Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 8: Chương 8: Thời tiết thay đổi tùy tâm trạng




Ninh Diệu bị quắp đi, cứ bay, bay mãi, vừa nhìn xuống mặt đất là thấy đầu óc quay mòng mòng. Không thể không nói, tốc độ bay của yêu tu có cánh này thật sự rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã bay được rất xa, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của tòa thành trì cũ nữa.

Ninh Diệu vẫn giữ bình tĩnh, hắn không biết có phải là Úc Lễ đang bận giải quyết mấy chú cá lọt lưới nên chưa phát hiện ra hắn bị bắt cóc hay không. Nhưng mà với tốc độ của Úc Lễ thì chắc hẳn sẽ sớm tìm tới cửa thôi. Hắn chỉ cần thầm cầu nguyện cho yêu tu bắt hắn đi bình an là được.

Một hồi sau, Ninh Diệu nhận thấy tốc độ bay của yêu tu dần chậm lại. Phía dưới bọn họ là một khu rừng rậm rạp, tung một đòn linh lực vào khu rừng, nó tức thì lộ ra dáng vẻ thật sự của mình. Ninh Diệu chớp chớp mắt, trông thấy ở trung tâm khu rừng xuất hiện rất nhiều nhà cửa. Yêu tu cánh dài cùng hắn hạ xuống đất, sau đó biến thành hình người. Người này trông có vẻ hơi quen quen, Ninh Diễu nghĩ mãi mới nhớ ra đúng là trước đây từng thấy người này rồi. Hắn ta chính là tên thủ lĩnh yêu tu tóc xanh lần trước, nghe nói còn có huyết mạch của rồng kia.

Ánh mắt người nọ cứ dán sát lên người Ninh Diệu khiến hắn thấy không thoải mái bèn lùi về sau một bước. Hành động này đã lôi thần trí người nọ trở về.

“Muốn chạy sao?” Hắn ta cười nham hiểm, “Có phải đang nghĩ sẽ có người tới cứu ngươi ra không? Ha, nơi này chính là nơi ở hiện tại của tộc ta, trừ khi người trong tộc tự dẫn người vào nếu không không ai có thể vượt qua tầng ảo thuật đó đâu.”

Thật đấy à?

Ninh Diệu bắt đầu cảm thấy lo lo, chủ yếu là trông cái ảo thuật kia có vẻ ghê gớm thật, hơn nữa sau khi đi vào, nhìn xung quanh đầy những bức họa cổ xưa, trông vô cùng thần bí. Nếu như đặt cho nơi này một cấp bậc thì chắc cũng phải là địa đồ xuất hiện ở nửa sau của truyện. Mà theo như trong sách Hệ thống cho hắn xem, thời điểm Úc Lễ tới giết hắn là phần nội dung thuộc nửa trước. Liệu Úc Lễ của giai đoạn này có thắng được địa đồ của phần sau không đây? Ninh Diệu căng thẳng đến mức hai tay siết chặt thành quyền, hắn nghĩ giờ mình phải tự lực cánh sinh thôi, không thể cứ ngồi yên trông chờ Úc Lễ tới cứu được.

Người kia tiến lên một bước, vươn tay ra muốn ôm lấy eo Ninh Diệu. Ninh Diệu lại lùi về sau một bước, khẽ nói: “Hình dạng con người của ngươi đáng sợ quá, không thấy hình dạng nào đẹp hết.”

Đối phương thoáng sửng sốt. Giây sau, người đàn ông trước mặt nhoáng cái đã biến mất, trên mặt đất lại có thêm một con rắn hai chân.

“Tốt lắm.” Con rắn kia tới lui xung quanh Ninh Diệu, ngắm nghía một vòng đủ ba trăm sáu mươi độ, vừa bò vừa nói, “Tốt lắm, rất tốt!”

Ninh Diệu không biết con yêu này đang nói cái gì tốt, nhưng hắn biết những lúc như thế này phải cố gắng nắm lấy quyền chủ động. Như Hệ thống từng nói, thể chất của hắn chỉ không có tác dụng với Úc Lễ còn những người khác đều có hiệu dụng như thường, vậy thì...

