Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 1: Chương 1: Vạn-ma-chi-tổ




Tháng năm, tiết trời bắt đầu oi ả. Trong cửa tiệm pháp y* lớn nhất Nhạn Thành, ông chủ với vẻ mặt chua ngoa không tin nổi nhìn thanh niên trước mắt.

*pháp y này là quần áo có phù phép.

“Bộ đồ này thô quá mặc vào khó chịu á?” Ông chủ giật mình, “Bộ này là hàng tốt nhất trong số những bộ đồ tốt rồi đấy!”

Người thanh niên không nói gì chỉ hơi giơ cánh tay lên, ống tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay trắng như tuyết vốn đang bị che lấp. Bởi vì ma sát với quần áo nên trên phần da thịt trắng mịn xuất hiện từng mảng hồng phấn nhàn nhạt chứng tỏ sự yếu ớt mỏng manh của chủ nhân nó.

“Có bộ nào mềm mại hơn nữa không?” Ninh Diệu hỏi.

Ông chủ hồi lại tinh thần. Kì thực dựa vào tác phong ngày thường của ông chủ nếu gặp phải dạng khách khó phục vụ như này thì đã bị ông ta kiếm cớ đuổi đi rồi. Giả dụ như người khách đó là loại có tiền có thế thì ông ta cũng chỉ khách khí ngoài mặt chứ trong lòng đã chửi rủa y cả tám trăm lần. Nhưng mà lúc này...

Ánh mắt của ông chủ chuyển từ cánh tay trắng trẻo kia sang gương mặt của Ninh Diệu. Cho dù khắp giới tu tiên đâu đâu cũng có mỹ nhân đi chăng nữa thì dung mạo của người này cũng gần như không ai bì kịp, ngay lập tức có thể khiến cho các vị mỹ nhân khác thành bùn nhão trên nền đất. Tuy rằng trước kia ông ta biết thiếu gia nhà họ Ninh rất đẹp nhưng không cho rằng một người ngoài có thể quan trọng hơn việc kiếm tiền của mình. Hôm nay gặp được lại giống như trúng tà, đau đáu trong lòng không thể đem hết vàng bạc châu báu chất lên tay vị thiếu gia Ninh gia này.

Ông chủ chạm mắt với Ninh Diệu, cả người choáng váng vội nở nụ cười thành thật: “Ngài tạm ngồi ở đây trước, ta đi lấy cho ngài bộ khác, ngài cứ từ từ thử.”

Ông chủ vừa đi khỏi Ninh Diệu bèn nhấc rèm cửa lên lộ ra nửa bên mặt đẹp đẽ tinh tế. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường ngày thường yên bình mà náo nhiệt hôm nay lại có gì đó khác lắm. Một số người mặt mày vui sướng lạ kì, lại có một số người mặt mày hoang mang sợ hãi. Có chuyện gì sao? Ninh Diệu không đoán ra được.

Trước đây không lâu hắn xuyên đến thế giới có lẽ là giới tu tiên này đây, xuyên thành một vị thiếu gia tướng mạo tuyệt đẹp mà tính tình ngang ngạnh. Vị thiếu gia nọ nhìn chung cũng giống hắn, cái này giúp hắn có thể lừa qua cửa trót lọt không bị người khác phát hiện mình không phải là người kia. Hắn không được thừa hưởng ký ức của nguyên chủ nên vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò mày mò thế giới này, cũng bởi vậy mà có rất nhiều thứ hắn thấy tò mò vô cùng.

Ninh Diệu kéo rộng rèm cửa ra là muốn quan sát kĩ hơn người đi đường ở bên ngoài nhưng chỉ thấy một con chim giấy không biết từ đâu bay lại đây. Nó hạ xuống bên bệ cửa sổ, thổi phù phù hai tiếng, từ trong miệng nó nhả ra một bông hồng, liếc mắt đưa tình nhìn Ninh Diệu rồi mở miệng nói tiếng người: “Mỹ nhân, kết đạo lữ không? Ta đã hậu kì Kim Đan, ngồi ở Thiên Hương lâu ngay bên cạnh chờ...”

Con chim giấy còn chưa nói dứt lời đã bị một con chim giấy khác bay tới đạp xuống dưới. Con chim giấy mới tới cũng y hệt chu trình ban nãy nhả ra một bông hoa muốn bày tỏ với Ninh Diệu.

