Nguy Tình Thử Ái

Chương 2: Chương 2: Dọn đến ở cùng tôi




Đường Ý túm được là khoảng không, nắm chặt hai tay thành nắm đấm nhỏ, tức giận đến mức hận không thể đấm trúng mặt Phong Sính.

Cô quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự phía sau lưng. Ngôi biệt thự ba tầng đồ sộ ẩn mình trong bóng đêm, trừ ánh đèn bên trong vườn, bên trong tất cả đèn đều được tắt ngúm.

Đường Ý đứng lại ven đường khá lâu, lại chỉ thấy xe lên núi mà không có đến một chiếc đi xuống. Cô ôm chặt thân mình, hơi lạnh khiến cô run lẩy bẩy. Cô sẽ không nhấn chuông cửa. Đúng vậy, Đường gia so với Phong gia mà nói, chính xác là không thể so sánh chứ đừng nói đến môn đăng hộ đối, dùng trên trời- dưới đất để hình dung cũng đã là cất nhắc Đường gia rồi. Chị gái cô cũng là lấy hết mọi dũng khí mới có thể tiếp thu tình yêu này, Đường Ý không muốn khiến chị mình khó xử.

Nếu đêm khuya mà cô lại đến quấy rầy, Phong Triển Niên tất nhiên sẽ thấy người Đường gia thật phiền phức. Cô không muốn chị mình vì điều đó mà phải cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng ở đây lại cách xa trung tâm thành phố, dù cô có đi bộ đến sáng mai cũng chưa chắc về đến nhà. Đường Ý ngồi sụp xuống, trong lòng hận không thể cắn Phong Sính một trăm miếng.Người điên kia vẫn còn cầm theo điện thoại của cô. Mà đối với Phong Sính mà nói, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.

Những tiết tấu nhanh của điệu nhạc kích động toàn bộ quán bar, những vũ nữ uốn éo thân mình, lợi dụng eo nhỏ đong đưa mà bộ ngực nhảy lên xuống. Cùng ánh đèn hòa trộn, những chiếc quần cực ngắn, những hình ảnh trắng nõn phía dưới càng khiến người ta khí huyết phun trào, ngọn lửa giễu cợt trong thân như muốn bùng lên.

Phong Sính đem gì đó vứt lên trên đài, vươn tay ôm lấy một cô gái.

Đôi môi hôn lên mặt anh, cô gái kia kiềm chế không được tiếng thở dốc còn nặng hơn anh. Một đôi tay nhỏ bé không thể chờ đợi mà xốc áo anh lên, trên người Phong Sính rất nóng, trong nháy mắt đôi bàn tay dán chặt vào người anh, không thể chịu đựng mà lên tiếng.

“Thật thoải mái.”

Đôi môi nam nhân gợn sóng, môi của ả trượt dần từ chân mày, lướt qua sống mũi cao thẳng, tiến đến khẽ cậy mở cánh môi. Đúng lúc Phong Sính nghiêng mặt, một giọng nói mị hoặc truyền đến.

“Gấp cái gì?”

“Phong thiếu, “

Cô nàng nhỏ giọng làm nũng, ánh mắt đảo qua mặt bàn, nhìn thấy di động kia, ả cầm lên.

“ Bây giờ còn ai dùng điện thoại nắp gập này nữa”

Phong Sính để cho ả ngồi lên đùi mình, anh đưa tay nhận lấy, trên màn hình hiển thị hai mấy cuộc gọi nhỡ, đoán chừng người tên Tiêu Đằng sắp phát điên rồi.

Cánh tay cô nàng kia vuốt ve bả vai Phong Sính, anh mở điện thoại, nói với cô gái bên cạnh.

“Thích tự sướng không?”

“Có cô gái nào lại không thích chứ?”

Phong Sính ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ả.

“Hôn anh.”

ả ta vừa nghe, trong mắt rõ ràng lóng lánh.

“Phong thiếu, muốn em hôn ngài sao?”

Phong Sính khóe miệng ẩn giấu nụ cười, anh nghiêng người, nâng đầu cô ả, để cả người ả nằm trên đùi mình, bị anh đè xuống,, hắn một nghiêng người, nâng nữ nhân đầu, nàng cả người nằm ở trên đùi hắn, bị hắn đè ép đi xuống. Phong Sính chọn đúng góc độ, nhấn nút chụp.