Có thể là vì đang rơi vào tình huống nguy cấp nên Ninh Diệu thấy mình trở nên thông minh đến lạ. Hắn phải cố sức làm sao để gặp thêm vài tộc nhân của con rắn này, làm loạn lên. Chỉ có trong tình trạng hỗn loạn hắn mới có cơ hội chạy trốn.

“Ngươi không đưa ta tham quan nhà ngươi chút sao?” Ninh Diệu nhìn con rắn vẫn đang bò quanh quanh mình, nhìn một cái rồi rời tầm mắt đi chỗ khác, khẽ cắn môi, hạ mi mắt.

Mỹ nhân e thẹn còn đẹp hơn cả búp sen ngày hè đương độ nở bông. Lâm Hào chỉ thấy một cảm giác nóng bừng vọt lên đỉnh đầu, so với uống vào mười đấu rượu ngàn năm còn nóng hơn. À há, quả nhiên mỹ nhân bị nguyên hình của mình làm cho mê đắm!

“Đưa, ai nói không đưa ngươi đi chứ!” Lâm Hào uốn thân mình, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn Ninh Diệu vào viện lớn.

Trong viện đang giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thắm tươi đẹp treo ở trên cao, còn có đủ loại giấy đỏ cắt dán hình hoa xung quanh khiến cho nơi viện lớn nằm giữa rừng sâu này tràn đầy ý vui.

“Đây là...” Ninh Diệu đánh giá khắp xung quanh, thử hỏi dò, “Có người muốn thành thân phải không?”

“À, cái này.” Trên mặt rắn là nụ cười không mấy đứng đắn, “Ban đầu định dùng cho lễ thành thân của ta với hồ ly tinh kia, có điều hiện giờ không có nàng nữa nên đây là chuẩn bị cho ta và ngươi.”

Ninh Diệu: “...”

“Đêm nay sẽ là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!” Trong lòng Lâm Hào cực phấn khích, lưỡi rắn vươn dài ra liếm chân Ninh Diệu. Ninh Diệu nhanh chân lùi về sau, vì không để cho con rắn này tiếp tục vọt tới liếm mình thêm lần nữa, hắn giả vờ giận dỗi nói: “Chúng ta thành thân mà ngươi lại để ta dùng đèn lồng đỏ của người khác, dùng giấy cắt hoa đỏ của người khác hả!”

Lâm Hào sững sờ, lưỡi rắn cứng còng: “...Ơ.”

Ninh Diệu quay mặt sang phía khác, lạnh lùng hừ một tiếng, nói châm chọc: “Hừ, tên yêu quái nhà ngươi cũng thật có lòng.”

Lâm Hào vừa nghe thấy tiếng hừ kia, cả người xoắn thành cái bánh quẩy, biết đau mà sửa vội nói: “Thay mới, cho ta hai ngày, ta sẽ thay mới toàn bộ!”

Ninh Diệu thấy được thêm hai ngày hòa hoãn, thầm thả lỏng trong lòng nhưng vẫn phải gắng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, làm bộ tủi hờn: “Được thôi, ta tạm thời tin ngươi.”

“Đừng lo, chút việc cỏn con này chẳng lẽ phu quân ngươi đây lại làm không xong?” Lâm Hào lại bắt đầu bò quanh quanh Ninh Diệu, cơ mà trông thấy vẻ mặt tủi hờn của Ninh Diệu, cộng thêm chuyện này đúng thật là lỗi do hắn ta không chú ý tới, thế nên Lâm Hào cũng bớt bớt lại.

