Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 1: Chương 1: Nhiệm vụ bất khả thi




Thành cổ Thiên Phong, năm hai ngàn tám trăm năm mươi.

[Thiết bị đã mất liên lạc với cổng kết nối trung tâm, mời số hiệu 15345 về vị trí cũ.]

[Thiết bị đã mất liên lạc với cổng kết nối trung tâm, mời số hiệu 15345 về vị trí cũ.]

[Thiết bị đã mất liên lạc với cổng kết nối trung tâm, mời số hiệu 15345 về vị trí cũ.]

Nghe âm thanh lạnh lẽo truyền ra từ quang não đang đeo trên tay, gương mặt Trịnh Thành Bắc vẫn không có biểu tình gì khác biệt. Anh ngắt máy, dùng một vài động tác khởi động thứ đang cài trên ngực, từng chấm đỏ liên tiếp nháy lên theo một quy luật, sau đó hóa thành ánh tím. Đây là thiết bị thử nghiệm AR dùng công nghệ liên minh tiên tiến nhất làm ra, không trực thuộc hệ thống liên lạc quốc gia, hi vọng của anh bây giờ chỉ còn có nó.

Nhiệm vụ này của bọn họ đầu tiên chỉ là điều tra về một vùng đất bị phá hoại, nhưng khi đến nơi rồi Trịnh Thành Bắc mới biết mọi thứ không hề đơn giản, nơi đây bao phủ trong không khí u ám, những gì tìm được chỉ là vài mẩu xương động vật, vài mảnh chai lọ vỡ, mấy con dao cùn. Mấy thứ này để riêng đều là vật tầm thường, nhưng khi để chung với nhau, trong đầu anh nảy lên một cụm từ đã lâu chưa từng xuất hiện: “Trận Yểm“.

Có người nói đây là thứ rất thịnh hành vào những thế kỷ trước, nhưng trải qua khoa học kỹ thuật phát triển đã dần biến mất.

Trịnh Thành Bắc chỉ huy Tuyệt Sát đào bới, dùng nửa ngày mới tìm thấy một cửa hầm được làm ra bằng sức người, có bố trí cầu thang đá thô sơ đi xuống.

Lại tiếp tám ngày nữa, hai mươi mốt đồng đội của Trịnh Thành Bắc xuống thăm dò bên dưới không rõ sống chết, quang não tối đen, bọn họ giống như biến mất khỏi cõi đời này.

Trịnh Thành Bắc nhìn chằm chằm vào ánh tím, tín hiệu điện tử truyền đến kêu rè rè, nhưng đầu bên kia chẳng có bất cứ phản hồi nào, anh vẫn kiên nhẫn, dù còn một hi vọng cũng không bỏ cuộc.

Chỉ có Trịnh Thành Bắc mới biết mình không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tám ngày trời không ăn không uống, dù có là dị năng giả cũng không thể chịu nổi, đồng đội lành ít dữ nhiều, thế nhưng là một đội trưởng, anh không thể tùy tiện biểu lộ tình cảm như những đội viên khác.

Tít Tít. Tiếng thiết bị được kết nối truyền tới, Trịnh Thành Bắc chăm chú nhìn, đến khi một màn hình nhỏ bằng lòng bàn tay xuất hiện trước mặt.

Âm thanh của Trịnh Thành Bắc mang đến cho người khác cảm giác trầm ấm dễ gần, thế nhưng lời nói ra không mang theo một tia tình cảm:

[Số 15345 báo cáo trung tâm, tình hình đã vượt qua khống chế, hai mươi mốt đội viên mất tích, tất cả thiết bị liên lạc đã bị vô hiệu hóa.]

Một lúc sau màn hình trước mặt mới có động tĩnh, một giọng nói trung niên thản nhiên truyền ra kèm theo tiếng rè rè: [Tất cả rút lui, quay về đợi lệnh.]

Câu nói cộc lốc và vô tình này được phát ra từ miệng thủ trưởng của Trịnh Thành Bắc – Thất Huyền, anh hơi sững người, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó dứt khoát đáp:

[Tuân lệnh!]

Thiết bị truyền tin đã chuyển sang màu đen, thế nhưng lông mày Trịnh Thành Bắc vẫn chưa giãn ra, gương mặt cương nghị lúc này càng thêm dữ tợn, lệ khí quanh thân tràn ra khiến cho đám đội viên đứng rải rác gần đó không dám vọng động.

Trương Hàng ngoài là cấp dưới còn là bạn tri kỉ của Trịnh Thành Bắc, hắn tiến lên, giữ một khoảng cách nhất định với anh, sau đó hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tiếp viện có đến không?”

Gương mặt Trịnh Thành Bắc từ nhẫn nhịn trở nên hoàn toàn bình thường, anh ngước nhìn người bạn của mình, trong mắt không chút cảm xúc, khoát tay:

“Không đến. Chuẩn bị rút quân thôi.”

Trương Hàng không thể bình tĩnh được giống như Trịnh Thành Bắc, hắn nghe thấy vậy cả người run lên, năm ngón tay siết chặt vào nhau.

“Anh Bắc... Vậy còn đám Tiến Phương phải làm thế nào?”

