Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 29: Chương 29: Đau




Úc Lễ nhìn Ninh Diệu không chớp mắt, trông thấy biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp ấy đổi từ vẻ tìm tòi hiếu kì sang thành vẻ mặt có phần ngu ngơ ngốc nghếch.

Ninh Diệu thốt lên một tiếng “À” rồi cúi đầu xuống không cho Úc Lễ nhìn thấy mặt mình, chỉ để lộ đôi tai đã đỏ thấu, bàn tay vô thức mò lấy cuốn truyện đặt trên mặt bàn.

“Ồ, ra là thế.” Ninh Diệu cố nói với giọng điệu bình tĩnh nhất: “Ta biết rồi.”

Úc Lễ thấy hơi buồn cười: “Ngươi biết cái gì?”

Lớn bằng này rồi mà điều cơ bản như vậy cũng không biết còn để người khác nói cho, ít nhiều gì Ninh Diệu cũng thấy mất mặt, kèm theo đó còn hơi xấu hổ nữa.

“Vừa nãy ta không nhìn rõ... Huynh nói phải, quả thật là dấu hôn...” Giọng Ninh Diệu càng nói càng nhỏ. Hắn chợt nghĩ tới một vấn đề. Nếu như cái vết kia là dấu hôn thì chẳng lẽ hắn cũng phải học theo nữ yêu kia, hôn lên cổ Úc Lễ thật à?

Ninh Diệu tưởng tượng ra cảnh đó thì lại bắt đầu làm tình làm tội cuốn sách. Lát sau hắn thấy phá sách không tốt lắm bèn chuyển sang tự nghịch chân mình.

Ninh Diệu ngẩng đầu nhìn Úc Lễ một cái, đối mặt với ánh mắt của Úc Lễ thì lại mau chóng cúi xuống, càng nghĩ càng thấy sợ run cả người.

Người này là Úc Lễ đấy, ai dám bày trò trước mặt đại ma vương cơ chứ? Người khác có dám hay không thì hắn không biết, hắn chỉ biết là mình không dám. Hắn sợ bị đánh lắm hu hu.

Thời gian chầm chậm trôi, vào lúc này không một ai mở miệng nói chuyện.

Ninh Diệu cố lấy lại bình tĩnh, bắt đầu ngẫm nghĩ. Hắn làm một người lãnh đạo có năng lực thì càng phải ra quyết định một cách quyết đoán mới phải, cứ lề mà lề mề mãi đúng là quá tồi.

Ninh Diệu bèn nhắm mắt cắn môi dò hỏi Úc Lễ: “Huynh có chịu không? Là ta làm giống thế... để lại cái vết... kia trên cổ huynh ấy. Nếu như huynh không chấp nhận được thì chúng ta lại tìm cách khác.”

Nếu như là kẻ khác hỏi y chuyện này có khi Úc Lễ sẽ khiến kẻ đó không còn thấy được mặt trời ngày mai nữa. Nhưng người đang hỏi y lại là thiếu gia nhỏ mềm yếu thoạt trông chẳng có lấy một chút kinh nghiệm này đây, tình huống trở nên khác hẳn. Dù sao... với cái vẻ ngoài của Ninh Diệu có làm loại chuyện này thì nói là người khác lợi dụng để quấy rối hắn còn đúng hơn là hắn lợi dụng để quấy rối người ta.

Úc Lễ khẽ lắc đầu, nhắc nhở: “Ngươi hỏi ta mà không nghĩ xem mình có thể chấp nhận được hay không à?”

“Ờm...” Ninh Diệu lại liếc nhìn Úc Lễ. Trông thấy Úc Lễ có vẻ khá điềm tĩnh, hẳn sẽ không vì đề nghị của mình mà rút kiếm ra giết người, hắn mới thả lỏng hơn: “Đúng là bước đầu tiên có hơi khó thực hiện nhưng nếu như huynh chịu thì chắc ta cũng được thôi.”

Có lẽ vì bản thân là phía chủ động, là bên cần phải gánh vác trách nhiệm nên dù cho có ngượng ngùng xấu hổ Ninh Diệu vẫn thấy mình khá là bình tâm. Hơn nữa, tuy rằng Úc Lễ là đại ma đầu nhưng cũng không có kinh nghiệm thực tế gì. Với cả Úc Lễ vì tu tiên đã xa rời mấy chuyện tình ái thế gian biết bao năm rồi, chắc hẳn hiện giờ y còn ngại hơn cả hắn nữa. Chẳng qua là y khá giỏi khống chế biểu cảm nên mới không nhìn ra được thôi.