Kẻ địch không gây sự nữa, đây chính là lúc cần thừa thắng xông lên, tiếp tục khuấy tung chỗ nước đục này! Chờ tới khi nước ao đục ngầu chính là cơ hội của hắn. Chẳng mấy khi có một lần đấu đá thế này, Ninh Diệu thấy đau não quá, nhưng hắn vẫn cẩn thận tiếp tục kế hoạch của mình. Hắn lại cùng Lâm Hào đi thêm một quãng nữa rồi dừng bước: “Ngươi đưa ta về đây lại không dẫn ta đi gặp người nhà của ngươi, bọn họ cũng không ở cửa chờ ta đến.”

Trong lòng Lâm Hào nhen lên tia cảnh giác: “Chúng ta thành thân thì liên quan gì đến họ đâu, sao lại muốn gặp người trong nhà ta?”

“Sao lại không có liên quan gì!” Ninh Diệu giả vờ bực tức khoanh tay trước ngực, học theo lời thoại của mẹ chồng nàng dâu kinh điển ngày trước mình từng xem, “Không ai hoan nghênh ta tức là không chấp nhận cho ta và ngươi thành thân, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với ta!”

Xà yêu thè lưỡi bò quanh chân Ninh Diệu. Lâm Hào thường hay ra vào hai giới nhân, yêu nên không phải chưa từng nghe về tập tục của nhân tộc, chỉ có điều trong tộc hắn ta không có thói quen này. Hơn nữa mọi khi hắn ta thành thân đều là tùy ý bản thân thích thì cưới chứ chưa bao giờ để ý tới chuyện tập tục gì. Người trong tộc đương nhiên cũng sẽ không đến nghênh đón gì đó. Thứ nhất là không có tập tục này, thứ hai là... tộc bọn họ không có tập tính đơn phối ngẫu, hầu như cứ cách một đoạn thời gian sẽ cưới một người vợ mới, tổ chức một lễ thành thân mới. Vậy nên mọi người đã quá quen với chuyện thành thân, ngay cả hứng thú tới xem cũng chẳng còn.

Lâm Hào nhìn mỹ nhân đang lấy tay che nửa khuôn mặt, nghẹn ngào nói: “Ta cũng chỉ muốn mình được nhận đãi ngộ tốt nhất mà thôi, ta có sai gì ư?”

Hàng mi dài mảnh của mỹ nhân khẽ rủ xuống, khóe môi mím chặt, đôi môi đỏ hồng mất đi chút huyết sắc, tựa như một đóa sen yếu ớt dễ dàng bẻ gãy.

Lâm Hào rụt lưỡi rắn lại, nuốt nước miếng.

Nào có sai gì. Một người như thế đương nhiên phải được đãi ngộ tốt nhất. Phải dùng bảo thạch lấp lánh nhất Tam giới làm trang sức cho y, dùng vải dệt mềm mại nhất làm quần áo cho y, thị vệ của y cũng phải là người cường tráng nhất. Lần này khẳng định cũng là lần cuối cùng trong đời Lâm Hào đây kết hôn, gọi người cả tộc đến chúc phúc thì có sao đâu!

“Được, ngươi chờ ta đi báo hỉ để gọi họ trở về!” Lâm Hào nói.

Ninh Diệu vừa lòng, hắn đi theo Lâm Hào tiếp tục dạo quanh viện lớn, cố gắng ghi nhớ kỹ đường đi. Lâm Hào sắp xếp đưa Ninh Diệu tới một căn phòng cho khách khá thoải mái rồi mới lưu luyến rời đi, cấp tốc sai thuộc hạ chuẩn bị đèn lồng cùng mấy thứ đồ dùng cho lễ thành hôn, còn mình thì vội vã báo hỉ với người trong tộc. Trước khi đi, hắn ta cũng nhắc nhở Ninh Diệu một câu: “Phép ẩn náu tộc ta dùng là từ thời Thượng Cổ truyền thừa cho, người bình thường chắc chắn không thể phá giải được. Kể cả là vị Tôn chủ đứng đầu giới hiện tại muốn gỡ bỏ phép này cũng phải tốn ít nhất sáu, bảy ngày mới được. Ngươi đừng trông cậy bạn ngươi có thể cứu ngươi ra.”

Ninh Diệu nhướn mày: “Ngươi lại đổ oan cho ta, tránh ra!”

