Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần

Chương 3: Chương 3




(*) Về cách xưng hô anh tôi của Úc Hoàn với Nguyễn Thu Bình là có nguyên nhân cả, chỗ nào mà mọi người thấy xưng anh em tức là thằng cu này đang giả vờ ;;-;;

Chạy ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang, đi ra đường lớn, đoán chừng người đàn ông kia sẽ không đuổi theo nữa, vì vậy Nguyễn Thu Bình mới thả đứa trẻ xuống.

“Tại sao em lại ở đây? Số điện thoại của bố mẹ em là gì? Gia đình em sống ở đâu?” Nguyễn Thu Bình hỏi.

Đứa nhỏ cúi đầu nhìn mũi chân của mình rồi nói: “...Tôi không biết.”

Nguyễn Thu Bình quan sát thằng bé một phen, thở dài nặng nề.

Đường đường là Thần May Mắn hạ phàm mà lại lăn lộn thành dáng vẻ này.

Haizz, cũng không có cách, chỉ trách năng lực của cậu quá mạnh, vận xui lấn áp vận may của Thần May Mắn, khiến cho hắn biến thành dáng vẻ nghèo túng kia.

Nguyễn Thu Bình có chút đắc thắng nghĩ.

“Cậu ta là ai?”

“Có phải là kẻ buôn người hay không, làm sao lại khiến đứa trẻ trông như thế này...”

“Vậy có nên báo cảnh sát không...”

Đủ loại lời nói của người qua đường lọt vào tai Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ, cũng hiểu ra có chỗ không thích hợp. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một siêu thị loại nhỏ.

Nguyễn Thu Bình vừa dẫn đứa trẻ đến siêu thị vừa hỏi: “Em không biết số điện thoại của bố mẹ, cũng không biết địa chỉ nhà, vậy tên của chính mình em cũng nên biết chứ nhỉ?”

Đứa trẻ lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

Nguyễn Thu Bình: “Nhưng trông em đã 4, 5 tuổi rồi còn gì, sao đến ngay cả tên mình cũng không biết?”

Nguyễn Đông Đông 3 tuổi còn biết mình tên là gì nữa đấy.

Đứa trẻ im lặng trong chốc lát, đáp: “Bởi vì em bị ngốc.”

......

Kỳ tài được xưng là vạn năm khó gặp, đường đường là một đời mới của Thần May Mắn, thế mà lại bởi vì quá ngốc không nhớ được địa chỉ gia đình, không nhớ được tên của mình, cuối cùng dẫn đến đi lạc...

Nguyễn Thu Bình ngẫm lại thôi cũng suýt chút cười thành tiếng.

Đứa trẻ nhìn Nguyễn Thu Bình, sau đó nói với cậu: “Tại sao biết tôi bị ngốc mà nom anh có vẻ vui vậy.”

Nguyễn Thu Bình: “...”

“Khụ khụ...” Nguyễn Thu Bình thu hồi vẻ mặt của mình, nghiêm mặt trả lời, “Em nhìn nhầm rồi, sao anh có thể vui vẻ chứ, anh đây là vì quá buồn... Vào nhà vệ sinh thôi, em mau chóng lau qua người đi.”

Đứa trẻ mở vòi nước bắt đầu làm sạch vết bẩn trên người.

Mười phút sau, vết bẩn trên da thằng nhóc đã được rửa sạch, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh trai.

“Đúng rồi đúng rồi.” Nguyễn Thu Bình nhịn không được gật gù, “Sau này khi đi ra ngoài nhớ rửa sạch sẽ một chút, sạch sẽ mới dễ tìm vợ.”

Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình hỏi: “Tại sao lại phải tìm vợ?”

Nguyễn Thu Bình: “...”

Cậu nên trả lời câu này như thế nào đây? Cũng không thể nói nhóc phải cố gắng yêu đương nhắng nhít ở nhân gian, sau đó mới có thể hủy hôn ước với em gái cậu...

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ chốc lát, xét đến trình độ trí lực của một đứa trẻ mà ngay cả tên của mình cũng không nhớ, bèn thuận miệng lừa: “Đàn ông đều phải tìm vợ, đây là quy luật tự nhiên, cũng là sứ mệnh của con người.”