Có người còn ngại hơn mình Ninh Diệu thấy yên tâm hơn hẳn.

“Cho huynh chọn đó, ta tôn trọng quyết định của huynh.” Ninh Diệu ngồi khoanh tay trước ngực cứ như ông tướng.

Úc Lễ lại đột nhiên sầm mặt: “Cứ thế cho ta quyền lựa chọn? Nếu như là với những người khác chứ không phải ta, kẻ đó bảo ngươi hôn thì ngươi cũng hôn?”

Ninh Diệu hoàn toàn không biết vì sao Úc Lễ lại nổi giận, hắn nhìn Úc Lễ với ánh mắt đầy khó hiểu: “Tất nhiên là không rồi, người khác là người khác chứ.” Người khác sẽ bị thể chất kì quái của hắn làm ảnh hưởng mà trở nên rất điên cuồng. Nhưng riêng Úc Lễ sẽ không như thế nha.

Úc Lễ lặng thinh, Ninh Diệu không biết y đang nghĩ gì nhưng thoạt trông có vẻ không giận nữa. Sau một hồi im ắng, Ninh Diệu thấy Úc Lễ vẫn khẽ lắc đầu.

Úc Lễ hé môi, nói ra hiện thực: “Sợ là ngươi không làm được.”

Ninh Diệu: “...?”

Câu này khiến Ninh Diệu sững sờ: “Gì... cơ? Ta không làm được á?”

Chẳng chờ Úc Lễ nói tiếp Ninh Diệu đã tỏ thái độ, nổi giận nói: “Huynh đang nghi ngờ năng lực của ta đấy à? Sao ta lại không làm được hả?” Úc Lễ cười nhạo hắn bảo là hắn không được! Sao hắn lại không được hả? Hắn rất thông minh đó, chuyện này có gì khó đâu?

“Tất nhiên là ta làm được. Ngay bây giờ ta làm cho huynh coi!” Lúc nóng giận con người ta thường dễ đánh mất lý trí. Ninh Diệu lập tức kéo mạnh cổ áo của Úc Lễ đang ngồi bên cạnh, kéo cho Úc Lễ cao hơn hắn nửa cái đầu phải cúi đầu xuống.

Ninh Diệu nghển cổ lên kề sát vào cái cổ Úc Lễ đang phơi trước mặt mình.

Một thứ mềm mại cùng hơi nóng chợt áp tới bên cổ làm dấy lên một xúc cảm hoàn toàn xa lạ. Có hơi thở ấm áp phả tới mang theo mùi hương ngọt ngào của chủ nhân.

Úc Lễ rủ hàng mi vừa đen vừa dày, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng của người đang nằm sấp trên người mình.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, tay Ninh Diệu bám vào vai y, toàn bộ trọng lượng nửa người trên của hắn đều dựa lên người y. Không nặng nhưng khiến cho người ta an tâm đến lạ.

... Đúng thật là cậu ấm nhỏ, đến cả lúc hôn người khác cũng phải để bản thân được thoải mái dễ chịu.

Quả nhiên là mỏng manh(1).

Úc Lễ có thể cảm nhận được người kia đang mút lấy cổ y, lực độ không khác gì mèo cào nhưng đâu đâu cũng mềm mại, chẳng có móng vuốt sắc bén gì hết.

...

Không biết mất bao lâu, Ninh Diệu ngẩng đầu lên, đỏ cả viền mắt. Hắn nhìn chiếc cổ không hằn chút vết nào của Úc Lễ rồi lại nhìn đến gương mặt bình tĩnh như không của y.

Gay go, tính sai rồi, da thịt Úc Lễ vốn không hề mềm như người bình thường. Vừa nãy hắn còn thử cắn lên mà cũng không cắn nổi Úc Lễ! Đừng nói là tạo dấu hôn, khéo khi hắn có cầm dao đâm Úc Lễ một nhát cũng chẳng đâm nổi qua da của y.

Cái người này... sao mà da thô thịt dày vậy trời, cắn cũng không được. Rõ là nhìn bề ngoài y đâu có giống người kiểu vậy đâu?

Ninh Diệu vừa tức vừa tủi, hắn thấy mình đang bị bắt nạt vậy. Úc Lễ cười nhạo hắn “không được” thế mà hắn thật sự không làm được.

“Cái người này, sao huynh lại thế chứ?” Ninh Diệu ấm ức nói.

