Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 6: Chương 6: Kế vị xưng đế




Giọng nói chói tai của thái giám vang lên trong hoàng cung. Thái hậu ở Dưỡng Tức Cung nghe được tin này liền bất tỉnh tại chỗ, thái y vội vàng cấp cứu.

Nhậm công công thân là đại nội tổng quản, Thái hậu bị bệnh, ngôi vị hoàng đế vô chủ, dự liệu được tình huống vào lúc này hết sức rối ren, lập tức đi đến Túc Tấn Vương phủ thông báo chuyện này, muốn nhờ hắn chủ trì đại cuộc.

Trong triều đình quần thần hỗn loạn.

Đối với tương lai, mọi người đều hết sức hoảng loạn, Hoàng thượng đã băng hà, dưới gối lại không có con nối dỗi, lúc này tuân theo quy tắc, ngôi vị hoàng đế sẽ trao cho hoàng trưởng tử Tiết Khinh Cầu.

Bá quan một mặt chủ trì tang sự, một mặt dâng sớ thượng tấu, mời Túc Tấn Vương làm chủ, đón Cung Kính Vương hồi triều, Tiết Định Sơn sau khi biết chuyện, do dự chưa đưa ra quyết định.

Hắn luôn đảm đương các trọng trách trong triều, nhưng Thái hậu vẫn còn đó, phải hỏi ý kiến ​​của bà ấy mới được.

Sau khi Thái hậu tỉnh lại, nghe nói bá quan muốn lập Cung Kính Vương kế vị, nhất thời bao nhiêu đoan chính đều biến mất hết, tức giận chửi bới: “Đám người vô lương tâm này, hoàng nhi hài cốt còn chưa lạnh, bọn họ đã tính tìm cho mình một chỗ dựa mới, Túc Tấn Vương. “

Tiết Định Sơn cung kính nói: “Có thần, Thái hậu có chuyện muốn nói, thỉnh cứ ra ý chỉ.”

“Ai gia yêu cầu ngươi dù bất luận chuyện gì xảy ra cũng không được lập hoàng trưởng tử kế vị.”

Tiết Định Sơn khổ sở nói, “Nhưng thưa Thái hậu, theo quy tắc của tổ tiên, kế vị phải là trưởng...” Hắn hi vọng Thái hậu sẽ hiểu.

Thái hậu hừ một tiếng, “Ngươi không phải nói là, kế vị phải là trưởng tử sao.” Tiết Định Sơn cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Thái hậu nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua của hắn, Thái hậu là đang nói hắn?

Hắn vội vàng quỳ xuống nói: “Lão thần tuyệt không có ý này.”

“Túc Tấn Vương ngươi không nên hiểu sai ý của ai gia, ai gia cho tới bây giờ không cảm thấy ngươi có tâm tư gì không thích đáng, chẳng qua là bàn về việc lập người kế vị, ngươi là bào đệ của tiên hoàng, vị trí trưởng tử (“con trai của dòng chính”) là thiên chân vạn xác. Ngươi nếu không nguyện ý, vậy thế tử cũng được, ngươi và tiên hoàng là thân huynh đệ, ai gia và Vương phi lại là thân tỷ muội, thế tử và hoàng nhi cũng giống như thân huynh đệ vậy.”

Nàng là vạn vạn lần không dễ dàng gì để Tiết Khinh Cầu nhập kinh, hài tử của nữ nhân độc ác đó, muốn làm cửu ngũ chí tôn, phải xem bà có đáp ứng hay không. Nếu để cho Tiết Khinh Cầu kế vị, cuộc sống sau này của bà sẽ ra sao? Thái hậu bóng gió đem ý nghĩ này nói với Tiết Định Sơn.

Tiết Định Sơn nhất thời khó hạ quyết tâm, Thái hậu cũng không có ép buộc hắn, chỉ nói: “Triều đình rất nhanh sẽ cáo phó, Cung Kính Vương sẽ sớm nhận được tin tức, chỉ sợ hắn vó ngựa không ngừng chạy đến đây. Ngươi nhất định phải canh giữ kinh thành cho thật tốt, tránh để hắn mang binh đao vào thành.”

Tiết Đinh Sơn nói: “Thần tuân lệnh, Thái hậu đừng lo lắng.”