Ninh Diệu: “...”

Ninh Diệu tức thì buông rèm cửa sổ xuống, trả lại cho chính mình một không gian thanh tịnh. Trong tiểu thuyết nói người tu tiên đều thanh tâm quả dục gì gì đó quả nhiên là bốc phét!

Không bao lâu ông chủ mang ra một bộ đồ loại tốt khác cho Ninh Diệu thử. Ninh Diệu lựa được bộ thích hợp bèn ra khỏi cửa tiệm, bước lên cỗ xe ngựa của gia đình đang chờ ngoài cửa.

Trên đường về nhà cuối cùng Ninh Diệu cũng biết có chuyện gì xảy ra.

“Thiếu gia, ngài biết tối hôm qua có chuyện gì không?” Thị vệ đi theo Ninh Diệu úp úp mở mở nói.

Ninh Diệu hỏi nịnh: “Chuyện gì?”

“Mấy gia tộc quyền thế chức cao vọng trọng trong thành ấy, vào tối hôm qua đều có người chết.” Vẻ mặt thị vệ bắt đầu nghiêm trọng lên, nói cho Ninh Diệu tin tức dò la được, “Trong đó thậm chí còn có người lợi hại cỡ Nguyên Anh kì nữa, tất cả đều giống nhau, một kích mất mạng. Không biết tên giết người có tiếp tục hành động nữa hay không, thiếu gia, chúng ta cũng phải thật cẩn thận!”

Bởi vì người chết đều là những kẻ bình thường ngang ngược càn rỡ ức hiếp kẻ yếu cho nên không ít người hả hê vỗ tay khen ngợi, chỉ có một số kẻ thích ức hiệp người khác giống như đám bị giết mới cảm thấy lo sợ bất an.

Ninh Diệu đáp lại một tiếng rồi lại nhìn sang cảnh những người đi đường hớt hải vội vã ở ngoài cửa xe ngựa, không hỏi thêm gì nữa.

Về đến nhà, sau khi cơm nước xong sắc trời đã muộn, Ninh Diệu rửa mặt xong chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Đám thị vệ tuần tra kiểm tra khắp trong phủ đặt ra mười nghìn lớp phòng thủ, Ninh Diệu nằm ở trên giường có khi còn nghe được tiếng bước chân của nhóm thị vệ đi tuần tra. Ánh trăng trong như nước, xuyên qua khung cửa sổ ngả trên nền đất, phủ lên khắp gian phòng một tầng ánh sáng mông lung huyền ảo. Ninh Diệu lăn qua lộn lại trên giường nệm mềm mại vẫn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái. Có phải là có thứ gì đó... bị hắn bỏ qua rồi không?

Câu hỏi này cứ cuồn cuộn trong lòng Ninh Diệu khiến hắn không sao an tâm nghỉ ngơi được. Hắn cố gắng nhắm chặt mắt lại muốn ngủ. Bên ngoài tiếng côn trùng nối nhau kêu râm ran, cơn gió đầu hạ thổi qua lá cây xào xạc. Gió thổi mỗi lúc một lớn hơn, gió to kéo theo cả mây mù vây tới che lấp cả ánh trăng đêm. Lúc tiếng sấm đầu tiên rền vang trong đêm, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ninh Diệu. Ngang ngược càn rỡ, lấn thiện sợ ác, ức hiếp kẻ yếu,... không phải là tính cách ngày thường của người trước khi hắn xuyên vào - nguyên thân hay sao!

Ninh Diệu thình lình mở mắt ra, trông thấy ánh trăng đã bị mây đen che kín mít, trong phòng tối tăm đến mức giơ tay ra không thấy được năm ngón tay.

Sao Dạ Minh Châu đặt trong phòng cũng không phát sáng vậy?

Ninh Diệu vốn rất sợ tối, hắn cảm thấy mình sắp bị dọa sợ phát khóc luôn rồi. Hắn cố nén nước mắt lần mò tìm đá dạ quang khác ở trong hộp trên đầu giường. Hộp vừa được mở ra ánh sáng lập tức xua đi bóng đêm. Mà vào lúc Ninh Diệu trông thấy rõ cảnh vật trước mắt đồng thời có một thứ lạnh đến thấu xương kề trên cổ hắn. Ninh Diệu từ từ giương mắt nhìn lên, trong gian phòng ban đầu vốn chỉ có mình hắn giờ lại thấy một nam nhân cao lớn cả người độc một màu đen đang đứng trước giường hắn. Trong tay người kia cầm một thanh trường kiếm đen huyền, chính là thứ đang kề trên cổ Ninh Diệu.