Úc Lễ quay đầu nhìn Ninh Diệu, thoáng cười như không, hỏi: “Ta làm sao?”

Hai mắt Ninh Diệu nén nước mắt càng đỏ hơn. Hắn tự biết mình đang tức giận vô lý. Tu vi của hắn cao hơn Úc Lễ lại là một người hiện đại, với loại cách thức, phương tiện khác nhau chắc hẳn hiểu biết của hắn về mấy kỹ thuật này kia phải nhiều hơn Úc Lễ. Thế mà hiện giờ hắn bó tay toàn tập!

Sao mọi chuyện lại trở thành thế này chứ? Nếu như cách này không được thì hắn lấy đâu ra cách thứ hai để đưa Úc Lễ vào Yêu Thành đây?

Nước mắt rưng rưng nơi hốc mắt. Trước khi nó kịp nhỏ xuống đã có người nắm lấy cằm Ninh Diệu nâng mặt hắn lên khiến cho nước mắt lại lăn về.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn nên Ninh Diệu không thấy được biểu cảm của Úc Lễ, hắn chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của Úc Lễ:

“Lại khóc.”

Có vật gì trơn nhẵn lành lạnh phủ lên mắt Ninh Diệu, hút hết nước mắt của hắn đi. Ninh Diệu lấy món đồ đang phủ trên mắt mình xuống, thấy nó là một miếng vải làm từ chất liệu nào đó mà hắn không nhìn ra.

Sao mà trong nhẫn trữ vật của Úc Lễ lắm món có thể dùng để lau nước mắt quá vậy, không phải là y chủ định mua đấy chứ?

Ninh Diệu cúi đầu dụi mắt thì nghe thấy Úc Lễ nói: “Gân cốt ta dẻo dai nên không dễ tạo vết lên, không phải là ta cố ý trêu chọc ngươi.”

“Được rồi, cách này không được thì lại tìm cách khác, cũng không phải chỉ có mỗi một cách để vào thành.” Úc Lễ thả một viên linh thạch vào khoang động lực của xe ngựa để nó chạy tiếp: “Trước đi xem thử có con yêu nào lạc đàn không, ta cướp đồ của nó rồi trà trộn vào...”

Úc Lễ bất ngờ bị kéo lại thêm lần nữa, suy xét đến tâm trạng đang giận thở phì phò của Ninh Diệu, y bèn thuận theo lực kéo của hắn mà ngả về phía sau.

Cái tính bướng bỉnh của Ninh Diệu trỗi dậy, càng nói không làm được hắn càng phải làm cho kì được: “Sao mà không được. Ta không tin không dùng được cách này. Với cả cách huynh nói nghe đã thấy rất nguy hiểm rồi, sao mà dùng được?”

Úc Lễ thấy cả đời này của mình cũng chẳng mấy khi bất đắc dĩ đến vậy. Đánh không được mắng cũng chẳng xong, không thì thiếu gia nhỏ này sẽ khóc hết một đường linh thạch mất, càng không thể giết.

Úc Lễ bèn dừng xe lại: “Vậy ngươi nói xem?”

Ninh Diệu khẽ cắn môi, lấy hết dũng cảm để cất lời: “Cách ta nghĩ tới rất đơn giản, chỉ cần đổi việc cần làm của hai chúng ta là có thể...”

Xe ngựa đang đi bất ngờ dừng lại.

“Ngươi chắc chưa?”

(1) 娇气 (kiều khí): Đại khái là chỉ kiểu người mềm yếu, mong manh dễ vỡ, không chịu được đau, được khổ, dễ tổn thương (về thể xác, tinh thần hoặc cả hai), giới hạn chịu đựng rất thấp.

*

Xe ngựa dừng ở sâu trong khu rừng gần đường lớn, không một ai có thể trông thấy được. Ngựa kéo xe được tạo từ khối gỗ không hề có sự sống dĩ nhiên không thể nghe được âm thanh gì.

Gương mặt trắng trẻo mềm mại bị bàn tay to lớn có khớp ngón rõ ràng nâng lên, đầu ngón tay bóp nhẹ cặp má mềm tạo thành đường cong hơi trũng xuống. Gương mặt ấy thật nhỏ quá, chỉ dùng một bàn tay đã có thể bao trọn lấy nó, che cả khuôn mặt dưới lòng bàn tay.

Ninh Diệu hồi hộp vô cùng, tay hắn túm chặt lấy cái đệm lót phía dưới, suýt nữa túm ra được một cái lỗ trên đó luôn.