Đứa trẻ rút ra một tờ khăn giấy từ trong chiếc hộp bên cạnh ra để lau tay, sau đó ném vào thùng rác: “Nếu kết hôn sinh con, kéo dài giống nòi là sứ mệnh của con người, vậy tại sao con người còn phải hoài thai mười tháng? Hơn nữa hầu như mỗi lần thụ thai đều chỉ có một đứa con? Sao con người không tiến hóa giống như mấy loài cá biển, một lần sản xuất ba trăm triệu trứng, hay giống như loài chuột lemming, một năm đẻ được khoảng tám mươi đứa?”

......Cá gì? Chuột nào?

Nguyễn Thu Bình nhíu mày, còn muốn tiếp tục thuyết phục thằng nhóc: “Nói thế nào nhỉ, thật ra yêu đương là một chuyện rất tốt đẹp...”

“Thế anh yêu chưa?”

“...Chưa.”

“Xem ra chỉ là tốt đẹp trong tưởng tượng của anh.”

“...”

Nguyễn Thu Bình không còn cách nào khác: “...Dù sao con lớn lên nhóc cũng hiểu.”

Đứa trẻ nhỏ giọng lầm bầm: “Thế cũng chưa chắc, nom anh lớn tuổi như thế nhưng cũng có hiểu cái gì đâu.”

“...”

Nguyễn Thu Bình á khẩu không nói nên lời.

Đột nhiên, Nguyễn Thu Bình nheo mắt nhìn đứa trẻ: “Khoan đã, không phải em vừa nói mình ngốc đến mức ngay cả tên cũng không nhớ nổi, rõ em lừa anh đúng không!”

Đứa nhóc: “...”

Nó cúi gằm đầu xuống, nắm lấy quần áo của mình, nhỏ giọng đáp: “...Sơn trên quần áo không thể rửa sạch được, với lại vừa nãy rửa mặt không cẩn thận nên làm ướt áo rồi.”

Nguyễn Thu Bình: “Nhóc đừng có đánh trống lảng với anh, thật ra nhóc cũng biết nhà mình ở đâu đúng không?”

“......Lạnh quá, hơi hơi lạnh, có phải tôi bị sốt rồi không?” Thằng cu giả bộ lầm bầm lầu bầu.

Nguyễn Thu Bình thật sự hết cách với đứa trẻ này, đành phải dẫn nó đi mua một bộ quần áo rẻ tiền.

Lúc nó bước ra khỏi phòng thử đồ cứ như thể biến thành một người khác.

Áo sơ mi trắng 35 tệ và quần tây đen 25 tệ mặc trên người nó nhưng không hiểu sao lại toát lên một vẻ quý phái khó nói thành lời.

Bỗng nhiên Nguyễn Thu Bình cảm thấy đứa nhỏ này hơi quen mắt, nhưng vắt hết óc cũng không nhớ nổi rốt cuộc là gặp ở chỗ nào.

Mua quần áo xong, Nguyễn Thu Bình lại tiện thể mua luôn túi muối.

Ra khỏi siêu thị, tiền mà trợ giảng phát trước khi hạ phàm chỉ còn 38 đồng.

“Tại sao lại phải mua muối?” Thằng nhóc hỏi.

“Chỗ nào nhiều sao với chăng như thế hả. Anh hỏi em, tên em là gì? Gia đình em sống ở đâu?”

Đứa nhỏ cúi đầu yên lặng, không hó hé nói năng câu nào.

Nguyễn Thu Bình chậm rãi ngồi xổm xuống, thở dài một hơi, giọng nói trở nên dịu dàng: “Nói cho anh biết tên em là gì?”

“...Úc Hoàn.” Rốt cuộc đứa nhóc cũng mở miệng nói.

Nguyễn Thu Bình hơi kinh ngạc, thế mà ngay cả họ tên cũng không thay đổi.

“Vậy nhà em ở đâu?”

Nhóc Úc Hoàn lại im lặng trong chốc lát, khi nó ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt đen láy đã ầng ậng nước mắt, giống như thủy tinh vỡ nát được ánh sáng chiếu rọi: “...Em không có nhà, em trốn từ trại trẻ mồ côi ra.”

Thằng bé nước mắt lưng tròng, cơ thể cũng hơi phát run: “Bọn họ không cho... không cho em ăn cơm, còn đánh em, em không có lấy một người thân, không có ai muốn em cả, em cũng không có chỗ để đi... Anh có thể... anh có thể đưa em đi được không... Anh dẫn em đi nhé, anh...”

