẻ lạ, cuối cùng, sinh ra hậu nhân ngu độn, tiên thiên chú định không thể tu luyện, đối với hạ nhân thân phận khôn khác biệt. Khi Dương Minh Ca lên tiếng mới đem thân phận xác nhận.

Mọi người tuy không biết bên trong nội tình nhưng nhìn hành động ngông cuồng lúc phóng đao hướng đại trưởng lão, sau lại đương đầu trường kiếm Dương Minh Ca liền đem ánh mắt thương hại đặc lên người hắn, ánh mắt kia không khác nhìn người chết là bao. Nam Châu huyện thiếu niên Dương Minh Ca dĩ nhiên là chí cao, dù người trước mắt trước đó biểu hiện đánh bay mấy tên đệ tử có chút khí thế nhưng sẽ không ai tin tưởng hắn có khả năng cùng Dương Minh Ca nhất chiến, sợ rằng một chiêu đã vong mạng.

Chuyện không có người nguyện tin tưởng vậy mà hôm nay sẽ diễn ra.

Mười bước,Dương Minh Ca mũi kiếm chỉ còn cách lồng ngực mười bước, Dương Dạ Yên không có dị động, tay phải khẽ đặt lên thanh kiếm ngang hông.

Năm bước, bàn tay cầm kiếm đã siết chặc, lực lượng quán chú vào kiến thanh kiếm không ngừng kêu “lách cách” từng tiếng.

Ba bước.

Hai bước.

Một bước. Xuất kiếm.

Thời khắc Dương Minh Ca đắc thắng, miệng phun ra hai chữ chết đi Dương Dạ Yên trường kiếm liền động, dùng tốc độ điện quang hoả thạch đánh đến mạng sườn đầy sơ hở của y. Khắc kia ánh mắt hai người giao nhau Dương Dạ Yên nhìn rõ đồng tử đối phương giãn nở tột độ, miệng mấp máy, chắc chắn là ba chữ không thể nào.

Dương Minh Ca thật không hiểu tại sao, kiếm chiêu của hắn thiên biến vạn hoá vậy mà không khiến Dương Dạ Yên một phân lo sợ, trực tiếp đánh đến chỗ hiểm. Rõ ràng mũi kiếm chỉ còn cách trong đường tơ kẽ tóc đã đâm đến lồng ngực đối phương vậy mà trong khắc liền chệch hướng, theo chủ nhân thân thể bay ngược ra ngoài chỉ xẹt qua một đường trước ngực Dương Dạ Yên.

“Không thể.” Đại trưởng lão trước tiên la lên, hai mắt trợn trừng. Kế đến, đám người toàn trường đều theo y một lời. Duy chỉ có Dương Giang cùng Trần Hoang Lâm là chân mày nhíu chặt. Hai vị gia chủ tu vi nơi này cao nhất nội tâm không khỏi kích động khi thấy hậu bối trước mặt ra tay kinh khủng đến vậy. Bọn họ khác người thường, điểm chú ý không phải Dương Minh Ca bại mà là người nọ vậy mà một kích kia trường kiếm còn chưa ra khỏi võ, một chiêu dùng bao kiếm đánh ra vậy mà uy lực bậc kia, đánh người bây hơn ba trượng, đụng vỡ bức tường lớn mới giảm hết chấn lực, nếu lúc kia xuất kiếm ắt Dương Minh Ca đã nhất thân lưỡng đoạn. Thực lực hai bên chênh lệch không gì bù đắp được.

“Minh ca, ngươi không sao chứ!?” Một tiểu muội áo vàng đến nhanh dìu Dương Minh Ca dậy.

“Hắn vừa rồi đánh lén.” Dương Minh Ca miệng chảy ra máu tươi, gầm rú la hét. Hắn thật không thể chấp nhận bản thân bại, còn là nhất kích liền bại nên liền nghĩ đến khả năng do bản thân khinh địch, đối phương đánh lén.

“Đúng vậy, Minh ca thực lực quét ngang Nam Châu huyện, vừa rồi tên khốn này đánh lén. Chắc chắn chắn là đánh lén.” Ba tên đệ muội cũng hướng bốn phương thay Dương Minh Ca tuyên truyền.

“Đúng. Ta tin Minh ca huynh.”

“Bọn ta cũng tin.”

Trong sân vô số người hùa theo, bọn họ nguyện tin Dương Minh Ca khinh cuồng, quyết không tin thần tượng trong lòng bị người ta nhất kích đánh bại. Toàn trường náo lên tiếng chửi rủa, tất cả đều nhắm Dương Dạ Yên công kích.

Đối mặt bốn phương tám hướng tiếng chửi bới, Dương Dạ Yên chỉ khẽ cười, mũi kiếm hướng Dương Trạch chỉ thẳng.”Lập lại lần nữa. Hôm nay, ta đến để đưa nàng đi. Kẻ cản đường. Chết.”

