Nghiệt Ái - Không Thể Buông Tay

Chương 4: Chương 4: Cô gái kỳ lạ 2




Vũ Tâm đưa tay lau nhẹ chiếc váy, chỉnh lại mắc khóa giày. Xong đâu đó, cô đặt nhẹ chiếc cặp xuống đất, mượn chiếc xe ô tô trước mặt che khuất mình, cúi người tìm đồ.

Chàng trai khó hiểu nhìn hàng loạt động tác của cô gái. Lúc cô gái cúi người mò mẫm bên trong cặp, cậu khẽ giật mình. Rốt cuộc cô ta đang tìm gì? Là bình sơn hay dao? Cô ta muốn phá xe của người khác?

Tay đặt lên chốt cửa, chàng trai quyết định xuống ngăn hành động này lại. Tuy nhiên, ngay lúc đó, cô gái đứng dậy, tay cầm một con dao rọc giấy, chém mạnh xuống.

Roẹt...

...

“Hả?”

Đôi mắt trợn tròn kinh ngạc. Cố kìm nén âm thanh xuống mức thấp nhất, chàng trai ngả người ra phía sau. Nhưng dường như tiếng la của cậu lúc nãy có phần hơi to, cô gái buông dao, khẽ nghiêng đầu xem xét.

“Lạ thật! Sao mình nghe có tiếng người nhỉ?”

Vũ Tâm cau mày. Khu vực này vắng xe nên cô mới dám tới để thực hiện kế hoạch, không lẽ cô tìm nhầm?

Vũ Tâm nhún vai. Cô nghe nhầm thì đúng hơn. Ở đây chỉ có mỗi cô là người, tiếng la ở đâu ra chứ!

Nghĩ vậy, Vũ Tâm lại tiếp tục công việc dang dở, con dao rọc giấy theo động tác của cô từ từ nhích lên dần.

Tò mò, người trong xe từ từ ngồi dậy. Hành động của cô gái khiến cậu bất ngờ, đôi môi khẽ cong lên mang theo nụ cười đầy hứng thú. Cô gái này rất kỳ lạ! Khi không lại lấy dao rọc cắt váy mình?

Chàng trai tò mò nhìn tiếp, đoạn cắt càng ngày càng cao, đôi chân thon dài từ từ hiện ra khiến người nhìn có chút... mong chờ. Dù biết nhìn như vậy không được lịch sự nhưng cậu lại không thể sai khiến đôi mắt mình chuyển dời đi hướng khác.

Thực khiêu khích!

Ướm chừng đã cắt đủ, cô gái dừng lại nhìn thử. Có vẻ đã hài lòng với kết quả, cô ta từ từ bước đến gần chiếc xe, soi bóng mình trong đó.

Chàng trai ngồi trong xe, lần nữa ngả người về phía sau, thầm mừng vì lúc nãy đã không chọn ghế trước. Trên thực tế, kính xe đặc biệt nên người ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Dù vậy nếu ngồi phía trước, trong hoàn cảnh này, chỉ e bản thân lại “có tật giật mình“.

Ước chừng năm giây sau, cô gái tiếp tục giơ dao lên cao, lần này điểm hạ xuống là bả vai bên trái. Nhẹ nhàng khứa đường chỉ nối liền bả vai và cánh tay. Khi thấy đã đạt mục đích, cô gái kéo mạnh vải ở cánh tay, tiếng bục chỉ vang lên, thành công đem mảnh vải kéo xuống. Lặp lại hành động ở bả vai phải, chiếc áo sơ mi trắng dài tay đã trở thành cụt tay, tạo nên sức cuốn hút không hề nhỏ.

Đôi mắt ánh lên chút vui vẻ, chàng trai như bị hành động của cô gái thôi miên, không dời được mắt. Quả là một cô gái thú vị. Dù không biết cô ta làm thế có ý gì nhưng cô ấy đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của cậu.

Vũ Tâm không hề biết hành động của cô đã bị một người khác nhìn thấy, vẫn chăm chú nhìn nhờ kính xe, xem xét ngoại hình của mình lúc này. Vũ Tâm nghiêng đầu, nhìn sao cũng thấy cô giống... ăn mày hơn là một cô nàng ăn chơi. Vẫn thấy chưa ổn, Vũ Tâm chậc lưỡi. Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót. Đưa dao cắt thân áo, chẳng mấy chốc chiếc áo sơ mi bình thường thành áo sơ mi croptop. Xong đâu đấy, cô kéo sợi dây buộc trên tóc. Mái tóc dài đen mượt như làn suối nhỏ, rũ xuống hai bên, từ một thiếu nữ thanh thuần bỗng chốc như biến thành người khác. Kiều mị, quyến rũ.

Vũ Tâm mím chặt môi vài lần khiến làn môi cô đỏ hồng, hơi sưng lên. Chết thật! Da cô cũng được xem là trắng nên không cần phiền kem phấn nhưng ít nhất môi cũng nên tô son mới giống mấy cô nàng kia được.

Vũ Tâm nhăn mặt, mấy thứ hàng mỹ phẩm đó cô lấy đâu ra? Hơn nữa cũng không thích dùng nên chẳng bao giờ phải tốn tiền vào chúng, đành dùng cách hại thân này vậy.

Xong đâu đó, cô thu dọn tất cả vào cặp jean, lôi đôi giày búp bê cao tầm năm phân thường hay mang để đến lớp, vẫn luôn đặt trong cặp ra xỏ vào. Cô đưa mắt nhìn khu vực gần đó, phát hiện có một thùng đựng rác rất to, khẽ nhẩm một câu rồi nhanh chân chạy về phía đó.