Lâm Hào thè lưỡi rắn, bước nhanh ra ngoài.

Đêm ngày một khuya, Ninh Diệu nằm nghỉ trên giường. Nệm giường chính là thất vải lúc trước Úc Lễ cho hắn, nhờ nó mà chiếc giường Ninh Diệu thấy không quen cũng trở nên mềm mại hơn nhiều. Ninh Diệu sờ nệm vải lót phía dưới, khẽ thở dài. Hi vọng là Úc Lễ đừng lãng phí thời gian đi tìm hắn. Nếu như nói mấy vị lãnh đạo mạnh nhất hiện tại phải phí mất sáu, bảy ngày mới có thể phá được tầng ảo thuật kia thì Úc Lễ còn đang ở thời kì trưởng thành chắc chắn không phá nổi. Nơi này nhìn thôi cũng thấy rất nguy hiểm, Úc Lễ lại là nhân vật chính của tiểu thuyết ngược tàn tạ, tìm đường tới chốn này khéo khi còn ăn khổ nhiều hơn cả hắn.

Ninh Diệu dần thiếp đi. Trước khi ngủ, hắn lại nghĩ. Hắn cũng tự tin quá rồi, lại cho rằng Úc Lễ sẽ tìm tới nơi này cứu hắn, trong khi hắn chỉ là một thằng đàn em từng có thù xưa với Úc Lễ mà thôi! Tự tin quá không tốt, là bệnh, phải chữa.

__________________

Người đầu tiên trong tộc Lâm Hào mà Ninh Diệu gặp mặt là đại ca của hắn ta. Đó là ngày thứ hai Ninh Diệu bị bắt tới nơi này, hắn đang đứng trước hồ nước, cõi lòng chẳng yên đối phó với Lâm Hào, đồng thời âm thầm tính toán xem hôm nào là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.

Đột nhiên không rõ vì sao cái miệng đang liến thoắng của Lâm Hào lại dừng lại, hắn ta nghiêng đầu lắng tai nghe rồi nói với Ninh Diệu: “Đại ca ta về rồi.”

Đại ca Lâm Hào và hắn ta trông khá giống nhau, đều là kiểu mặt mũi tối tăm lạnh tanh. So với Lâm Hào, anh hắn trông càng không coi ai ra gì. Nhưng cái thái độ kênh kiệu ấy khi vừa nhìn thấy hai người bọn họ bèn biến mất tăm. Ninh Diệu thấy rất rõ ràng, từ ánh mắt đầu tiên người kia nhìn về phía hắn, có thể thấy sự kinh ngạc thoáng lóe lên nơi đáy mắt.

“Ngươi chính là nhân tộc khiến em trai ta quyết định từ nay về sau sẽ không thành thân nữa?”

Ninh Diệu giả bộ không biết phải làm sao trốn ra sau lưng Lâm Hào. Lâm Hào lập tức che chắn cho Ninh Diệu: “Huynh đừng dọa y, da mặt y mỏng.”

“Sao ta có thể dọa y chứ?” Đại ca Lâm Hào cười rộ lên, đôi mắt có đồng tử dựng đứng của loài rắn nhìn chằm chằm gương mặt Ninh diệu đang núp ở phía sau, “Như thế đã bị dọa thì sao chịu được hai cái cùng lúc đây?”

“Đây không phải chuyện của huynh.” Giọng Lâm Hào cũng lạnh dần, “Huynh chỉ về để tham gia hôn lễ của ta mà thôi.”

Mà một lúc lâu sau Ninh Diệu mới hiểu ra hàm ý trong câu nói của đại ca Lâm Hào. Gã lại có thể ngang nhiên nói lời tục tĩu với hắn! Thật ghê tởm! Ninh Diệu tức giận bừng bừng trong lòng thầm ghim tên kia, quyết định về sau sẽ nhờ Úc Lễ đánh cho gã một trận, tốt nhất là giã cho gã nằm bò ra đất.