“Chưa làm gì đã sợ thành thế này rồi.” Úc Lễ cười giễu cợt, mi mắt buông hờ nhìn đến gương mặt hoàn mỹ đang bị tay y giữ lấy kia.

Ninh Diệu nói không sai, chỉ cần hai người đổi nhiệm vụ cho nhau thì mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng. Da thịt thiếu gia nhỏ quả thật quá là mỏng manh, chỉ cần hơi dùng lực chút thôi là có thể để lại vết đỏ ở trên làn da trắng trẻo đó. So với kẻ da thô thịt dày là y đây có thể nói là khác một trời một vực.

“Ta đâu có sợ, huynh nói linh tinh.” Ninh Diệu không phục đáp lại.

Biểu cảm giận dỗi ấy nhìn hết sức sinh động. Khuôn mặt này vốn đã đẹp sẵn còn cộng thêm vẻ sinh động ấy lại càng mê hoặc lòng người hơn. Là yêu tinh dụ hoặc con người ta, có thể lôi kéo cả vị thánh tử cấm dục nhất chìm vào vực sâu hoan lạc.

Úc Lễ nhìn Ninh Diệu rất lâu, đôi con ngươi hơi tối lại, cuối cùng buông lỏng tay ra.

“Nhớ lấy, ngươi có vẻ ngoài như thế này thì khi chưa chuẩn bị kĩ càng cho tình huống tồi tệ nhất, đừng có tùy tiện nói lời cám dỗ mê hoặc người khác như vừa rồi.” Úc Lễ buông Ninh Diệu ra đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Nếu như khả năng kiềm chế của ta kém một chút ngươi có biết mình sẽ gặp phải chuyện gì hay không?”

Đủ loại lời nói hăm dọa nhơ bẩn đã vọt tới đầu lưỡi lại bị ánh mắt trong veo kia ép nuốt về.

“Sao lúc nào huynh cũng nói bản thân thấy ghê vậy.” Ninh Diệu than thở: “Đến bản thân mình huynh cũng không tin tưởng hay sao, ta đều tin huynh mà!”

Ninh Diệu không phải thằng ngu, hắn vẫn có thể nhận ra ai đang thật lòng tốt với mình. Mặc dù lúc đầu Úc Lễ rất hung ác nhưng hiện giờ y chính là người đối xử tốt với hắn nhất trong thế giới này rồi!

Thấy Úc Lễ cứ chần chừ do dự không chịu dứt khoát, trong đầu Ninh Diệu chợt lóe một ý nghĩ khó tin. Hắn nghiêng người đổ về phía Úc Lễ, ngạc nhiên nói: “Có phải là huynh đang... xấu hổ không?”

Úc Lễ: “...”

Úc Lễ suýt bị câu này chọc tức đến bật cười: “Ta là thấy ngươi xốc nổi, lo sau này ngươi sẽ hối hận vì đã đồng ý chuyện hôm nay thế mà ngươi lại cho rằng ta đang xấu hổ?”

“Ồ, ra là thế à.” Ninh Diệu hiểu ra: “Không hối hận đâu, ta cũng muốn thử trải nghiệm chút ấy mà.”

“Nói thật là có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp được người nào thật lòng thích ta, sau này ta cũng chẳng có cơ hội dám nói ra mấy lời như thế nữa cho nên tranh thủ cơ hội lần này thử chút thôi.” Ninh Diệu nói xong, tâm trạng cũng chùng xuống.

Úc Lễ nhíu hàng lông mày.

Sao lại không có?

Chẳng những có sức hấp dẫn cực kì lớn với người bình thường, mà đối với cả những sinh vật đang mục nát, lẩn mình trong bóng tối như y, hắn quả không khác gì một ngày mai tươi sáng rực rỡ.

Úc Lễ không nghĩ thêm điều gì nữa. Y lại nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Ninh Diệu lên để cần cổ trắng mịn kia lộ ra rồi cúi người xuống hôn lên nó.

Làn da dưới môi mịn màng cùng với một hương vị ngọt ngào không biết đến từ đâu. Úc Lễ khẽ mút lấy rồi lại buông ra. Quả nhiên thấy bên trên đã hằn lên một vết đỏ.

Nhưng chỉ có một dấu thì chưa đủ, Úc Lễ bèn cúi xuống lần nữa.

Tay Ninh Diệu túm lấy vai y, ngón tay bấu chặt lại, chẳng biết là muốn đẩy y ra hay là kéo y lại. Theo sau đó là tiếng nức nở nghẹn ngào: “Đau...”