Sáng sớm hôm sau.

Phong Sính đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, vuốt lại máy tóc màu đỏ sậm, đây là thói quen của anh. Anh đeo kính râm, đổi chiếc xe khác rồi đi ra ngoài. Bánh xe lăn đến trên núi, rất nhanh, biệt thự trên đỉnh núi đã hiện ra trước mắt.

Người đàn ông bước khỏi xe, tầm mắt bị một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hấp dẫn.

Đường Ý ôm chặt hai tay, dựa vào hàng rào trước cửa. Phong Sính tháo kính râm, đồ ngốc này, không lẽ đứng đây cả đêm qua?

Anh giương mắt nhìn về phía biệt thự trước mặt, ánh mắt thu hồi, chân hướng Đường Ý đá đá. “Tỉnh tỉnh.”

Đường Ý khẽ cựa mình, tròng mắt chậm rãi mở ra, sau khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt, cô từng chút đứng lên. Nhưng đôi chân gần như tê cứng, không thể nhúc nhích, cả người lại gần như ngã vào nam nhân đứng trước mặt.

Phong Sính đứng nguyên đó không động tĩnh.

“Còn nói mình không thích ôm ấp.”

Đường Ý đẩy anh ra, thân mình còn chưa lùi lại đã bị Phong Sính túm cánh tay. Anh mởi cửa đi vào trong, mỗi một bước đi, lòng bàn chân Đường Ý tựa như bị gai nhọn đâm, đôi chân cô hoàn toàn tê dại.

“Anh chậm chút đi, buông tay ra.”

Phong Sính đi thẳng đến trước cửa, nhấn chuông.

Đường Ý xoa bóp chân mình.

“Di động của tôi đâu?”

Cô không ngờ Phong Triển Niên tự mình ra mở cửa. Ngay lúc mở cửa đó, đầu óc Đường Ý chuyển động rất nhanh.

“Anh.. chào anh rể.”

Phong Triển Niên mỉm cười.

“ Sao hai người lại cùng nhau đến, nào, vào đi.”

Đường Ý nhìn thấy chị gái – Đường Duệ tay đang bưng bánh mì cắt lát ra, cô rất sợ Phong Sính lại là ra chuyện khác người, vội ngẩng đầu đánh mắt sang bên anh.

Một tiếng anh rể vừa rồi của cô rõ ràng là chọc giận anh.

Nam nhân đem hết tức giận kìm nén chôn vùi, ngũ quan tuấn mỹ cũng bị nét nham hiểm mà trở nên mơ hồ. Nhưng sau khi đi vào được chừng hai ba bước, cô lại thấy nụ cười bên môi Phong Sính.

“Ba, sao ba không thuê người làm?”

Đường Duệ thả khay trong tay xuống, nhìn Phong Sính, cẩn thận mở miệng.

“Chắc cũng chưa ăn sáng? Cùng ăn nào.”

Phong Sính gật đầu.

“Được.”

Đường Ý cảm thấy cực kỳ không thích hợp, người đàn ông này cũng đâu phải người lương thiện, vừa rồi còn là dáng vẻ hận không thể một phút mà ức hiếp hai chị em cô, nhưng giờ lại...

Phong Triển Niên kéo ghế ngồi vào.

“Ba thích thanh thịnh, lại nói Đường Duệ nấu ăn cũng rất ngon, thế giới của riêng hai người chúng ta thật tốt.”

Đường Duệ tầm mắt chạm đến khuôn mặt Đường Ý, ánh nhìn cực kỳ phức tạp.

“Tôi đi chiên thêm mấy quả trứng, em gái, vào giúp chị một tay.”

“Dạ.”

Cô không hiểu rõ, đi theo chị gái vào phòng bếp.

Ánh mắt quét qua gương mặt như có ý cười không tốt của Phong Sính.

Đường Duệ khép cửa phòng bếp lại, lôi Đường Ý qua một bên.

“Hôm nay chị đang định đi gặp em.”

“Có chuyện gì vậy?”

Đường Duệ lấy di động từ trong túi, mở tin nhắn cho cô nhìn.