Tiếng anh này gõ mạnh vào lòng Nguyễn Thu Bình. Cậu hơi luống cuống tay chân, thậm chí theo bản năng vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt đứa trẻ, song lại dừng ở giữa chừng.

(*) anh ở đây “ca ca/哥哥” khác anh/你

Đứa nhỏ đã đủ khổ rồi, nếu mình lại đụng vào nó thì không biết nó sẽ xui thành thế nào.

Nhóc Úc Hoàn ngẩng cao đầu, dường như muốn nở nụ cười lấy lòng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Lượng cơm em ăn rất ít, em còn có thể giúp anh làm việc. Nuôi em không tốn nhiều tiền đâu, em xin anh hãy dẫn em đi...” Giọng nói của thằng nhóc trở nên khàn khàn, khuôn mặt đỏ bừng. Nó vươn tay ra, giống như muốn nắm lấy sợi rơm cứu mạng là cổ tay Nguyễn Thu Bình... Tuy nhiên lại bị Nguyễn Thu Bình né tránh.

Nhóc Úc Hoàn sửng sốt, nó nhìn Nguyễn Thu Bình, vẻ mặt dần lấy lại bình tĩnh.

Thật ra trong nháy mắt, Nguyễn Thu Bình thật sự muốn dẫn đứa nhỏ này đi... nếu như cậu là con người.

Nhưng cậu lại là thần tiên, Úc Hoàn đang trong lúc lịch kiếp, nói kiểu gì thì cậu cũng không có khả năng mang Úc Hoàn về thiên đình.

Nguyễn Thu Bình gãi đầu, không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói năng không mạch lạc đáp: “Xin lỗi, anh, anh không thể đưa em đi... Không phải anh không muốn dẫn em theo mà bởi vì anh có hoàn cảnh đặc biệt... Nhà anh không ở đây mà là ở một nơi rất xa, nhưng anh không thể mang em về...”

Nhóc Úc Hoàn lau khô nước mắt, nhanh chóng quay về dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.

Nó cúi đầu chào Nguyễn Thu Bình, nói lời tạm biệt, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

“Em đi đâu vậy?” Nguyễn Thu Bình hỏi.

“Đi tìm người có thể giữ em ở lại.”

Giọng nhóc Úc Hoàn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một loại cô đơn được ăn cả ngã về không.

Nguyễn Thu Bình cảm thấy đầu mình đau quá.

Cậu bước nhanh mấy bước chắn trước mặt nó: “Em định đi đâu? Em chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi... Đến khi bị người lừa bán cũng không biết.”

“Vậy cũng không có gì liên quan tới anh.”

“Sao không liên quan, anh là người lớn, anh có nghĩa vụ bảo vệ an toàn tính mạng của một đứa trẻ vị thành niên!”

Nhóc Úc Hoàn im lặng một hồi, lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Lúc em muốn nắm tay anh, anh tránh em, lúc em xin anh dẫn em rời đi, anh từ chối em. Nếu anh sợ em biến thành gánh nặng của mình thì sao bây giờ lại còn muốn giả vờ làm người tốt.”

Nguyễn Thu Bình càng đau đầu hơn: “Mẹ nó anh...”

Hầy... Phải bình tĩnh.

Cậu không thể nói mấy lời tục tĩu trước mặt một đứa trẻ.

Nguyễn Thu Bình hít sâu một hơi.

“Không phải anh đã nói với em sao, hoàn cảnh của anh có hơi đặc biệt nên không thể dẫn em đi, thậm chí anh...” Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian đếm ngược trên vòng tay, “Sau hai mươi tám giờ mười bảy phút nữa anh sẽ đi, cho nên chắc chắn em không thể đi theo anh được. Còn về chuyện anh tránh tay em... Là bởi vì anh, anh là một đứa xui xẻo, chạm vào người khác thì người ta cũng dính xui theo.”

“Anh nói dối, làm gì có loại chuyện này.”

“Không phải lúc nãy em còn hỏi anh mua muối để làm gì sao? Anh mua muối chính là vì điều đó! Bọn em... Không phải lúc nào con người chúng ta cũng nói muối có thể tránh tà trừ xui xẻo à? Anh nghĩ khi nào chúng ta tạm biệt nhau sẽ rắc muối lên người em để xua đi vận rủi...”