Có lẽ vì tin tức sau này Lâm Hào sẽ không thành thân nữa rất mới lạ nên người trong tộc trở về rất nhanh, ngắn ngủi hai ngày thôi tất cả bọn họ đã về cả. Tất cả đều tụ họp ở sảnh lớn, Ninh Diệu có thể cảm nhận được tầm mắt mọi người đều đang tập trung hết trên người mình, mà trong đó, tầm mắt của đại ca lâm Hào là dán chặt nhất. Lâm Hào dõng dạc tuyên bố hôn sự của mình trước mặt nhiều người trong tộc như thế, vô số ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị lóe lên từ mọi góc cạnh của sảnh lớn.

Đại ca Lâm Hào cũng khẽ cười, buông chén trà trong tay xuống, từ tốn nói: “Huynh trưởng chưa thành thân, người làm em như đệ sao có thể thành thân trước như thế chứ? Vậy là không hợp phép tắc.”

Đại ca Lâm Hào vừa nói xong, cả sảnh lớn đều im như thóc.

Lâm Hào sững người, lấy lại tinh thần mới nổi giận quát: “Huynh mà chưa thành thân? Điêu ngoa, bao nhiêu thiếp thất huynh đã cưới về thì thế nào?”

Đại ca Lâm Hào cười đến sắc lạnh: “Đều chết rồi, hiện giờ ta đang độc thân. Em trai à, thiếp thất của đệ còn chưa chết đâu đấy, không bằng hiếu kính đại ca người này đi.”

“Huynh!” Lâm Hào phẫn nộ. Cuối cùng cũng hiểu hai hôm nay đại ca hắn ta đang bận bịu cái gì. Hóa ra là bận đào tường ở chỗ mình, dùng mọi thủ đoạn để cướp người yêu của mình đi!

Lâm Hào biến về nguyên hình, vung đuôi tung một đòn dữ dội về phía anh mình. Cái vung này không chút lưu tình, rầm một tiếng, chiếc ghế hãy còn nguyên vẹn bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường tạo thành một cái lỗ to. Đại ca Lâm Hào tránh thoát chiêu này cũng chẳng mảy may nhượng bộ, lập tức phản công lại. Ninh Diệu xem hai bọn họ đánh nhau mà thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng.

Đánh hay lắm, đánh dữ hơn nữa đi!

Đáng tiếc là hai anh em nhà này đánh nhau chưa lâu đã có vị yêu tu nhiều tuổi nhất trong tộc bước ra chủ trì công bằng. Cơ mà cái công bằng này không làm sao xem xét được, bởi lẽ hai kẻ kia không ai chịu nhường ai. Cuối cùng lão yêu không còn cách nào khác, đành phải hỏi Ninh Diệu: “Nếu cho ngươi chọn thì ngươi sẽ thành thân với ai?”

Ninh Diệu không hề bận tâm tới ánh mắt của Lâm Hào: “Đương nhiên là kẻ mạnh nhất, có huyết thống long tộc thuần khiết nhất.” Tốt nhất là để hai bọn họ đánh nhau một sống hai chết, đánh đến phòng ốc đều đổ, ảo thuật đều vỡ để hắn còn chạy mau mau.

Lão yêu nọ vuốt chòm râu, tán đồng với lời của Ninh Diệu: “Ta cũng thấy như vậy.”

Nhưng cuộc chiến Ninh Diệu mong mỏi không hề tiếp diễn, tất cả chúng yêu đều rời khỏi sảnh lớn, cùng đi đến một nơi khác. Đó là một khoảng sân không lớn không nhỏ, bên trong không có lấy một cơn gió, vách tường cao ngất bao quanh khoảng sân, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một mảnh trời bé nhỏ bị vây bởi bốn bức tường. Ở ngay trung tâm cái sân có đặt một pho tượng cực lớn chạm khắc hình rồng sống động như thật, lọt vào tầm mắt mọi người là một con rồng to lớn chuẩn bị bay vọt tới muôn trùng mây.