Đối phương bị Ninh Diệu phát hiện ra cũng không hề hoảng hốt, trên gương mặt anh tuấn kèm theo vài phần tà khí nở nụ cười hời hợt: “Dậy rồi?”

Ninh Diệu há miệng ra lại phát hiện mình không thể cất được tiếng nói. Hắn không cảm nhận được cánh giới tu vi của người nam nhân này nhưng một luồng áp lực vô hình đang đè nặng lên hắn khiến hắn không tài nào động đậy được, dẫu trên người hắn mặc y phục phụ trợ cũng chỉ như trang giấy hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản tổn thương.

Trên mặt nam nhân vẫn giữ nụ cười, nói ra lời khiến người ta không rét mà run: “Nếu đã dậy rồi vậy cứ dậy hẳn xuống địa ngục đi.”

Da dẻ Ninh Diệu vốn yếu ớt, dù rằng đối phương chỉ đặt kiếm bên cổ hắn chưa có dùng sức thì vùng da trắng tuyết kia vãn bị lưỡi kiếm hằn xuống một vệt đỏ. Đau đớn và nỗi sợ hãi bủa vây hắn, trước khi thanh trường kiếm cắt mất đầu mình Ninh Diệu đã run run mi mắt kiềm không được khóc nấc lên. Rõ ràng hắn chưa từng làm việc xấu, tại sao lại bị giết như vậy chứ? Nước mắt lấp lánh xuôi theo gò má tái nhợt lăn xuống, tụ lại dưới cằm rồi nhỏ xuống đất. Mỹ nhân rơi lệ dĩ nhiên là cực kì xinh đẹp, chỉ tiếc nam nhân áo đen không có chút cảm xúc thương hoa tiếc ngọc nào, mắt y lạnh lùng nhìn người đang thút thít trước mắt, tay dùng chút sức muốn một kiếm lấy mạng kẻ này. Nhưng chính vào lúc hạ thủ nam nhân lại thấy có gì không đúng lắm. Giọt nước mắt kia rơi xuống không thấm ướt chăn nệm trái lại khi vừa tiếp xúc với vật khác lập tức ngưng kết thành chất rắn, sau một hồi biến hóa cuối cùng trở thành viên bảo thạch lấp lánh, giữa một vùng tối tăm u ám phát ra tia sáng rực rỡ. Hơn nữa ngoại trừ hình dáng hoa lệ lấp lánh bên ngoài, bên trong viên bảo thạch này còn tỏa ra linh khí khiến người ta kinh ngạc, có thể sánh với linh thạch cao cấp nhất.

... Cái này không chỉ có thể dùng như châu báu thông thường mà còn biết bao công dụng khác, có thể thay linh thạch đang lưu hành trong giới tu tiên.

Nam nhân nheo lại đôi mắt hẹp dài, cúi người cầm viên bảo thạch lên. Sau một hồi quan sát ánh mắt y lại chuyển tới mặt của Ninh Diệu. Ninh Diệu cách một tầng nước mắt đối mặt với nam nhân nọ, không kìm nổi càng khóc ghê hơn. Bình thường hắn sợ tối sợ quỷ nhưng người nam nhân này thật sự còn đáng sợ hơn ác quỷ ngàn vạn lần. Theo số bảo thạch tăng lên, Ninh Diệu cảm nhận được thanh kiếm đang kề bên cổ mình được thu lại, mũi kiếm lại đỡ dưới cằm hắn, đẩy mặt hắn lên.

“Thú vị.” Ninh Diệu nghe thấy nam nhân nói, “Nếu ngươi còn có công dụng này vậy cứ để ngươi sống lâu thêm một thời gian... Chờ ta giết hết những kẻ khác rồi lại giết ngươi sau.”

Trường kiếm được thu vào vỏ, nam nhân ngồi dậy kéo giãn khoảng cách với Ninh Diệu: “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta quay lại.”

Lời còn chưa dứt bóng dáng đối phương đã tiêu tan như khói tỏa. Nếu như không phải trên cổ vẫn còn hằn vết đỏ, Ninh Diệu thật sự sẽ nghi ngờ đây là một giấc mơ.