Sau khi Tiết Định Sơn rời đi, Thái hậu đã cử người đến Cẩm Tú Cung để tuyên sắc lệnh của Thái hậu, để Từ quý phi chuẩn bị, cùng hoàng thượng lên đường.

Tấm lụa trắng xếp ngay ngắn trong khay màu son đỏ nhìn rất chói mắt, Từ quý phi nói: “Thần thiếp cảm tạ Thái hậu đã hậu ái.”

Cuối cùng, nàng cũng không tránh được số kiếp.

Từ Sơ Đồng từ từ đi về phía tấm lụa trắng, cầm nó lên và ném nó lên xà treo, tấm lụa trắng xuyên qua xà nhà, nàng lấy ghế đẩu, thắt một nút chắc chắn trên tấm lụa trắng. Nàng chuẩn bị treo cổ mình lên.

Đúng lúc này, Tồn Tích từ bên ngoài lao vào, nhìn thấy Từ Sơ Đồng sắp treo mình trên dải lụa trắng, vội vàng kêu lên: “Nương nương!”

Từ Sơ Đồng nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười. “Tồn Tích, từ trước đến nay, ta luôn cảm tạ ngươi. Bổn cung còn một ít trang sức vàng bạc, đều do Hoàng thượng trọng thưởng, Bổn cung cũng không có chỗ nào để dùng, giờ để lại hết cho các ngươi.” Nói xong, nàng đem cổ đặt lên dải lụa trắng.

Tồn Tích đi đến ôm lấy bắp chân của nàng, “Nương nương, ngài chờ một chút, nô tỳ có lời muốn nói, nô tỳ có thánh chỉ của Hoàng thượng, Hoàng thượng nói, muốn ngài sống tốt.”

Nàng ấy vội vàng lấy thánh chỉ giao cho thái giám đến giám sát. “Đem về báo với Thái hậu đi.”

Thái giám cầm thánh chỉ, không dám khinh thường, vội vàng chạy đi báo.

Trong Dưỡng Tức Cung, văn võ bá quan quỳ bên dưới, thỉnh cầu Thái hậu phế bỏ Từ quý phi, cũng là bởi vì nàng, Hoàng thượng mới tráng niên mất sớm. Thái hậu chớp mắt, chờ kết quả từ Cẩm Tú Cung.

Lại nghe thấy cung nữ ở bên tai bà báo tin, thánh chỉ màu vàng rực rỡ đã sớm đưa đến, Thái hậu xem qua, sắc mặt đại biến, giận dữ đặt nó trên bàn trà.

“Vị gian phi này đã sớm xin thánh chỉ ân xá từ tiên hoàng, ngay cả ai gia cũng không thể động vào ả được, không thể không lưu lại cái mạng nhỏ của ả, nhưng nếu ngày sau có chuyện gì không may xảy ra, ai gia nhất định không buông tha.”

Văn võ bá quan nhìn nhau sững sờ.

Xem ra vị gian phi này là không thể phế, cũng không cách nào đuổi ra khỏi cung, đối với bọn hắn cũng không có gì tốt. Văn võ bá quan hiểu được, lập tức xoay chuyển đề tài, hỏi Thái hậu việc tuyển chọn tân hoàng kế vị.

Thái hậu cười như không cười nhìn mọi người, hỏi: “Các khanh nghĩ sao?”

Sớm có người bước ra khỏi hàng khải tấu, “Bẩm Thái hậu, dựa theo luật lệ của đương triều, kế vị phải là trưởng tử, dưới mắt hoàng thượng không con nối dõi, cũng chỉ có thể chọn trong nhóm huynh đệ của ngài ấy.”

Thái hậu nói: “Nói không sai, dám hỏi Hứa đại nhân, ngài cho rằng vị đó là ai sẽ thích hợp nhất?”

Hứa Ngôn nói: “Trong số huynh đệ của hoàng thượng, vẫn còn có hoàng trưởng tử, theo ý của vi thần nên lập hoàng trưởng tử là tân hoàng. “ Hứa Ngôn nói hết sức thành khẩn, nhưng lại bị Thái hậu cười vào mặt.

“Ái khanh có biết, triều đình kiêng kỵ nhất chính là quan viên trong triều cấu kết với phiên vương. Hôm nay ái khanh xuất khẩu liền đề cử Cung Kính Vương, phải chăng ngươi có quan hệ với hắn nên mới thay hắn nói?” Thái hậu không cho Hứa Ngôn kịp phản bác, sai người lôi hắn ra đánh 60 đại bản.