Đường Ý đưa tay tiếp nhận, vừa nhìn tới, kinh ngạc há hốc miệng.

“Đây không phải là em!”

“Tối qua em ở đâu?”

Đường Duệ thấp giọng hỏi.

“Sáng nay chị mới nhận được, có gọi điện cho em mà không thấy em nhấc máy.”

“Em...” Đường Ý nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại, trong ảnh gương mặt người con trai rất rõ ràng, Phong Sính ôm một cô gái, nút buộc áo bị giật xuống, hơn phân nửa bộ ngực lộ ra ngoài, nhưng hắn lại chỉ chụp đến cằm của cô gái, mặt đều bị cắt. “Em sao có thể cùng hắn ta được...”

“Nhưng ảnh chụp lại được gửi từ số di động của em.”

Đường Ý sốt ruột giải thích. “Di động của em bị hắn ta cướp, Phong Sính, người này chắc tám phần có bệnh, anh ta không phải người tốt.”

“Em chớ nói nhảm.”

“Thật đó!”

Đường Duệ đem ảnh chụp xóa đi, cô đi đến trước bếp làm món trứng ốp.

“Chuyện của chị và Triển Niên, Phong Sính không có phản đối, cậu ấy làm được như vậy, chị rất vui.”

“Hắn ta không phản đối?”

Đường Ý cảm thấy quá bất ngờ. “Đó là hắn ta quá giỏi giả tạo.”

“Em gái, mặc dù cậu ấy là một công tử, nhưng lại rất có giáo dục, chị hi vọng hai người có thể hòa hợp. “

Đường Ý đứng ở bên cạnh, cảm thấy thật sự mệt mỏi. “Chị, em muốn đi rửa mặt.”

“Đi đi.”

Cô bước ra khỏi phòng bếp đi đến nhà vệ sinh, nhìn thấy có bàn chải còn chưa mở, Đường Ý đánh răng, rửa mặt xong xuôi, bàn tay nhỏ bé thuận tiện vuốt lại mái tóc mất trật tự.

Làm xong tất cả, cô mở cửa, còn chưa kịp bước ra ngoài, Phong Sính đã đẩy cửa bước vào, cánh cửa lại được khép lại lần nữa. Đường Ý trợn tròn đôi mắt. “ Anh dùng điện thoại của tôi chụp những thứ ảnh đấy, sao anh lại có thể làm được chuyện đó?”

Phong Sính đi qua cô, mở vòi nước chậm rãi rửa tay.

“Tôi còn nhắn tin nữa.”

“Anh nói cái gì?” Đường Ý đi tới bên người anh.

“Mau đem điện thoại trả tôi.”

“Ở trong xe tôi.”

Cô xoay người vừa muốn đi ra, Phong Sính một phen đẩy cánh cửa. “Cô có chìa khóa xe sao?”

“Phong đại thiếu, tôi cầu xin anh còn không được sao?”

“Được chứ, cô quỳ xuống cầu xin đi.”

Toàn thân Đường Ý lúc này có cảm giác như cứng ngắc. “Là anh ném tôi lại trước cửa nhà, lại còn cướp di động của tôi, anh còn tôi quỳ để cầu xin anh?”

“Cũng đâu phải cô chưa từng quỳ.”

Đường Ý nghe không hiểu thâm ý.

“Tôi đã quỳ trước anh bao giờ?”

“Không hiểu phải không, “

Phong Sính đi đến bên cô, đem cô vây lại trong khoảng không gian hai cánh tay anh. “Nói như vạy, người đàn ông của cô trước tới giờ khi muốn cô đều dùng một tư thế, cho nên cô mới chưa quỳ bao giờ?”

Đầu óc cô hoạt động, đôi mắt trong suốt dần bị phẫn nộ thay thế. Phong Sính từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Đường Ý. Thì ra anh ta muốn cô quỳ, không phải thực sự là quỳ bằng hai đầu gối, mà là...

Đường Ý cắn chặt khớp hàm, “Thả tôi ra.”

“Dừng lại, cô nói với chị cô, cô chuyển qua ở cùng tôi đi.”

Đường Ý nghi ngờ tai mình có vấn đề. “Anh nói gì?”

“Ở cùng tôi.”