“Hừ. Khẩu khí lớn lắm. Nếu ngươi đã nói vậy bọn ta cũng nguyện phụng bồi. Lên cho ta.” Dương Xuyên cùng Dương Dạ Yên chính là mười phần chán ghét, hắn đối với Dương Trạch vẫn là huynh muội tình nghĩa, thỉnh thoảng còn bố thí nàng chút đồ ăn, hắn đem toàn bộ khổ sở hiện tại nàng đã chịu đổ hết lên đầu Dương Dạ Yên nên mới với hắn cay nghiệt đến vậy.

Sau Dương Xuyên khẩu lệnh, tên lam bào đi theo Dương Minh Ca liền xuất kiếm, như cánh én lướt tới.

Dương Dạ Yên lách mình tránh thoát kiếm chiêu, gối phải đá lên, thân thể tên kia cảm giác như bị trăm cân đánh trúng, miệng phun máu tươi, thân thể gập lại bay thẳng lên không, cuối cùng tế nằm sắp tại chỗ.

“Chuyện này.....” Toàn trường tiếp tục chấn động, lần trước có thể nói Dương Minh Ca do khinh cuồng nên bị đánh lén, lần này lại giải thích thế nào, tên kia tuy không giống Dương Minh Ca nhưng cũng phải đến Nhị Tinh hậu kỳ, vốn không nên dễ dàng bị bại thế chứ.

Dương Khôn tức muốn nổ phổi, hơi thở đã loạn, thét lớn. “Minh nhi, còn chờ gì nữa, mau bố trận.”

Dương Minh Ca bị thương vừa nghe phụ thân quát lớn liền nhanh chống xốc lại tin thần, đạp đất mấy cái liền đứng chắn trước mặt Dương Dạ Yên.

“Phục Ma Kiếm Trận. Khởi.”

Theo y quát lớn mấy tên đệ muội cũng đồng loạt như cánh én lượn lên đài trợ chiến, đến tên bị thương lúc nãy cũng gắng gượng bò dậy. Bọn họ bốn người lấy Dương Minh Ca làm tâm, phân ra Đông Tây Nam Bắc bốn phương vị, riêng phần mình trấn thủ.

Dương Dạ Yên mắt quét đến từng người, hắn từng nghe qua lão tổ Dương gia năm đó từng cùng bốn tên đệ muội bày ra trận pháp này diệt sát một tên Ngũ Tinh cảnh hậu kỳ. Uy danh kia còn vang đến tận hiện tại đủ biết sự ghê gớm bên trong.

Đáng tiếc thứ kia là chuyện của mấy chục năm trước, bốn tên đệ muội cũng chết sạch, không ai đối chứng. Nhưng dù chuyện kia là thật thì năm đó năm người cũng đồng tu vi Tam Tinh sơ kỳ, hiện tại, đám người này thực lực không đều, ngoài Dương Minh Ca Nhị Tinh hậu kỳ thì tất cả chỉ mới đến Nhị Tinh trung kỳ, cao lắm cũng chỉ có thể vây hãm Tam Tinh trung kỳ một đoạn thời gian.

“Tấn công.”

Dương Minh Ca quát lớn, trường kiếm trên tay lại hoá năm bảy đạo đánh tới, đám đệ muội cũng theo hắn hô ứng, như cánh én nhiều màu lượn quanh trợ chiến, kẻ công người thủ, kẻ đến người đi. Dương Dạ Yên thoáng đã bị vây, trước mắt có trường kiếm đâm tới, xung quanh có ám chiêu mờ ảo, trong khắc khôn nhận ra bốn phương tám hướng, tay đón tay đỡ, đã rơi vào hạ phong.

Bên ngoài, Dương Khôn mới nhẹ thở ra một hơi.

Dương Hà khoé môi lướt nhẹ nụ cười, tay vỗ tán thưởng, cảm thán đọc ra mấy câu.

“Ngũ sắc luân chuyển vô cùng ảo

Xuân thì nhất khắc ẩn cương đao

Liên miên bất tuyệt đi rồi đến

Anh hùng túng thế bất lưu tên.”

Trần gia ngoại sử vừa nghe thấy hai mắt liền sáng rỡ.

“Hay hay. Trong cảnh xuân chim én bay lượn lại ẩn giấu sát cơ. Huynh quả là tưởng tượng giỏi đó.”

“Ha ha. Không dám. Chỉ là tức cảnh sinh tình. So với Trần huynh còn kém xa.”

Cả hai cứ thế khách khí mấy câu rồi lại chú y đến trong sân chiến đấu.

Đến đến đi đi, thoáng cái đã hơn trăm chiêu, Dương Minh Ca tuy rằng thế nhược nhưng lại được xung quanh bốn người tương trợ lắp vào sơ hở khiến hắn lúc này chỉ công không thủ, thế đế như hải triều cuồn bạo, bao lấy bốn phương.

