Người Anh Nhìn Là Em

Chương 1: Chương 1: THANH PHONG - Trong suốt ôn hòa






Tháng hai, gió lạnh thấu xương, cây ngô đồng bên đường bị gió thổi vi vu rung động, lá khô đầy đất, trên đường nhựa phủ một tầng tuyết mỏng, một chiếc xe Maybach đen chạy qua, trong gió gào thét, chạy qua lưu lại mấy vết thật sâu.

Ngoài xe gió thổi xào xạc, trong xe lại ấm áp, Nguyêm Lộc ngồi ở ghế phó lái lật văn kiện, đột nhiên nhớ ra cái gì, cậu xoay người nhìn người đàn ông đang chợp mắt phía sau, gọi một tiếng.

“Thẩm ca?”

“Ừ?”

“Phó viện trưởng Ninh muốn mời anh đến thuyết giảng cho mấy bạn sinh viên sắp tốt nghiệp trong khoa.”

Lịch trình gần đây của Thẩm Ương được xếp vô cùng kín, nếu như là bình thường thì những lời mời không quan trọng thì cơ bản Nghiêm Lộc đều sẽ không nói cho anh, nhưng phó viện trưởng Ninh không phải là người bình thường, phó viện trưởng Ninh Thục là giáo sư đại học của Thẩm Ương.

Thẩm Ương mở to mắt, hỏi: “Khi nào?”

“Thứ sáu tuần này.”

“Ừ, vậy cậu sắp xếp một chút.”

“Được.”

Thứ sáu, sáng sớm sương mù mùa đông lượn lờ, tòa giảng dạy xa xa chìm trong sương mù lờ mờ, xung quanh người đến người đi, vẻ mặt vội vàng, gió lạnh thổi qua mặt như con dao cùn, bồn hoa trường học bắt đầu nghênh đón một mùa xuân thay lá mới, hoa nhỏ màu vàng nhạt bao quanh bụi cây, đứng xa như ngọc bích nạm vàng.

Giọng nói Bách An theo gió lọt vào tai: “Thẩm tiên sinh thật sự sẽ đến thuyết giảng cho các cậu?”

Khương Trân đem cổ áo kéo lên, lúc này mới trả lời cô: “Cô Ninh nói sẽ đến hẳn là sẽ có đến.”

“Anh ấy là nhân vật phong vân trường các cậu hả?”

Thẩm Ương không chỉ là nhân vật phong vân của Tấn Điện, mà còn là nhân vật phong vân của ngành giải trí.

Năm hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp học viện nghệ thuật điện ảnh Tấn Thành, năm đầu tiên xuất đạo liền nổi tiếng đại giang nam bắc(*), năm thứ hai càng là bằng vào “Phượng Ca” đạt được Ảnh đế của liên hoan phim Venice(**), trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất, sau đó càng là một đường đạt giải, cho đến ngày hôm nay, địa vị của anh trong giới đã sớm không có gì có thể lay chuyển được.

(*) Đại giang nam bắc: ý chỉ là toàn bộ Trung Quốc, cái này tác giả dùng là thành ngữ nên Je nghĩ là để nguyên thì sẽ hay hơn.

(**) Liên hoan phim Veniec: Liên hoan phim Venezia hay Liên hoan phim Venice, là liên hoan phim lâu đời nhất thế giới và là một trong ba liên hoan phim lớn trên thế giới, bên cạnh Liên hoan phim quốc tế Berlin và Liên hoan phim Cannes – Wikipedia.

Buổi thuyết giảng được tổ chức trong giảng đường lớn của học viện, hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cửa giảng đường truyền đến một trận huyên náo, quay đầu nhìn lại, một mảng đen, biển người chen chúc, không qua vài phút, thính phòng vốn còn có chút trống trải nháy mắt đã chật chội.

Bách An líu lưỡi, lòng còn sợ hãi, “Sinh viên học viện các cậu cũng đáng sợ thật chứ?”

Khương Trân vừa chuẩn bị trả lời cô, một giây sau cô đưa tay đẩy cô ấy một cái, lúc này mới từ chỗ ngồi đứng dậy, gọi: “Cô Ninh.”

Bách An cũng chào theo, cô không phải sinh viên Tấn Điện, mà là sinh viên viện y học bên cạnh, bởi vì thường xuyến đến tìm Khương Trân, cô cũng xem như quen thuộc với cô Ninh, cô Ninh chắc sẽ không đến mức đuổi cô ra ngoài chứ?

