Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 19: Chương 19: Nở hoa kết trái (2)




Mặc dù những năm trước mỏ đã cắt giảm một số công nhân viên chức về quê, để trống không ít vị trí, nhưng hai năm nay để giải quyết vấn đề nhân khẩu thành thị và việc làm của con gái thợ mỏ, mấy xưởng phụ thuộc 105, mỗi năm đều mở rộng chiêu công. Hiện tại dù ở vị trí nào, cũng đều chật kín cả người, cơ bản không cần phải chiêu công nữa.

Nhưng thành phố Nam Châu vẫn còn rất nhiều thương phẩm lương hộ đợi bọn họ vào làm, vô hình khiến cho tỉ lệ cạnh tranh cao hơn.

Sau khi người ở công đoàn và xưởng ủy họp xong, toàn bộ khu vực khai thác mỏ nổ tung, chỉ cần là trong nhà ai có con cái đủ tuổi báo danh, đều bận rộn hỏi thăm năm nay có vị trí nào còn thiếu người.

Liêu Quyên đã công tác ở công đoàn nhiều năm, 100% là chị đại. Mấy ngày nay, từng người từng người chạy đến nhà họ Nhan lê la tán dóc.

“Chị Liêu, chị em với nhau, trong xưởng còn thiếu vị trí với ngành nào, có thể tiết lộ cho em mộ tí được không?”

“Chị đại...Năm nay xưởng ủy còn nhận người không? Ái Hồng nhà em có bằng cấp 2, có thể làm trong xưởng ủy không chị?”

“Mẹ Đông Tuyết, chị xem Nhất Đản nhà em có đi vào hầm mỏ làm việc được không?”

Liêu Quyên kinh ngạc: “Vừa mới 16 tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, để nó xuống hầm làm làm gì? Không sợ Nhất Đản gặp chuyện không may à.”

Công nhân vừa hỏi là chị Lưu hàng xóm nhà bên cạnh Phó Nhiễm. Chồng bà là công nhân mỏ, gặp sự cố nên đã bỏ mạng, để lại chị Lưu và ba đứa con trai. Thấy thằng cả đã tròn 16 tuổi, chị Lưu không chờ được đi báo danh cho nó.

“Có thể có chuyện gì, gặp chuyện không may còn có Nhị Đản và Tam Đản.”

Liêu Quyên hiểu, chị Lưu ỷ mình có nhiều con trai, chết một đứa còn tận 2 đứa chăm sóc! Đã nghĩ như thế, bà còn nói gì được?

Nhà Từ Lan Anh sân sau, bữa cơm trưa phong phú hơn bình thường không ít, củ cải sợi xào cay, khoai tây luộc, còn có bánh bao Tam Hợp Diện.

Từ Lan Anh mặt mày hớn hở nói: “Hôm nay mẹ Đông Tuyết nói thầm với tôi, Yến Tử nhà mình dẫu gì cũng tốt nghiệp cấp 2. Ít nhất có thể được chọn làm học việc, nếu may mắn một chút cho thể đi làm quản lí bữa ăn của công nhân hầm mỏ!”

Quản lí bữa ăn của công nhân hầm mỏ, thật ra chính là chịu trách nhiệm phân phát thức ăn và đường cho công nhân đào mỏ.

Thức ăn bình thường là bánh bao, dưa muối, có lúc sẽ phát chút bánh ngọt, ví dụ như đường gạo nếp hoặc bánh vừng.

Còn về đường, cơ bản là đường kính và đường trái cây cứng, vì đề phòng có công nhân làm lâu mà té xỉu.

Dạo này, chỉ cần là công việc liên quan đến ăn uống, đều có rất nhiều người tranh, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào công việc béo bở này, có thể sẽ không đến tay Phó Yến!

“Làm không đến nơi đến chốn. Bà đừng có mà nằm mơ nữa!” Phó Hướng Tiền bác bỏ: “Yến Tử nhà ta được tuyển làm học việc đã là tốt lắm rồi!”

hó Yến ăn bánh bao không nói gì. Trong lòng không thích những lời cha chị nói. Nằm mơ thì sao? Bây giờ bọn tốt nghiệp cấp ba đã đi hết đến nông thôn xây dựng rồi, không có bọn họ, cả cái thành phố Nam Châu này, có ai có thể so học thức với mình?

“Không quan tâm làm gì, miễn là phải đi làm kiếm tiền!” Nghĩ đến sau khi con gái đi làm có thể trợ giúp chi phí trong gia đình, Từ Lan Anh vui vẻ không ngậm miệng được.

Con gái lớn có thể kiếm tiền, đứa con gái nhỏ này...

Liếc thấy tay Phó Nhiễm đang định cầm cái muôi múc, Từ Lan Anh cầm đũa gõ vào mu bàn tay cô mắng: “Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi! Mày học theo chị mày kia kìa, đi làm sớm, sớm kiếm tiền cho nhà!”

Phó Nhiễm sờ cái tay bị gõ đỏ, không nặng không nhẹ nói: “Nếu mẹ đẻ con ra sớm hơn vài năm, có lẽ con đã đi làm rồi. Con mới 13 tuổi, có xưởng nào dám nhận đâu?”

Từ Lan Anh không có lời nào để nói, hừ một tiếng, đổi sang hỏi chuyện khác: “Bao giờ có điểm thi? Có chắc đỗ cấp 2 không?”

“Phải đến mùng 8 mới có thông báo. Hiệu trưởng nói, không cần đến nhận phiếu điểm, nếu thi đỗ, trường trung học sẽ gửi thư đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.