“Mê tín.” Giọng nhóc Úc Hoàn đã nhỏ đi hơn chút.

“Mặc dù mê tín nhưng biết đâu thật sự cũng có tác dụng, không thử thì làm sao có thể biết được?”

Mặc dù biện pháp rắc muối ở thiên đình chẳng có chút xi nhê nào, nhưng nhỡ đâu dùng được ở dưới nhân gian thì sao.

Tuy rằng nhóc Úc Hoàn không nói nữa, nhưng vẻ mặt thoạt nhìn đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nguyễn Thu Bình vò đầu bứt tai, cuối cùng vẫn nghĩ ra được một biện pháp khác: “Em đừng có chạy lung tung, anh cũng không mang em về trại trẻ mồ côi rác rưởi. Anh sẽ nhanh chóng tìm cho em một gia đình tốt, yên tâm, em vừa xinh trai lại vừa thông minh thế này thì sẽ có rất nhiều người muốn nhận nuôi em.”

“Làm sao anh biết người ta là người tốt?”

Xem ra chỉ có thể phá lệ dùng một chút pháp thuật chỉ bằng một phần mười ban đầu của mình. Cậu có thể dùng pháp thuật xem chỗ nào có người tốt bụng, hơn nữa còn muốn nhận nuôi con trai, coi coi có thể tìm cho Úc Hoàn một nơi ở tốt hay không.

Tay phải đeo vòng tay, nếu dùng tay trái thi pháp thì không biết có bị vòng tay theo dõi phát hiện không nhỉ.

Nguyễn Thu Bình vừa suy nghĩ nên sử dụng pháp thuật nào, vừa trả lời Úc Hoàn: “Yên tâm, anh đây nhìn người rất chuẩn.”

“Nếu không chuẩn thì sao? Nếu người nhà kia cũng bắt nạt tôi thì thế nào?”

Nguyễn Thu Bình đáp: “Năm sau anh sẽ đến nữa, nếu em bị bắt nạt anh sẽ đón em đi ngay lập tức.”

“Vậy... anh nhất định phải giữ lời.”

“Lời của anh luôn có giá trị.”

Pháp thuật của Nguyễn Thu Bình vốn đã thấp, càng đừng nói đến bây giờ đã bị phong chín phần mười, giờ phút này chỉ dựa vào mỗi cậu là không có cách nào cảm nhận được gia đình nào có tâm nguyện muốn nhận nuôi đứa nhỏ.

Nhưng chùa chiền có thể giúp cậu hoàn thành chuyện này.

Nếu chùa chiền có thần tiên đóng giữ là tốt nhất, cho dù không có thần tiên, Nguyễn Thu Bình sờ tro hương trong chùa, tự nhiên có thể nghe được tâm nguyện bức thiết của những người tới nơi này cầu nguyện.

Đến lúc đó tìm cho nhóc Úc Hoàn một gia đình có gia cảnh và nhân phẩm tốt là được.

Sau khi hỏi người qua đường, Nguyễn Thu Bình biết nếu muốn đến ngôi chùa gần nhất cũng phải đi hơn mười kilomet.

Vận đen trên người Nguyễn Thu Bình phát tác, 38 đồng trong ngực không biết rơi ở nơi đâu rồi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Nguyễn Thu Bình lấy “ngọc bội Thần May Mắn” giả trên người ra. Tuy rằng miếng ngọc bội này cũng không phải của Thần May Mắn, nhưng tốt xấu gì cũng là ngọc thật, Nguyễn Thu Bình bán cho chủ tiệm trang sức bên cạnh, ấy thế mà chỉ nhận được hơn 200 tệ.

Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn cùng nhau ăn một bữa ngon.

Sau khi ra khỏi tiệm cơm, vì để xua tan vận rủi, một đường thuận buồm xuôi gió, Nguyễn Thu Bình mở túi muối ra, rắc chút muối lên người Úc Hoàn và người mình, tràn đầy ý chí chiến đấu chỉ về phía trước: “Xuất phát!”

Nhóc Úc Hoàn cũng học được động tác giống như cậu, tràn ngập tinh thần cười hô: “Xuất phát...”