Úc Lễ dừng lại.

“Ta đâu có dùng sức.” Úc Lễ nói: “Sao lại đau được?”

“Nhưng đau thật mà.” Ninh Diệu oan ức đáp. “Huynh làm nhẹ một chút đi.”

... Đồ yếu ớt. Y còn nhẹ thế nào được nữa? Liếm à?

“Cố chịu.” Úc Lễ không cảm xúc nói: “Đau có thể túm lấy ta.”

Ninh Diệu oán trách: “Hừ, tưởng ta không biết hả, túm huynh tay ta còn đau hơn.”

Úc Lễ: “...”

May mà da Ninh Diệu đủ trắng, rất dễ tạo ra dấu hôn. Úc Lễ cố gắng nhẹ nhàng hơn, cuối cùng cũng làm được vài vết đỏ.

Xong việc, hai người tách nhau ra. Ninh Diệu lấy gương soi thử. Trên chiếc cổ trắng mịn không tì vết tựa như món đồ mỹ nghệ tinh xảo có thêm mấy vết đỏ hồng mờ ám.

“Đỏ thật đấy, quả nhiên là huynh cố ý dùng lực mạnh để trả thù ta đúng chưa!” Ninh Diệu tự thấy mình đã tóm được chứng cứ trong tay.

Úc Lễ: “...”

Ninh Diệu cũng không cần Úc Lễ tiếp lời mình. Hắn tự soi gương, yên tâm nói: “Đến lúc những yêu tộc canh gác cổng thành trông thấy mấy cái vết này là sẽ biết huynh là người của ta, như vậy huynh có thể quang minh chính đại cùng ta vào thành rồi.”

Úc Lễ: “... Ừ.”

Xe ngựa lần nữa lăn bánh, ra khỏi khu rừng hướng thẳng con đường bằng phẳng phía trước.

“Ta đổi tóc thành màu gì thì được nhở?” Ninh Diệu tự lẩm bẩm một mình.

Lần giả làm Long tộc lúc trước khá là thuận lợi nhưng hắn hơi chán tóc màu xanh lam rồi. Vừa mới thấy tóc của nữ yêu kia màu tím trông cũng đẹp lắm. Ninh Diệu bèn đổi tóc mình thành màu tím, nhìn rất được, rất hợp với hắn. Đổi thành màu bạc cũng ổn quá chừng, hợp với hắn ghê. Ninh Diệu đổi liền mấy màu đều thấy đẹp cả, tự dưng thấy khó chốt màu quá.

“Huynh nói xem ta chọn màu nào thì ổn hơn?” Ninh Diệu hỏi Úc Lễ.

Úc Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Ninh Diệu vừa gọi một tiếng y bèn đứng dậy.

“Ngươi cứ ở đây chờ ta một lát.” Úc Lễ nói xong thì người cũng biến mất tăm.

Ninh Diệu không hiểu có chuyện gì đành ngoan ngoãn ngồi chờ trong xe. Lát sau, Úc Lễ quay lại.

“Trời tối rồi, không phải lúc thích hợp để vào thành nghe ngóng tin tức.” Úc Lễ nói: “Ta vừa tìm được một gian nhà gỗ không ai ở ngay gần đây. Trước tiên chúng ta tới đó nghỉ ngơi một đêm đã.”

Ninh Diệu không có ý kiến gì nên xe ngựa bèn đổi hướng đi đến gian nhà gỗ mà Úc Lễ nói. Ninh Diệu nhoài người nằm trên bệ cửa sổ ngắm cảnh, hoàn toàn không chú ý tới chút u tối trong mắt Úc Lễ.

Y thấy hối hận rồi.

Dựa vào đâu y phải cho lũ yêu tộc kia nhìn thấy dấu hôn y để lại trên người Ninh Diệu? Bọn chúng cũng xứng?

Đêm nay nhân lúc Ninh Diệu ngủ say y sẽ giết thẳng vào Yêu Thành, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trước. Sang đến ngày mai Ninh Diệu vào trong thành sẽ chỉ toàn thấy chốn vui chơi mà y đã chuẩn bị sẵn.

___________

Bình Rượu: Cái khúc Ninh Ninh bảo túm sếp Úc ẻm còn đau tay hơn là đang chê người sếp Úc rắn rỏi quá đó. Người gì đâu như mình đồng da sắt ấy làm người ta không hôn ra cái gì hết trơn hết trọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.