Nghịch Tập

Chương 17: Chương 17: Tôi làm người bán hàng rong




Suốt hai tháng trời, Ngô Sở Úy đóng cửa suy ngẫm tại phòng khám của Khương Tiểu Soái, phản tỉnh lại nhân sinh bi kịch của mình mấy năm trước, xây dựng nền móng vững chắc cho cuộc sống mới sau này.

Buổi sáng y mua cơm, quét nhà, dọn phòng cho Khương Tiểu Soái... buổi tối ngủ ở phòng khám. Khương Tiểu Soái phát lương cho Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không lấy, y chỉ cần Khương Tiểu Soái cho y chỗ ở, lo cơm ăn là được. Mỗi ngày lúc Khương Tiểu Soái ngáp ngắn ngáp dài đến phòng khám, Ngô Sở Úy đã chạy xong năm ngàn mét, dọn dẹp phòng khám hoàn tất.

Trong mắt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy giống như đã thay da đổi thịt.

Thời gian trước ốm đi rất nhiều, mấy ngày nay rèn luyện liên tục, phần da thịt lỏng lẻo đã được da thịt gầy chắc thay thế, đường nét trên mặt càng lúc càng rõ ràng, ngũ quan trở nên sáng sủa, trong ánh mắt lộ ra sự mạnh mẽ, luôn có thể khiến vị sư phụ Khương Tiểu Soái cảm thấy kích động.

Tôi định bắt đầu làm từ bán hàng rong, sau khi gom đủ tiền, sẽ mở cửa hàng.

Khương Tiểu Soái dùng bút bi chọt lên mặt bàn, trong con mắt anh khí bắn ra ánh sáng ngầm đồng ý.

Đây cũng là một con đường, chỉ là hơi cực khổ một chút, đúng rồi, cậu biết rao không?

Cái này có gì mà không biết?

Cậu rao một tiếng cho tôi nghe thử.

Mài kéo đây -- Mài kéo mài dao đây --

Tiếng rao từ niên đại xưa cũ, mà Ngô Sở Úy lại rao được đủ vị, Khương Tiểu Soái bị chọc cười ha ha, Ngô Sở Úy cũng nhe miệng cười theo. Khương Tiểu Soái giật mình, hình như đã rất lâu hắn không thấy Ngô Sở Úy cười không kiêng dè như thế.

Aii, bảo cậu đổi cách sống, cũng không biết là giúp cậu hay đang hại cậu. Khương Tiểu Soái nhớ lúc Ngô Sở Úy vừa đến, tuy có chút thiếu tâm nhãn, nhưng sống vẫn rất vui vẻ.

Ngô Sở Úy rất nghiêm túc nhìn Khương Tiểu Soái nói: Vẫn nên sống rõ ràng một chút tốt hơn, nhưng anh yên tâm đi, tôi đối với anh vẫn giống như trước. Chỉ cần anh không chán ghét, tôi sẽ cười với anh mỗi ngày, chỉ cười với một mình anh.

Khương Tiểu Soái đỡ trán nhìn mặt bàn, mắc mớ gì mà thấy có chút cảm động nhỉ?

À, đúng rồi, bán hàng rong cũng không dễ đâu, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?

Ngô Sở Úy lộ vẻ kiên định: Mấy hôm nay vẫn đang chuẩn bị.

Khương Tiểu Soái hơi sửng sốt: Cậu chuẩn bị cái gì? Sao tôi không thấy?

Không phải mỗi ngày tôi đều chạy bộ sao? Chạy đường dài, chạy cự ly ngắn, đeo bao cát chạy, bưng nồi chạy...

Đợi đợi đợi... Khương Tiểu Soái ngắt lời Ngô Sở Úy: Tạm thời cậu đừng nghĩ làm sao trốn thành quản, cậu nên suy nghĩ phải bán cái gì đã, cũng phải có một kế hoạch chứ?

Ngô Sở Úy trầm mặc một chút, chậm rãi nói: Tôi muốn chọn thứ gì dễ trước, giá thành của trang phục giày nón quá cao, lấy hàng quá phiền phức. Trái cây rau củ vận chuyển không tiện, không bán được sẽ hư. Tôi muốn bán đồ ăn sáng, nhưng tôi lại không có tay nghề gì, dầu cháo quẩy thì không biết chiên, bánh thì không biết nướng, nghĩ đến nghĩ lui, chỉ có thể bán cháo.