Thiên Nhẫn kiếm đỡ trái đâm phải nhưng thủy chung không ra khỏi võ.

“Khốn nạn. Ngươi mau xuất kiếm cho ta. Nếu không người bên dưới sẽ nói bọn ta ức hiếp ngươi mất.” Dương Minh Ca toàn thời đều chiếm thượng phong nội tâm lấy lại cuồng ngạo mà lên tiếng.

Mũi kiếm nhanh như cắt đâm xuống hạ thân Dương Dạ Yên, bị hắn dùng chân dẫm lên, khoá được một chiêu. “Nếu thật ta xuất kiếm thì các ngươi đã sớm thành oan hồn.”

“Cuồng ngạo.” Phía sau hai âm thanh đồng thời truyền đến, chỉ thấy hồng hoàng nhị sắc bay đến, mũi kiếm hướng hậu tâm đâm thẳng.

Lăng không đạp mạnh, Dương Dạ Yên thoát được nhất kích. Từ bên trên lấy thế thái sơn áp đỉnh đâm thẳng Thiên Nhẫn kiếm.

Đâm người bên dưới tuy kinh nhưng không sợ, cùng nhau hợp kích, năm mũi trường kiếm đều hướng một nơi đâm tới, hư không ẩn ẩn hình thành một đạo ngũ sắc kiếm quang nghênh tiếp Thiên Nhẫn.

Khi hai chiêu chạm nhau vậy mà không có kịch chấn sinh ra, lực lượng khắc này xem như ngang tay.

“Lợi hại thật. Dương gia vậy mà che giấu một tên thiếu niên khủng bố đến vậy. Lấy lực một người đơn chiến Phục Ma Kiếm Trận vang danh đã lâu, xem ra bảng xếp hạng thiên tài trẻ tuổi phải xem lại rồi.” Trần đại trưởng lão vuốt râu lên tiếng.

Mấy lời này dĩ nhiên muốn tát thẳng mặt Dương Khôn, tuy người ngoài không biết nhiều về sự tình mẫu tử Dương Dạ Yên nhưng lý nào lão lại không biết.

Dương Khôn nghe được tất thảy nhưng chẳng thèm quan tâm, đôi mắt híp mỏng như hai đường chỉ, không trời một khắc khỏi Dương Minh Ca.

“Không đúng. Hắn không có tu vi.” Trần Hoang Lâm nhìn ra gì đó, kinh hô.

Lời này của hắn chấn động toàn trường. Mọi người đều nghe rõ mấy chữ kia. Riêng phần mình dò xét, quả nhiên xung quanh người Dương Dạ Yên không có giao động của linh khí, hắn từ đầu chỉ dùng lực lượng thân thể cùng kiếm pháp kỳ quái chiến năm tên Nhị Tinh cảnh, so ra đã siêu việt hạng nhất Nam Châu huyện thiếu niên mấy lần.

“Bị phát hiện rồi.” Dương Dạ Yên khoé miệng khẽ cười, hắn nghe được tất cả lời trong sảnh. Tay phải dùng lực ấn mạnh xuống. Mũi kiếm vọt mạnh lên bốn phân.

Đâm người bên dưới trong khắc cảm nhận được uy lực kia mười phần khủng bố, phải giống như là trăm cân huyền thiết đang đè lên cơ thể, áp lực kiến lồng ngực liên tục phập phồng.

“Còn chưa chịu buông!?” Dương Dạ Yên nhướn mày, khuôn mặt tràn đầy xem thường.

Dương Minh Ca bên dưới không đáp, chỉ liên tục gầm thét như dã thú.

“Vậy thì toàn bộ chết đi cho ta. Phá.” Dương Dạ Yên hét lớn, Thiên Nhân đâm xuống càng thêm sâu. Thế đến như lưu tinh hạ lạc, nặng quá ngàn cân.

Chỉ nghe toàn trường kinh hô không thể, nhóm năm người đã quỳ hẳn một chân trên đất, khuôn mặt ai cũng khó xem, phía miệng còn có máu tươi chảy ra, chật vật chống đỡ.

Đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá nhiều, cố gắng chỉ càng thêm giống châu châu đá xe, Thiên Nhẫn thế ngày một nặng, đến cùng cả năm người đều không thể tiếp tục kiên trì, đều bị đánh bật ra ngoài. Lúc Thiên Nhẫn hạ lạc Dương Dạ Yên mượn thế, xem kiếm như trượng chống chịu thân thể trên không xoáy tròn, một vòng quét qua, dấu chân đều in lên người năm tên Dương gia, bọn chúng đau đớn văng ra xa, tuy bị đánh trúng không cùng thời điểm nhưng âm thanh vang lên cùng tốc độ bắn đi đều như nhau đủ biết cước kia nhanh đến độ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.