Người kia là ai, có quan hệ gì với nguyên chủ trong quá khứ? Hắn... hắn phải đến một nơi an toàn, không thể ở đây chờ người kia quay lại được.

Ninh Diệu lâu khô nước mắt, đang muốn đứng dậy lại nghe thấy trong đầu vang lên một âm thanh máy móc.

[Đinh- Xác nhận nhân vật chính xuất hiện, kích hoạt hệ thống!]

Ninh Diệu: “?”

Vô vàn thông tin tràn vào trong óc khiến đầu Ninh Diệu đau nhói, sau đó tức thì biết hết tiền căn hậu quả. Hóa ra hắn xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết ngược tàn tạ, chính hắn trở thành nhân vật tốt thí từng ngược đãi nhân vật chính! Trong truyện này nhân vật chính Úc Lễ xuất thân thấp hèn, sau khi bước vào con đường tu tiên hiển lộ ra thiên phú cực tốt trở thành thiên tài số một giới tu chân. Vô số người đố kỵ với y, xa lánh y nhưng Úc Lễ vẫn giữ vững bản tâm, giúp đỡ chính nghĩa, bảo vệ kẻ yếu, dùng hết khả năng của mình để trảm yêu trừ ma. Thế nhưng y vẫn không được đối xử tử tế, chỉ toàn nhận vào mình sự phản bội. Úc Lễ từng có người huynh đệ không tiếc mạng sống, cuối cùng lại âm thầm hãm hại y ở trong bí cảnh. Úc Lễ từng có vị tri kỷ cao sơn lưu thủy, cuối cùng lại nhẫn tâm đẩy y vào tay sư môn đang đuổi giết mình. Kẻ bị bắt làm lô đỉnh* được y cứu ra lại vu cáo ngược lại y là ma tu, người phàm được y giúp vào giáo hội tu tiên lại chĩa mũi dao nhắm vào y... Cả nửa đời Úc Lễ chìm trong sự phản bội, tu vi càng cao thâm, uy danh ngày càng vang dội, tính tình cũng ngày càng khác xa so với thuở ban sơ. Đến cuối cùng không một ai có can đảm dám gọi thẳng tên của y, người đời trốn tránh mà gọi y là... Vạn-ma-chi-tổ. Tất cả sự lương thiện của Úc Lễ giống như đã bị từng lần phản bội bào mòn đến không sót lại gì.

*lô đỉnh: người dùng để tích trữ linh lực/ma lực sau đó rút hết đi chỉ còn lại cái xác không

Thứ Ninh Dịch không thể đọc nổi chính là mấy thể loại như thế này, mặc dù hắn chỉ đọc đại cương sơ lược nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, nước mắt lúc nãy khó lắm mới khô giờ lại bắt đầu chảy ra. Trông thấy sự chú ý của Ninh Dịch đang chệch hướng hệ thống vội lên tiếng nhắc nhở: [Ký chủ, đề nghị ngài nghiêm túc xem phần xuất hiện của bản thân.]

Ninh Diệu: [À ừ.]

Trong truyện gốc thì Úc Lễ và Ninh Diệu chỉ tiếp xúc một lần. Khi đó Úc Lễ bị sư môn đâm sau lưng, khó khăn lắm mới trốn được, khắp người đều là thương tích ngã xuống ở tòa thành này. Y định nghỉ ngơi chốc lát để khôi phục linh lực thế nhưng y lại gặp phải Ninh Diệu. Vị tiểu thiếu gia ham nhất là thứ đẹp đẽ, trông thấy người máu me nhầy nhụa xuất hiện trong tầm mắt lập tức nhíu mày lại, sai đám thủ hạ ném Úc Lễ vào rừng rậm đầy yêu thú.

“Thật là buồn nôn.” Úc Lễ nghe thấy Ninh Diệu nói, “Cái thứ còn không sạch sẽ bằng con chó hoang sao lại tồn tại trên đời này chứ? Cho ta làm đồ lót chuồng ta còn chê bẩn.”

Về sau, khi Úc Lễ trải qua một kiếp nạn nữa trở về bèn kết thúc tính mạng của Ninh Diệu. Đây chính là tất cả câu chuyện giữa bọn họ.

Ninh Diệu: “...”'