“Như vậy, tại đây sẽ quyết xem ai mới là yêu tu có năng lực mạnh nhất.” Lão yêu nói, “Long Thần trên cao trông rõ hết thảy. Ở trong này không thể dùng pháp thuật chỉ có thể dùng sức mạnh của huyết mạch, kết quả sẽ không làm giả được.”

Ninh Diệu thấy hơi hoang mang. Ủa? Bọn họ tìm kẻ mạnh nhất không cần phải đánh nhau sao? Ninh Diệu uyển chuyển nói ra nghi vấn của mình, lão yêu lại vuốt chòm râu, lắc đầu.

“Long tộc ta tự có cách kiểm tra riêng. Một là nhìn màu tóc, màu xanh càng sẫm tức là độ tinh khiết trong huyết mạch càng cao. Hai anh em bọn họ màu tóc đều xanh giống nhau, cách này không có tác dụng, chỉ có thể dùng cách thứ hai.” Lão yêu nói.

Ninh Diệu nghe xong cách kiểm tra thức nhất trái tim đã nhảy loạn xạ, hắn cố gắng bình tĩnh như không có chuyện gì, tiếp tục hỏi: “Thế cách thứ hai là gì?”

Lão yêu ngẩng đầu nhìn lên khoảng không bị vây hãm, khẽ đáp: “Long Thần thu hết sấm sét mưa bão trong tay, trong truyền thuyết, hễ nơi nào Long Thần đi qua đều sẽ đổ cơn mưa tầm tã.”

“Người nào có được huyết mạch long tộc cũng sẽ kế thừa năng lực này. Càng gần với Long Vương, năng lực kẻ đó càng mạnh, càng có khả năng hô mưa gọi gió.”

“Vậy nên, cách thứ hai chính là so xem ai ở trong thời gian quy định, dưới sự chứng kiến của Long Vương có thể gọi được trận mưa lớn nhất.”

*

Ninh Diệu nghe thấy tiếng tim mình nhảy nhót cùng tiếng máu sục sôi. Úc Lễ đã biết nước mắt hắn có thể hóa thành châu ngọc, nhưng hắn còn hai bí mật khác chưa nói cho y hay. Đó là tâm trạng của hắn thay đổi sẽ làm màu sắc của mái tóc thay đổi theo, với lại... còn ảnh hưởng tới thời tiết nữa. Khi hắn vui vẻ trời quang nắng tỏa, khi tức giận giông tố thét gào, khi đau khổ bão táp mưa sa. Giống như màu tóc, Ninh Diệu cũng đã học được cách khống chế tâm trạng bình thường sao cho không ảnh hưởng tới thời tiết. Vậy nên cho dù là nắng tỏa rực rỡ hay bão táp nổi lên, hoặc mưa như trút nước, hắn đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

Ninh Diệu liếm đôi môi khô, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười: “Kết quả cuộc tỉ thí thật khiến người chờ mong.”

______________

Trước khi bắt đầu, Lâm Hào đứng trước pho tượng khắc hình rồng dập đầu bái lạy, sau mới đứng thẳng dậy, nhắm lại hai mắt, hai tay đan nhau, miệng lẩm bẩm. Trông hắn ta giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, cơ bắp căng chặt, lông mày cau lại, có vẻ rất đau đớn. Vùng trời nhỏ bé kia đương trời trong nắng tỏa không một gợn mây, vào lúc chú ngữ của Lâm Hào cất thành tiếng, một đám mây đen mỏng manh bắt đầu trôi tới, chắn ngang mặt trời.

Ninh Diệu đứng dưới bóng râm từ mây đen, híp mắt xem tiếp. Thế nhưng chẳng thấy lớp mây đen này dày thêm chút nào, nó chỉ khó khăn giữ ở nơi đó, thời gian quy định vừa điểm lập tức tản đi, trở về với tiết trời sảng sủa như trước.