Tiến Phương là một người anh em khác của bọn họ, giờ đây không rõ tung tích dưới hầm.

Trịnh Thành Bắc biết rõ nơi này nguy hiểm vượt quá sức của bọn họ, tuy anh cũng lo cho đồng đội đã mất tích của mình, thế nhưng bây giờ nếu bất chấp tất cả để đi xuống, hậu quả anh không thể tưởng tượng ra.

“Việc đó sẽ có chỉ thị từ cấp trên, còn bây giờ...” Trịnh Thành Bắc quay lại nhìn những đồng đội với ánh mắt thất lạc ở đằng xa, nghiêm mặt ra mệnh lệnh:

“Tất cả nghe lệnh. Rút lui!”

Trương Hàng vẫn còn chống cự, hắn cố gắng giãy giụa, tranh thủ khuyên bảo người anh em bao lần cùng nhau vào sinh ra tử.

“Anh Bắc, không thể rút lui, Tiến Phương đang chờ chúng ta, em phải quay lại đó tìm cậu ta!”

“Trương Hàng!” Trịnh Thành Bắc quát lớn, giọng nói nghiêm nghị không thể bỏ qua, khí tràng quanh thân làm Trương Hàng run lên, hắn không tự chủ được đứng thẳng lưng, tay giơ ngang đầu.

“Có mặt!”

“Tôi ra lệnh rút lui, tập hợp đội hình ngay lập tức!”

Trương Hàng hít một hơi, sau đó nhận mệnh lệnh.

“Rõ, thưa đội trưởng!”

Bầu trời mây đen cuồn cuộn, gió lạnh bỗng nhiên nổi lên, rõ ràng trời mới tháng sáu mà cả đội Tuyệt Sát thường xuyên ngâm trong huyết tinh lại cảm thấy rùng mình sau gáy. Trịnh Thành Bắc nhìn chằm chằm xuống căn hầm bí ẩn, dưới đó liên tiếp vang lên tiếng gầm gừ của một sinh vật không tên.

Tiến Phương, cố gắng chịu đựng, Trịnh Thành Bắc tôi nhất định sẽ đưa cậu ra.

Trịnh Thành Bắc cùng đồng đội vừa rút lui, nơi thành cổ không người dần dần bị lớp sương mù bao phủ, cảnh sắc xung quanh mờ dần, sau đó toàn bộ địa phương này chỉ còn lại một màu trắng xóa.

***

“Tất cả là sáu triệu một trăm mười hai nghìn, là học sinh nên lão lấy rẻ, cậu trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?”

Giọng nói khản đặc như người sắp bước một chân xuống mồ vang lên, cậu chàng đứng đối diện nghe mà gai ốc trên người nổi hết lên, cậu ta nỗ lực lui lại phía sau, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt sau lớp áo choàng, thế nhưng chỉ nhìn thấy một vùng mờ mịt.

Mùi cây cỏ nhàn nhạt tản ra trong không khí.

“Đại... đại sư, có thật bùa này giúp tôi thi đỗ không? Kỳ thi đại học năm nay rất quan trọng, mười hai năm đèn sách của tôi phụ thuộc hết vào ngày mai, nếu mà bùa này không linh, tôi... tôi sẽ lên diễn đàn tâm linh đăng bài phốt!”

“Linh chứ, phỉ phui cái miệng cậu. Lão làm sao dám đập bể bát cơm của mình vì mấy triệu bạc, cậu cứ mang bùa này trong người, ngày mai nhất định sẽ phát huy tốt.” Dường như sợ cậu thanh niên không tin, giọng nói khản đặc lại nhấn mạnh, “Nếu không đúng như lời lão nói, tùy cậu đăng bài phốt, lão đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, cứ gọi lão là Thần Âm.”

“Dạ dạ tôi đâu dám,“ Cậu thanh niên cầm chắc nắm bùa, sau đó giơ quang não ra, dè dặt nói. “Thần Âm đại sư, ngài mau cho tôi số tài khoản.”

Đại sư đọc một dãy số, đợi cho thanh niên chuyển khoản xong, cổ tay hắn vang lên hai tiếng tít tít.

Thanh niên cầm bùa hí hửng chuẩn bị rời đi, ánh mắt không chủ đích nhìn đến bàn tay thò ra khỏi tấm áo choàng, nơi cổ tay có đeo một chiếc quang não loại hiện đại nhất liên minh, thế nhưng điều làm cậu ngạc nhiên không phải thứ này, mà chính là bàn tay kia quá mức đẹp đẽ, vừa thon dài vừa trắng nõn, từng ngón tay như bạch ngọc đâu giống tay một ông lão già khọm.

Thanh niên không tin vào mắt mình, lập tức đưa tay lên dụi mắt, đến lúc nhìn lại thì phía trước đã trống không, chỉ còn mình cậu ta đứng bơ vơ giữa chợ, xung quanh đông đúc những người, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy vị đại sư tên Thần Âm đâu nữa.

“Quỷ, gặp quỷ rồi.”Thanh niên giơ nắm bùa màu vàng đang cầm trên tay, nhìn những ký tự không rõ nghĩa màu đỏ, cả người run rẩy, vội vàng nhét chúng vào túi áo rồi chạy nhanh khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.