Nguyễn Thu Bình nhìn dáng vẻ này của Úc Hoàn, khóe môi cong cong... Đứa trẻ này cười lên đáng yêu thật.

Nhưng dường như vận rủi vẫn không rời xa họ, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn vừa lên taxi không bao lâu thì chiếc xe đã chết máy giữa đường.

Tài xế trả lại tiền xe cho họ rồi chờ xe kéo đến giải cứu.

Trên đường quốc lộ hoang vắng, Nguyễn Thu Bình và nhóc Úc Hoàn đành phải đi bộ đến đích.

“Thì ra anh không lừa tôi, anh thật sự rất xui xẻo.” Nhóc Úc Hoàn nói.

Nó cúi bẻ đầu ngón tay đếm từng chuyện một: “Trên đường đến chùa taxi bị hỏng, lúc ăn cơm thì nhân viên phục vụ bưng nhầm một món, không cần rau thơm lại bị nghe thành nhiều rau thơm, vào cửa tiệm trang sức bán ngọc bội còn bị ông chủ lừa cho một chập, còn mất tiền một lần nữa, trên đường đi bộ tổng cộng vấp té ba lần...”

Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, ánh mắt cười cong cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Sao anh lại xui xẻo như vậy nhỉ?”

“Đấy, anh đã nói từ đầu là mình xui rồi mà em còn không tin.” Nguyễn Thu Bình lại lấy túi muối từ trong ngực ra, rắc lên người Úc Hoàn.

Cậu cảm thấy phương pháp rắc muối này vẫn còn dùng được đối với con người.

Dù sao suốt cả đường đi Úc Hoàn đều đứng cùng một chỗ với cậu nhưng lại không gặp bất cứ chuyện xui xẻo nào, nói không chừng là bởi rắc muối trước khi xuất phát có tác dụng...

“Bây giờ em đã biết anh đen đủi sao còn đứng cách gần anh thế này, cẩn thận lây xui cho em!” Nguyễn Thu Bình di chuyển sang trái hai bước.

Nhưng nhóc Úc Hoàn lại nâng chân nhỏ chạy sang bên trái bốn bước, dính vào bên cạnh Nguyễn Thu Bình: “Lây thì mặc lây! Anh lây xui xẻo này cho tôi đi!”

“Em không sợ à?” Nguyễn Thu Bình cười cười rồi lại di chuyển sang trái hai bước.

“Không sợ! Có phải nhiễm cho em rồi thì anh sẽ không còn xui xẻo nữa không!” Nhóc Úc Hoàn nắm lấy tay Nguyễn Thu Bình, theo sát cậu chạy sang bên trái.

Có lẽ thật sự là mười đầu ngón tay gắn kết với trái tim, Nguyễn Thu Bình chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy dọc theo tay cậu thẩm thấu vào máu rồi truyền vào trong tim, ấm áp đến cả trái tim đều cảm thấy dễ chịu.

Lần này cậu không trốn nữa, trại lại nắm chặt tay đứa trẻ, ôm trọn tay nó vào trong lòng bàn tay.

Có lẽ bởi vì cả hai vừa nắm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện nên chẳng mấy chốc đã ra khỏi đường quốc lộ, đến một trấn nhỏ dân cư thưa thớt.

Nguyễn Thu Bình thấy từ đây đến chùa vẫn còn khá xa nên đứng ở ven đường chuẩn bị bắt xe taxi.

Đột nhiên, không biết nhóc Úc Hoàn nhìn thấy cái gì mà sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt, nó túm lấy góc áo Nguyễn Thu Bình, nhỏ giọng nói: “Người của trại trẻ mồ côi đến bắt tôi... Anh mau dẫn tôi chạy đi...”

Trại trẻ mồ côi?!

Nguyễn Thu Bình còn chưa kịp nghĩ gì thì đã nhìn thấy mấy người đàn ông mặc vest đen đồng loạt đi về phía mình.

Đây thật sự là người của trại trẻ mồ côi à? Trại trẻ mồ côi cái khỉ gì, nom có giống dân xã hội đen không cơ chứ...

Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn ánh mắt khẩn khoản bức thiết của nhóc Úc Hoàn, cậu cắn răng ôm lấy nó, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại của đám người mặc đồ đen kia. Vì để chạy nhanh hơn, thậm chí cậu còn âm thầm sử dụng một chút pháp thuật tăng tốc.