“Phong đại thiếu, có phải tối qua anh phát sốt, không cẩn thận mà nóng đầu?”

Phong Sính không có nói tiếp, anh buông tay ra, Đường Ý thoát khỏi ngực anh chạy trốn, anh mở cửa bước ra ngoài. Đường Duệ đem trứng ốp trần qua nước sôi mang đến, Phong Sính ngồi xuống, thái độ Đường Duệ không khỏi lấy lòng, “Tôi đảo sữa cho cậu.”

“Không cần, “ Phong Sính nhận cái ly. “tôi tự mình làm được rồi.”

Đường Ý đưa mắt nhìn hai người, chỉ biết cúi đầu không nói lời nào.

Phong Triển Niên ăn hai miếng trứng, sau đó lấy lát bánh mì. “Đường Ý, tìm được việc chưa? Có gì cần nói với anh, anh nói Phong Sính sắp xếp cho em một công việc trong công ty.”

Đường Ý vừa nghe, vội vàng lắc đầu. “Anh rể, không cần đâu ạ, em tự mình tìm được rồi.”

“Tốt nghiệp xong tìm việc là là đau đầu nhất, em đừng quá khách khí với anh.”

“Em biết, cảm ơn anh rể.”

Phong Sính cầm ly, động tác đưa ly đến bên miệng khéo léo che đi nụ cười lạnh của anh. Phong Triển Niên tiếp tục hỏi. “Bây giờ em ở đâu?”

“Em thuê phòng cùng bạn.”

“Vấn đề tiền, có cần anh giúp không?”

Đường Ý nghe thấy chữ tiền, lưng lập tức dựng thẳng, vội vàng lắc đầu, “Không cần.”

“Ở Lận An thị, tùy tiện thuê một căn phòng cũng mất mấy nghìn một tháng, cô chỉ là một nhân viên thực tập, lo được số tiền này sao?” Phong Sính hợp thời xen vào.

Đường Ý rất nhạy cảm, cô biết, Phong Sính đơn giản là đang nói cô dựa vào Đường Duệ, dựa vào Phong gia, “Mấy người chúng tôi cùng thuê, chia đều, có thể chịu được.”

Đường Duệ tiếp câu chuyện.

“Em gái, vậy em nhanh tìm một công việc ổn định đi.”

“Em biết.”

“Kỳ thực, chỗ của tôi có thể ở”

Phong Sính cầm một miếng bánh mì cắt lát, xé một góc đưa đến bên miệng.

“Sau này đều là người một nhà, cô đâu cần ở bên ngoài tốn tiền đâu?”

Khóe miệng anh tinh xảo nhấm nuốt mấy cái, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái, TMD, cái này ai làm vậy? Khó ăn!

Phong Triển Niên hiển nhiên nhận thấy thân mật. “Điều này cũng đúng, có Phong Sính chăm lo cho em, anh cũng cũng yên tâm.”

Đường Ý thân đổ mồ hôi lạnh, Phong Triển Niên rốt cuộc có biết con trai của mình là con sói không?

“Anh rể, thực sự không cần, “ Cô nhanh chóng cự tuyệt. “Nhà tốt như vậy, em ở lại lãng phí, thêm nữa dọn nhà cũng phiền phức.”

Đường Duệ nghĩ đến tấm hình kia, nhìn nhìn Phong Sính, anh cầm chiếc ly trong suốt, xông đến trước mặt Đường Ý.”Nghe nói cô có bạn trai, gần đây đang ở mở công ty?”

Đường Ý sắc mặt hơi căng, chị gái không khỏi nhíu mày.

“Em có bạn trai?”

“Em...”

Cô rất không thích cảm giác như thế, Phong Sính mỗi câu đều như phun thẳng lên mặt cô. Như là nếu như chỉ cần Đường Duệ ở cùng với Phong Triển Niên sau này hai nhà sẽ dính dáng đến mối quan hệ tiền bạc không rõ.

“Dạ, em vốn định lựa thời gian thích hợp sẽ nói cho chị biết.”

Phong Triển Niên cười, “Đường Ý cũng đâu phải trẻ con nữa, kết giao bạn bè trong đại học cũng là chuyện bình thường.”