Hắn biết truyện chạy đến khúc nào rồi, cũng biết được nam nhân vừa nãy là ai luôn. Giờ hắn mới vừa xuyên tới chưa bao lâu đã sắp chết rồi à! Ninh Diệu vội vàng đứng lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy thị vệ đứng gác ở ngoài viện của hắn. Khi Úc Lễ tới không hề giết hại những người khác, chỉ có mục tiêu rõ ràng duy nhất chính là hắn, chuyện này làm Ninh Diệu thở dài một hơi. Đương nhiên Ninh Diệu không thể ở lì chỗ này chờ Úc Lễ về giết mình được, hắn tranh thủ vài phút thị vệ đổi ca trộm trốn ra ngoài. Thị vệ trong nhà chắc chắn không phải đối thủ của Úc Lễ, kéo theo những người khác chết cùng hắn thì thật không hay. Hắn muốn chạy xa thật xa để Úc Lễ không tìm thấy mình nữa.

Cuồng phòng vẫn đang cuồn cuộn, giọt mưa mát lạnh rơi xuống hai gò má Ninh Diệu, Ninh Diệu rón rén khẽ khàng chạy tới một con đường không có ai, lấy từ trong túi trữ vật ra một cỗ xe ngựa điều khiển bằng linh lực. Loại xe ngựa này có thể tự động đi, cung cấp càng nhiều linh lực thì tốc độ càng nhanh. Ninh Diệu dụi mắt, dụi ra được một viên bảo thạch, thả nó vào buồng động lực xe ngựa vù một cái chạy ra ngoài. Xe ngựa chạy khỏi cổng thành xuôi theeo một đường nhỏ chạy lên núi, hướng về một tòa thành khác. Ninh Diệu ngồi trong xe ngựa cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với cái hệ thống tự dưng xuất hiện này.

[Hệ thống, tại sao ta lại tới nơi này hả?] Ninh Diệu cuộn mình trong chăn mỏng, chỉ lộ ra khuôn mặt đã tái nhợt.

Hệ thống im lặng một lát mới mở miệng nhưng hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: [Mặc dù lúc trước ngài là nhân vật chính trong thế giới “Cả thế giới đều yêu tôi” có được thể chất để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác, nhưng Úc Lễ là nhân vật chính của thế giới này, y sẽ không bị loại thể chất này của ngài ảnh hưởng, ngài phải cẩn thận, tôi cũng không giúp được gì đâu.]

Ninh Diệu: “?” Ninh Diệu rơi vào hai chữ mê ảo viết in hoa.

Hắn là gì cơ... Hắn cũng là nhân vật chính trong truyện hả? Sao truyện của hắn nghe buồn nôn quá vậy? Mà cái thể chất này vô dụng với Úc Lễ, chờ Úc Lễ tìm thấy hắn, vắt kiệt giá trị lợi dụng xong khả năng cao sẽ bổ một đao chặt hắn thành mấy khúc.

Xe ngựa lao vun vút trên đường núi gập ghềnh, hạt mưa to bằng hạt đỗ rơi lộp bộp vào thành xe tựa như soạn thành một khúc hát ru. Ninh Diệu cảm tháy lúc này mình không nên ngủ nhưng thời gian dần trôi đi cơn buồn ngủ ập đến, hắn vẫn cứ từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Chờ đến khi Ninh Diệu tỉnh dậy lần nữa mưa vẫn rơi nặng hạt như vậy nhưng xe đã không còn động tĩnh gì, bốn phía hoàn toàn yên ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào.

[Hệ thống, sao xe ngựa lại dừng lại vậy.] Ninh Diệu vô thức làm nũng.

Hệ thống yên tĩnh như chết, Ninh Diệu cảm thấy không ổn, phủ tấm chăn mỏng che kín người, cẩn thận từng li từng tí vươn tay muốn mở cửa xe ra xem tình hình bên ngoài một chút. Ngay lúc tay Ninh Diệu chạm vào cửa xe, cửa xe lại vang một tiếng, mở ra từ bên ngoài.

Ngày ấy nam nhân được xưng là Vạn-ma-chi-tổ đứng ở bên ngoài xe nhìn hắn, khóe miệng khẽ giương lên thành một nụ cười không chút hơi ấm.

Editor: Vạn ma chi tổ nói trắng ra là ông tổ của đám ma quỷ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.