Chàng trai thấy cô gái đã chạy ra xa xe, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Đúng thật làm người xấu không dễ chút nào. Vừa ngồi dậy, theo trực giác chàng trai liền tìm kiếm hình dáng của cô gái bên ngoài. Khoảng cách khá xa, hình như cô nàng đang đang cẩn thận bọc chiếc cặp của mình bằng vài tờ báo cũ phía sau thùng rác đó. Cô gái vẫn không hay biết mình bị theo dõi, rất tự nhiên đưa tay lên tóc, cào loạn. Xong xuôi đâu đấy, cô chạy thẳng ra hướng cổng chính, không ngoái đầu lại dù chỉ một lần.

Chàng trai lắc nhẹ đầu, nhìn cô gái có chút thưởng thức, môi mỏng khẽ mỉm cười.

Quá thú vị! Thật sự rất thú vị.

Nhớ lại câu cô ta nói lúc nãy, cùng vẻ mặt tiếc của lúc rời đi, chàng trai cất tiếng cười to.

“Anh Kỳ chết dẫm... nhớ đền tớ bộ váy...”

...

Reng... reng... reng...

Tiếng điện thoại vang lên dồn dập, đưa tâm hồn chàng trai trở về với thực tại. Lần mò lấy điện thoại từ trong cặp công văn gần đó, liền nhấn nút kết nối.

“Ừ...”

“Đã dậy?” – Bên kia điện thoại vang lên chất giọng trầm ấm của một người đàn ông.

“Dư thừa.” – Chàng trai ngả người về phía sau, đưa tay xoa nhẹ thái dương.

“Kiến Văn, không dư thừa, đó là xác nhận.” - Người đàn ông vui vẻ chỉnh ngữ.

“Dạ tiệc đã gần tới giờ. Là luật sư trưởng của Nguyễn Gia, đại diện phòng hồ sơ pháp lý, cậu không thể vắng mặt được. Nhanh chóng cào tóc cho đàng hoàng, bôi chút nước bọt cho tóc vào nếp. À, đúng rồi... Đằng trước có chai nước bông, xịt nhiệt tình vào. Lịch lãm chút rồi lên đó.”

Không thể vắng mặt? Kiến Văn phì cười. Buổi tiệc này có liên quan mật thiết với cậu sao? Chắc chỉ có mỗi Vệ Quốc nhìn thấy điều đó.

“Cảm ơn đã nhắc. Cậu nên lo cho mình thì tốt hơn.”

Kiến Văn cảm giác Vệ Quốc đang dần xa vào con đường quản gia hơn là một trưởng phòng kinh doanh giỏi.

“Xì... Lát gặp.”

Vệ Quốc có chút bất mãn, nói xong liền cúp điện thoại.

Kiến Văn cười khổ, lại tính trẻ con. Tập đoàn Nguyễn Gia năm nào cũng không dưới ba mươi, bốn mươi bữa tiệc lớn nhỏ. Lần nào tổ chức tiệc, hai người bọn họ đều phải tham dự. Tính ra thì có khi bọn họ còn hơn cả ngôi sao truyền hình về khoản dự tiệc. Cá tính Vệ Quốc sôi nổi, hiển nhiên vô cùng hào hứng tham dự. Ngược lại, con người cậu không ưa náo nhiệt, nếu có thể cậu tình nguyện tăng ca còn hơn. Hoạt động kinh doanh với các vấn đề pháp lý cũng chẳng mấy khi liên quan với nhau, một trưởng phòng kinh doanh như Vệ Quốc thì không thể thiếu nhưng tại sao một trưởng phòng hồ sơ pháp lý như cậu cũng phải tham dự?

Càng nghĩ, Kiến Văn càng thấy bất mãn không thôi. Công việc của luật sư đại diện không phải ít, lại đèo bồng thêm những chuyện không đâu. Nhưng dù sao cũng là chỉ thị của cấp trên, người làm công ăn lương như cậu vẫn tuân thủ thì tốt hơn.

Kiến Văn chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, lắc cổ cho đỡ mỏi rồi bước ra bên ngoài xe. Vươn vai hít thở, lúc này tâm tình cũng nhẹ nhõm đi một chút. Đóng cửa xe lại, nhìn kẽ hở nhỏ phía cửa sau, Kiến Văn mỉm cười. Vệ Quốc có thói xấu là hay hút thuốc trong xe, nói sẽ cai nhưng mãi chả bỏ được. Cũng may cậu ta vẫn nhớ hạ một chút kính xe để cậu khỏi ngạt. Giờ nghĩ lại, cũng nhờ vậy mà chứng kiến một màn thú vị.

Trong gió, dường như còn có một mùi hương dịu nhẹ lan tỏa, vương vấn như tơ nhện, mỏng manh nhưng khó đứt.

Kiến Văn lần nữa gắng hít thật sâu.

Mùi hương này...

Đôi mi khẽ nhíu lại, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Mùi hương này... vừa quen vừa lạ.

Nhìn về hướng cô gái đã chạy đi, đôi môi Kiến Văn khẽ nhếch lên. Trước giờ cậu theo chủ nghĩa vô thần, nhưng lần này lại phá lệ. Chẳng hiểu sao, trong lòng cậu lại dâng lên một linh cảm mơ hồ.

Cô gái... có lẽ chúng ta sẽ gặp lại lần nữa?

Phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.