Bữa cơm sáng này như nghẹn trong cổ họng cô, Phong Sính cùng Phong Triển Niên nói về vài chuyện ở công ty. Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn về phía Đường Ý “Ở đây rất khó gọi xe, để tôi đưa cô về.”

Cô ngoan ngoãn buông ly sữa đứng dậy.

Hai người ngồi trên xe, Đường Ý tìm bốn phía, “Di động của tôi đâu?”

Phong Sính cũng không biết từ đâu lấy ra di động đặt vào tay Đường Ý.

“Cho cô, vừa mới bị vỡ chút.”

Cô mở mục tin nhắn, thực bụng vẫn còn ôm một tia hi vọng, cho rằng với thân phận cao cao tại thượng của Phong Sính sẽ không đến mức làm chuyện xấu xa vậy, nhưng anh thật sự đã gửi tin nhắn.

Đường Ý khóc không ra nước mắt, hộp tin nhắn chất đầy thư đến.

“Đường Đường, sao lại thế này, tối qua phóng đãng?”

“Đường Đường, nam nhân này là hàng hạng nhất nha, cậu phá hỏng rồi sao?”

“Đường Đường, cậu không về à! Đồ tốt không muốn chia sẻ, tớ hận cậu!”

Mà tin nhắn của Tiêu Đằng chỉ ngắn gọn, nhanh chóng trả lời điện thoại.

Đường Ý nắm chặt di động, lúc này không dám cùng Phong Sính liều mạng, rất sợ lại bị anh ném lại trên đường.

Xe một đường đi như bay về phía trước, Đường Ý chưa dám trả lời tin nhắn ngay. Có một số việc, vẫn là đối diện trực tiếp nói sẽ thích hợp hơn.

Phong Sính đem mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô thu vào đáy mắt. Sau khi trở lại trung tâm thành phố, ánh mắt Đường Ý vẫn nhìn về phía cửa sổ. “Anh tùy tiện cho tôi xuống ven đường được rồi.”

Cô tận lực nhìn phía dưới chân, chiếc xe được thay đổi, ngày hôm qua cũng xem như cô không cúi đầu.

Phong Sính đâu có nghe theo lời cô, chiếc xe vẫn bay nhanh về phía trước cho đến khi đến đúng mục đích. Tầm mắt Đường Ý chuyển từ màn hình di động nhìn ra, vừa nhìn tới, cô trợn tròn đôi mắt, “Sao anh có thể biết nơi này?”

“Đây không phải nơi bạn trai cô chuẩn bị mở công ty sao?”

Đường Ý núp sau ghế lái. “Mau lái đi.”

“Tôi với cô chưa từng làm gì, sao phải chột dạ?” Phong Sính gõ ngón trỏ theo nhịp trên tay lái.

“Còn không xuống?”

Đường Ý nhìn ra phía cửa xe, Phong Sính thấy cô còn đang do dự. “Được lắm, bây giờ, hoặc là cô xuống xe, hoặc là cùng tôi về nhà.”

Vừa nghe thấy thế, Đường Ý vội vàng mở cửa xe, nhưng chân vừa chạm mặt đất đã thấy Tiêu Đằng từ bên trong đi ra.

Đường Ý muốn quay lại cũng không còn kịp, Tiêu Đằng đi hai bước qua.

“Đường Đường.”

Cô mím chặt đôi môi cánh hoa, tiến lên kéo cánh tay Tiêu Đằng.”Đi thôi.”

Tiêu Đằng chú ý tới chiếc xe dừng lại bên ven đường. “Đây là?”

Đúng lúc này cửa sổ xe hạ xuống, Phong Sính đẩy đẩy kính râm từ sống mũi, anh một chút đã nhớ kỹ biệt danh mà mọi người gọi Đường Ý. “Đường Đường, tôi đi trước, hôm khác lại tới giúp cô dọn nhà, phòng ở tôi đã nói người chuẩn bị xong.”

“Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?” Đường Ý giận không kìm được, “Đồ điên, tôi đâu có trêu chọc anh?”

“Sau này, ăn xong rồi nhớ chùi mép, mặc dù tôi trải qua với vô số người, nhưng không phải cô chơi xong là có thể tùy tiện vứt bỏ.”

Đường Ý chỉ tay vào anh. “Anh!!!”

Cô đâu chơi đùa anh chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.