Ánh mắt Ninh Thục dừng lại trên người Bách An hai giây, Bách An một mặt lấy lòng nhìn bà, “Cô Ninh…”

Ninh Thục ôn hòa cười, “Tới rồi liền nghe cho tốt.”

Bách An cười lộ ra hàm răng trắng noãn, nói: “Tuân mệnh!”

Lúc này Ninh Thúc mới dời ánh mắt đến trên người học sinh đắc ý của mình – Khương Trân, bà đưa tay vỗ nhẹ vai của cô, nói: “Tọa đàm của sư huynh chắc chắn rất có ý nghĩa, nghe cho tốt, hiểu chưa?”

“Em đã biết, cô Ninh.”

Ninh Thục hài lòng gật đầu, lại nói với cô hai câu lúc này mới rời đi.

Lúc mà Thầm Ương xuất hiên tại giảng đường, toàn giảng đường reo hò không ngừng, bên dưới vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.

Thẩm Ương đứng trên đài, tay cầm microphone, giọng nói dịu dàng ấm áp, “Chào mọi người, tôi là Thẩm Ương.”

“Hôm nay tôi vô cùng vinh hạnh có thể đứng ở đây với mọi người, chia sẻ kinh nghiệm mà tôi tích lũy được, tôi không biết những chia sẻ này có trợ giúp gì được cho mọi người hay không…”

Trên đài Thẩm Ương, quần áo gọn gàng, đôi mắt xanh trong trẻo ôn nhu, anh cầm micro không nhanh không chậm nói chuyện, buổi thuyết giảng này kéo dài hơn hai giờ, lúc gần kết thúc, trong giảng đường, cũng không biết bạn sinh viên nào to gan hỏi: “Sư huynh, anh có bạn gái hay không ạ?”

Phía dưới xôn xao, khâm phục bạn sinh viên không biết tên này, nhưng cậu ấy đã hỏi vấn đề mà trong lòng tất cả mọi người đều muốn hỏi.

Thẩm Ương từ khi xuất đạo đến nay chỉ từng có vài scandal, nhưng không có một scandal tình ái, những năm gần đây ngay cả một scandal cũng không có, mọi người ngừng thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thầm Ương trên đài.

Thầm Ương cầm microphone, ánh mắt liếc qua nam sinh vừa đặt câu hỏi, nửa đùa nửa thật nói: “Khuynh hướng giới tính của sư huynh rất bình thường.”

Toàn giảng đường cười vang.

Sau khi Thẩm Ương rời đi, sinh viên phía dưới cũng lần lượt rời đi, hai người theo dòng người hướng bên ngoài giảng đường rời đi, Bách An cảm giác điện thoại di động rung.

Sau khi Bách An tiếp điện thoại xong mặt áy náy nhìn Khương Trân, “Thầy Triệu tìm tớ có chút việc, tớ hiện tại phải trở về một chuyến.”

Khương Trân cười cười, nói: “Không có việc gì, cậu có việc thì đi đi.”

“Được, buổi tối tới mời cậu ăn cơm.”

“Được.”

Bách An rời khỏi giảng đường trước Khương Trân một bước, lúc Khương Trân đi ra mới phát hiện, bên ngoài không biết lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, tuyết trắng phủ trên mặt đất tràn đầy dấu chân, cây tùng trong bồn hoa đọng tuyết thật dày, nhánh cây tuy bị ép có chút uốn lượn, nhưng thân cây vẫn đứng thắng như cũ.

“Tiểu Trân.”

Tiếng gọi quen thuộc kéo suy nghĩ của Khương Trân lại, Khương Trân theo tiếng gọi nhìn lại, liền thấy Ninh Thục và đứng bên cạnh bà…. Thẩm Ương.

Khương Trân bước nhanh đến, gọi: “Cô Ninh.”

Khương Trân ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương một lát, nhất thời không biết nên gọi thế nào cho tốt, mặc dù nhiều sinh viên Tấn Điện đều gọi anh là sư huynh, nhưng là…

Thẩm Ương nhìn ra Khương Trân do dự, nói: “Cứ gọi anh là sư huynh đi.”

“Thẩm sư huynh.”

Thẩm Ương gật đầu.

“Em chuẩn bị đâu hả?” Ninh Thục hỏi cô.

“Chuẩn bị trở về kí túc xá ạ.”

“Cô và sư huynh của em chuẩn bị đi ăn cơm, cùng đi chứ.”