Những người khác tính kiến nghị, thấy vậy lập tức ngậm miệng lại. Bối rối nhìn về phía Thái hậu, chờ bà ấy nói rõ.

Nếu Thái hậu không muốn lập hoàng trưởng tử, vậy người được chọn sẽ là?

“Huynh đệ đồng bối của Hoàng Thượng không có, nhưng Túc Tấn Vương lại là thân đệ của tiên hoàng, theo quy tắc lập trưởng, thì cũng nên là Túc Tấn Vương đi.”

Nếu là Túc Tấn Vương, bá quan văn võ bừng tỉnh hiểu ra. Túc Tấn Vương là thúc phụ của hoàng thượng, quyền cao chức trọng, hơn nữa trong tay lĩnh nhiều binh mã, mọi người cũng không muốn chết, cho nên ngoan ngoãn im lặng.

Mọi người cúi lạy nói: “Thái hậu anh minh.”

Túc Tấn Vương làm tân hoàng, đây quả thật làm cho Cung Kính Vương Tiết Khinh Cầu vừa chạy đến kinh thành tức muốn hộc máu, mắng: “Cái lão thất phu đó.”

Cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng so về vai vế, Túc Tấn Vương cường đại hơn hắn, lại nắm trong tay trọng binh, với năng lực hiện tại của hắn, thật đúng là đừng mong mà đấu với người ta.

Làm sao bây giờ?

Túc Tấn Vương tuổi tác cũng không còn trẻ, ráng nhẫn nhịn chờ thêm một khoảng thời gian, chờ lão thất phu này chết, rồi lại dấy binh?

Nhưng ba ngày sau, triều đình lại có những chuyển biến mới. Túc Tấn Vương hạ chỉ thăng thế tử làm Thái tử, hắn thuận lợi thoái vị nhường ngồi, đi làm Thái thượng hoàng.

Túc Tấn Vương có rất nhiều việc phải xử lý, không có thời gian và không quen làm Hoàng thượng nhàn rỗi, nên đem vị trí đầu sóng ngọn gió này thả lên người Tiết Ý Nồng.

Vừa mới được sách phong làm Thái tử, chưa được bao lâu đã trở thành Hoàng đế, kiểu này tốc độ máy bay cũng không đuổi kịp.

Tiết Ý Nồng sửng sốt, còn Hạ phi nương nương thì buồn bực. Đi đến phòng nữ nhi, ngẩn người một lúc, vặn khăn tay nửa ngày, sắc mặt mới bớt đưa đám.

“Ý Nồng”

“Mẫu hậu, ngài nói.”

“Haizz! Mẫu hậu xin lỗi con, sau này biết phải làm sao. Nếu có một ngày phụ hoàng của con phát hiện con là nữ nhi, hoặc người khác phát hiện thân phận của con, thiên hạ này sẽ đại loạn. Hay là, mẫu hậu cho phụ hoàng con lập thiếp!” Bà cũng đã lớn tuổi, không thể sinh nữa, nhưng mà mấy vị cô nương trẻ tuổi chắc là có thể đi. Túc Tấn Vương tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn còn cường tráng, lão phu thê với nhau một đêm nhiều lần vẫn không là gì với hắn.

Đây là biện pháp trong lúc không có biện pháp, chỉ cần chờ tiểu thiếp sinh nam hài, đem vị trí này nhường lại cho hắn, khi đó chỉ hi vọng Ý Nồng được bình an.

Tiết Ý Nồng hiểu ý của Hạ phi. Nhưng nếu làm như vậy, khó tránh khỏi trắc trở phiền toái, hơn nữa thân phận của nàng một khi công khai. Mối quan hệ giữa Hạ phi và Tiết Định Sơn còn bình yên vô sự hay không cũng rất khó nói. Dù sao trong tình cảm kiêng kỵ nhất chính là 'Lừa dối', vì nàng mà đoạn tuyệt tình cảm phu thê của hai người, nàng không chấp nhận được.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Hạ phi, rõ ràng là không tình nguyện. Nếu không năm đó bà ấy đã đồng ý cho Tiết Định Sơn lập thiếp, cần gì bày ra kế nữ phẫn nam trang này.