Ơ? Có thế đã xong rồi à? Ninh Diệu trợn mắt há mồm, bởi vì hắn đâu ngờ chỉ có mỗi đám mây đen nhỏ xíu như kia chứ. Nhưng mấy người khác trong tộc cũng đứng xem lại đều vỗ tay, khen ngợi đầy chân thành: “Vậy mà có thể ngưng tụ ra mây đen, năng lực của Lâm Hào lại tăng tiến rồi.”

“Tốt lắm, từng này tuổi đã đạt được trình độ như vậy, sau này có khi sẽ đứng hàng đầu trong tộc ta!”

Lâm Hào đắc ý đi đến bên cạnh Ninh Diệu: “Ta đã nói rồi, ngươi là của ta.”

Khóe miệng Ninh Diệu run run, lặng lẽ nhích chân, dần rời khỏi vị trí đứng ban đầu.

Tiếp theo là phần kiểm tra thực lực của đại ca Lâm Hào. Gã cũng như Lâm Hào gồng hết sức mình, nhưng xem chừng gã mạnh hơn Lâm Hào chút ít. Một làn gió thổi tới lay động lọn tóc mai, Ninh Diệu vén gọn tóc, nhìn mặt trời bị một đám mây đen lớn hơn ban nãy che khuất. Nhưng cũng chỉ có thế, gió chỉ đủ lay sợi tóc, mây đen cũng chỉ che mặt trời. Vừa đến giờ mọi thứ đều tiêu tan.

Thắng bại rõ ràng, đại ca của Lâm Hào bước tới phía này, trên mặt gã là nụ cười điên cuồng, vươn tay ra muốn nắm lấy cổ tay Ninh Diệu, kéo người vào trong lồng ngực mình. Ninh Diệu lại lùi lại tránh né.

“Thắng bại đã rõ, toàn tộc đều đang nhìn, ngươi không thể nuốt lời!” Anh mắt gã vừa lạnh lẽo vừa say mê, giống như con rắn quấn quanh người con mồi.

“Phải, có Long Thần ở trên, trước mặt Long Thần định ra cuộc tỉ thí thì không thể nuốt lời!” Lão yêu chủ trì cuộc tỉ thí nói.

“Ta đâu có thất hứa.” Mỹ nhân tóc đen da trắng, môi đỏ mỉm cười, “Nhưng mà... ai nói người mạnh nhất là một trong hai người bọn họ?”

“Cái gì, ý ngươi là gì...”

Lời chất vấn của đại ca Lâm Hào còn treo bên mép, gã trợn trừng hai mắt, trân trân nhìn cảnh tượng khó tin nhất trong cái kiếp yêu tu của mình.

Mái tóc dài của người kia vẫn đang là một màu đen tuyền hết sức bình thường lại đột nhiên ở trước mắt bao người, đổi màu. Từ đen bóng hóa thành xanh lam chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Đó là sắc xanh thăm thẳm không thể hoài nghi, là thứ màu thuần túy nhất ở nơi đại dương sâu nhất, là màu sắc của chân long đã khắc sâu trong kí ức của long tộc bọn họ. Cả khoảng sân không lớn lắm này đều lặng câm như chết, nhưng ngay sau đó, sự yên tĩnh kì quái ấy bị phá vỡ.

Cuồng phong giận dữ rít gào bên tai, thổi tung làn tóc, cuốn lấy áo bào, thậm chí vài yêu tu nào đó tu vi còn non yếu cũng bị thổi cho lảo đà lảo đảo. Đồng thời, mây đen trĩu nặng cuồn cuộn vây tới, che khuất thái dương, phủ kín cả trời. Tia chớp dữ tợn xẹt giữa tầng mây tựa như có thể xé trời rạch đất, tiếng sấm ầm vang dội thẳng vào tai khiến cho người bình thường không thể nghe được tiếng nói chuyện. Thế mà tất cả yêu tộc tại đây đều nghe rõ tiếng nói của người đang thản nhiên khoanh tay đứng ở chính giữa khoảng sân. Hắn nói.

“Nghe đâu các ngươi thấy hô mưa rất khó hử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.