Khương Trân vội khoát tay lắc đầu, “Em không đi đâu, cô cùng sư huynh đi thôi.”

“Thẹn thùng cái gì, sư huynh của em cũng không phải là người ngoài.”

Khương Trân, “…Nhưng mà”

“Cùng đi chứ.” Thẩm Ương vừa cười vừa nói.

Khương Trân lại không có cách nào từ chối, nếu lại tiếp tục từ chối thì quá không lễ phép, nên chỉ có thể gật đầu.

Xe Thẩm Ương là một chiếc Porsche (*) màu đen, trong xe sạch sẽ gọn gàng, Ninh Thục ngồi ở ghế phó lái, cô quy củ ngồi ở phía sau.

(*) Xe Porsche



Phòng ăn.

Thẩm Ương đặt trước một phòng, trước tiên anh rót cho Ninh Thục một chén trà lúa mạch, sau đó lại rót cho Khương Trân một chén, Khương Trân nhận lấy nói cảm ơn, Thẩm Ương cười lắc đầu.

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên đầy đủ, mọi người liền vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, lúc Ninh Thục nhắc đến cô, cô trả lời lại bà hai câu, đa phần thời gian là cô ngồi nghe hai người họ nói chuyện, ngược lại từ trong miệng Ninh Thục cô còn biết được không ít chuyện lúc còn đi học của Thẩm Ương.

“Năm nay em sẽ tốt nghiệp đúng không?”

Khương Trân đang ăn cơm, đột nhiên nghe được Thẩm Ương hỏi mình như vậy, cô để đũa xuống, “Vâng, đúng vậy.”

“Sau khi tốt nghiệp sẽ chọn kịch bản?”

“Vâng.”

Khương Trân là hạt giống mà Ninh Thục trọng tâm bồi dưỡng, lúc còn ở trường, không ít bạn học đều đã nhận kịch bản tiến vào giới giải trí, nhưng Ninh Thục đối với cô quản rất chặt, trừ một ít đại ngôn quảng cáo bên ngoài, không cho phép cô nhận kịch bản, cô cũng nghe bà, trừ ngẫu nhiên nhận một ít đại ngôn, hầu như thời gian đều sẽ ở trường đến lớp nghe giảng.

Sau khi cơm nước xong, Khương Trân chuẩn bị trở về trường học.

Thẩm Ương, “Anh đưa em trở về trường.”

“Không cần, nơi này cách trường học cũng không xa, em tự mình gọi xe về là được.

“Sư huynh em có xe, còn gọi xe cái gì?”

Thế là Khương Trân chỉ có thể lần nữa lên xe Thẩm Ương, bởi vì trên đường có tuyết đọng, Thẩm Ương lái không nhanh, nhưng vững vàng.

Lúc đến chỗ rẽ gần cổng học viện, Thẩm Ương để Khương Trân xuống.

“Sẽ không đưa qua, có thể chứ?”

“Có thể.” Khương Trân cầu còn không được.

Coi như anh không nói, cô cũng không dám để anh đưa cô đến cổng học viện.

“Cô Ninh hẹn gặp lại, Thẩm sư huynh hẹn gặp lại.”

“Cô, em đưa cô về nhà.”

“Được.”

“Nha đầu này của cô không tệ chứ?” Ninh Thục bất ngờ hỏi một câu.

Thẩm Ương cười trả lời: “Có thể được cô ưu ái thì còn chệnh lệch đi nơi nào?”

Ninh Thục ngơ ngác một chút, bà lúc này đang khen Khương Trân mà, tiểu tử này chính hắn cũng khen vào một câu, bà không khỏi nở nụ cười, nhưng một giây sau lại thở dài một hơi.

Đứa nhỏ Khương Trân này hiếu học chăm chỉ, lễ phép nhưng luôn mang một tầng xa cách, phảng phất đều không thể thân thiết với ai, không tranh không đoạt, nhìn cái gì cũng đều lãnh đạm, bà cũng không biết tính cách của đứa nhỏ này tiến vào giới giải trí là tốt hay xấu, chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của bà.

“Cô Ninh, sao vậy?”

“Có chút bận tâm con bé này, tính cách quá mức lãnh đạm.”

Ninh Thục nói xong, Thẩm Ương từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua.

Cô gái gầy gò yếu ớt lưng ưỡn thẳng, không nhanh không chậm đi đến cổng học viện, vẫn giống như trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.