“Mẫu hậu đừng quá lo lắng, không cần phải lập thiếp. Ngài làm vậy, phụ hoàng sẽ sinh nghi. Dựa theo ý nhi thần, đã sai thì cho sai luôn. Huống chi nhi thần vẫn còn muội muội đồng bào. Nhi thần không thể sinh hài tử, nhưng muội muội chẳng lẽ không thể? Đến lúc đó, lấy hài tử đó đặt dưới danh nghĩa của nhi thần, cũng không khác gì.”

Hạ phi ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng đúng, nhưng vô cùng xúc động nói: “Thật là khó cho con. “ Nữ nhi ăn khổ, bà làm sao không biết, cũng bởi vì bà, mà hôm nay đã leo lên lưng cọp thì khó mà bước xuống.

“Nhi thần không thấy khổ.”

“Nếu con thích ai nhớ nói với mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ vì con làm chủ, nếu không được, thì cứ thoái vị thôi.” Hạ phi nói hết sức thành khẩn, Tiết Ý Nồng khẽ gật đầu.

Nàng không nghĩ rằng mình sẽ thích một người nào đó, dù sao thích ai đó cũng là xa xí phẩm, trên đời này có mấy người chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu, ở thời hiện đại, nàng cũng chỉ là một kẻ độc thân.

Chỉ trong vòng mấy ngày, tân đế đã lựa chọn, nó gần như cùng lúc với cáo phó của tiên hoàng. Sau khi nhận được tin tức, phiên vương khắp nới vội vàng kéo về kinh thành.

Tiết Ý Nồng tọa trên long ỷ, ngoài trừ thân sinh phụ mẫu, còn có Thái hậu. Văn võ bá quan trong triều đồng loạt hướng nàng quỳ xuống, hô to vạn tuế. Nàng tọa trên long ỷ, cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cái này gọi là: “Cao xử bất thắng hàn” (người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo)

“Bình thân!”

“Tạ hoàng thượng.”

Tiết Ý Nồng đứng dậy bái kiến phụ mẫu và Thái hậu, sau đó mới tọa lên long ỷ. Trước đem tang sự của Tiết Khinh Y an bài thỏa đáng, rồi kêu người tuyên thánh chỉ: “ Hoàng huynh đã tạ thế, việc tuyển hậu nên dừng lại, trẫm rất lấy làm tiếc, khiến cho chư nữ ôm hoài bão, hi vọng phải ra đi, phàm tham gia trúng tuyển, đường xa thì phát lộ phí, đường gần thì có tiểu lễ vật.... “

Thái hậu ngồi sau long ỷ, bị ngăn cách bởi một bức rèm, nhìn thấy Tiết Ý Nồng xư lý mọi việc thỏa đáng, cũng cảm thấy yên tâm. Vốn dĩ bà lo lắng nàng còn trẻ, sợ nàng không trấn áp được đám cựu thần, nên hôm nay bà mới đến đây.

Sau khi bãi triều, Tiết Ý Nồng đặc biệt vì Tiết Khinh Y thủ tang cho trọn tình trọn nghĩa. Bất kể là thật hay giả, nhìn cũng rất ra dáng.

Các phiên vương dẫn theo gia quyến lần lượt đi đến.

Tiết Ý Nồng tiếp kiến từng người, chuyện hậu cung, nàng suy nghĩ một chút, hay là giao cho Từ Sơ Đồng quản, Thái hậu lớn tuổi, lại còn đang tang tử đau buồn, không thích hợp chịu nhiều vất vả.

Hậu cung nhận thánh chỉ, phàm là nữ nhân đã đến tuổi hôn phối thì được phép rời cung, chưa qua ân sủng cũng được phép rời cung. Trong cung, hơn môt nửa nữ nhân lần lượt rời đi.

Đã từng được ân sủng muốn rời cung thì sẽ an bài thỏa đáng, muốn lưu lại cũng tìm cho chỗ ở thích hợp.

Có vài người không chịu ở trong cung đến già, nhận được thánh chỉ này, lại được phát thêm phí dùng, tự nhiên là muốn ra ngoài sinh sống. Cũng có vài người tâm tư linh động, không chịu đi. Dù sao tân hoàng còn trẻ nên họ cũng trông đợi có thể bắt đầu lại.

- ----------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiết Khinh Y đã hoàn thanh vai bia đỡ đạn, đi lãnh cơm hộp rồi, Ý Nồng và Sơ Đồng sẽ cùng nhau ở dưới một mái hiên ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.