Mười phút sau, Nguyễn Thu Bình bị năm chiếc xe hơi màu đen đồng loạt bao vây.

Hóa ra... Ô tô của nhân loại còn chạy nhanh hơn nhiều so với pháp thuật gà mờ của cậu.

Nguyễn Thu Bình đành phải thở hồng hộc dừng bước chân, đặt nhóc Úc Hoàn xuống đất rồi lau mồ hôi trên trán.

Cùng lúc đó, hai chiếc xe cảnh sát cũng chạy qua.

Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị vạch trần bộ mặt thật của đám người trại trẻ mồ côi ác độc này trước mặt đồng chí cảnh sát nhân dân.

Hai cảnh sát mang thân chính khí bước xuống khỏi xe cảnh sát.

Nguyễn Thu Bình mang vẻ mặt mong chờ đi về phía bọn họ.

Một giây sau.

Còng tay lạnh lẽo được đeo lên cổ tay Nguyễn Thu Bình.

Nửa túi muối trong tay cậu vương vãi khắp nơi.

Nguyễn Thu Bình: “???”

“Cuối cùng cũng bắt được cậu, thằng buôn người chết tiệt! Cậu có quyền giữ im lặng! Nhưng cậu...”

“Không phải! Tôi không phải là kẻ buôn người!” Nguyễn Thu Bình hét lên.

“Vậy cậu ôm đứa bé bỏ chạy cái gì? Bị phát hiện còn dám chạy, to gan gớm nhỉ? Chạy khá nhanh.” Vị cảnh sát còng tay cậu hung dữ nói.

“Đó là bởi vì đám người lòng dạ hiểm độc của trại trẻ mồ côi ngược đãi trẻ em muốn bắt đứa nhỏ này trở về, tôi cũng là vì muốn cứu đứa nhỏ này...”

“Trại trẻ mồ côi cái quái gì? Cậu nói xằng nói bậy cái gì thế hả? Chủ tịch Úc người ta tốn nhiều công sức tự mình tìm đứa con trai con trai mất tích, thế nào lại bị cậu nói thành người lòng dạ hiểm độc của trại trẻ mồ côi?”

Chủ tịch Úc? Con trai?

Nhóc Úc Hoàn đi về phía trước vài bước túm lấy tay cảnh sát nói: “Chú cảnh sát, các chú nhầm rồi, là cháu là tự mình bỏ nhà đi, người này cũng không phải người xấu.”

Nguyễn Thu Bình:???

Bỏ nhà ra đi à? Nhóc không phải vì bị người trong trại trẻ mồ côi ngược đãi không có cơm ăn nên mới trốn ra ngoài à? Thế nào bây giờ lại biến thành một cuộc bỏ nhà đi bụi?

Nhóc Úc Hoàn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Trong đầu Nguyễn Thu Bình hiện lên hình ảnh đứa trẻ vừa khóc lóc cầu xin mình mang nó đi, vẫn có chút không thể tin được: “Em lừa anh... Tại sao?”

“......Tôi tưởng nếu mình nói vậy thì anh sẽ mang tôi theo.” Trên mặt thằng nhóc Úc Hoàn không có biểu tình gì, nó chậm rãi cụp mắt xuống, hàng mi đen dày khẽ rung rung. Nó không dám nhìn vào mắt Nguyễn Thu Bình nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Năm sau anh cũng sẽ đến nữa sao? Anh đã hứa với tôi rồi.”

Một người đàn ông mặc bộ đồ đen đã mở cửa một chiếc xe hơi.

Giục nhóc Úc Hoàn mau chóng lên xe.

Dưới sự thúc giục của hắn, nhóc Úc Hoàn bước từng bước về phía xe, một chân nó đặt vào xe, song còn do dự chốc lát, lại quay đầu nhìn về sau.

Nó nhìn Nguyễn Thu Bình rồi nói:

“Tôi chờ anh.”

Cửa xe bị đóng lại, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Nguyễn Thu Bình nhìn hướng chiếc xe đi xa, suy nghĩ trong đầu rối loạn như tơ vò.

Đột nhiên cậu cảm thấy, Úc Hoàn này, dường như cũng không ngây thơ vô hại như vẻ bề ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.