Bán cháo cũng không tệ. Khương Tiểu Soái nói: Nấu cháo khá đơn giản, nửa thăng (1/10 đấu) gạo có thể nấu một nồi lớn, cậu chỉ cần mua một cái thùng lớn, mua giá, rồi mua chút ly nhựa là đủ, vốn cũng không cao.

Ngô Sở Úy gật đầu: Tôi cũng nghĩ thế.

Nói làm là làm, gần tối, Ngô Sở Úy đến tiệm gạo khiêng một túi gạo nhỏ về, Khương Tiểu Soái giúp y mua nồi chén muôi chậu, sau khi chuẩn bị đầy đủ, hai người thử một chút ở phòng khám.

Tuy gia đình Ngô Sở Úy không giàu có, nhưng người ta trên có hai chị gái, lúc đi học thành tích lại tốt, việc nhà rất ít khi làm. Khương Tiểu Soái càng không cần phải nói, trong nhà chính là dòng độc đinh, đâu ai nỡ sai làm việc. Hai người đứng trước bình gas luống cuống tay chân, nói chung cũng vo sạch gạo được, đổ nước mở bếp.

Bỏ chút kiềm vào đi, mẹ tôi nấu cháo luôn bỏ kiềm vào. Ngô Sở Úy nói.

Khương Tiểu Soái múc một muỗng kiềm bỏ vào.

Hình như quá đặc, thêm chút nước đi.

Ngô Sở Úy rót một ly nước cho vào.

Lại quá lỏng rồi, có cần bỏ thêm chút gạo không?

Khương Tiểu Soái bốc một nắm gạo cho vào.

Anh xem, bỏ nhiều quá rồi thì phải? Cho thêm chút nước đi.

...

Hai người tôi một chén anh một nắm bỏ thêm vào, vốn dự định nấu thử hai chén cháo xem sao, kết quả lại thành nấu nguyên một nồi lớn.

Tôi cảm thấy được rồi đó. Khương Tiểu Soái nói.

Ngô Sở Úy xoa tay, múc cho Khương Tiểu Soái một chén trước.

Mùi vị ra sao? Ngô Sở Úy hỏi.

Cháo quá nóng, Khương Tiểu Soái chỉ húp một chút.

Hơi loãng chút, nhưng rất thơm.

Ngô Sở Úy cũng nếm một miếng, tán đồng với quan điểm của Khương Tiểu Soái: Đúng là không đủ đặc, ngày mai lúc nấu tôi sẽ thêm một chút gạo.

Đừng thêm nữa, thêm nữa cậu còn có thể kiếm tiền sao? Chúng ta mới nấu một nồi cháo mà đã tốn gần một kg gạo, nếu nấu như cậu, một túi gạo cũng không ra được một thùng. Cộng thêm tiền ly nhựa, túi ni lông, cậu bận rộn cả ngày đều phí công.

Ngô Sở Úy cau chặt mày: Tôi thấy cháo bán ngoài đường đều rất đặc, lẽ nào chúng ta nấu không đủ lâu?

Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng: Đó là vì bên trong có thêm mủ thực vật.

Ý của anh là... Ngô Sở Úy híp mắt lại.

Khương Tiểu Soái gác cùi chỏ lên khung cửa, dáng vẻ thật khốc: Sợ gì? Hiện tại rất nhiều mủ thực vật đều khỏe mạnh, có ích cho thân thể, tôi dù sao cũng là một bác sĩ, có thể gạt cậu sao?

Nếu là lúc trước, Ngô Sở Úy nhất định nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt Khương Tiểu Soái, chúng ta sao có thể làm chuyện thiếu đạo đức như thế chứ? Người ta mua cháo của chúng ta vì tiện lợi, vì an tâm, sao anh có thể trộn đồ giả vào chứ? Làm ăn cần chú trọng thành tín, không thể đối phó cho qua, so với tiền bạc thì quan trọng hơn là lòng tin giữa người với người...

Nhưng hiện tại, mẹ nó! Ông đây chỉ biết có tiền, rồi sao?

Bịch bịch bịch... bước mau ra cửa.

Đợi tôi, tôi đến đi gom sỉ một hộp!

Khương Tiểu Soái ở sau lưng gọi với theo: Nhớ, mua loại rẻ nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.