Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 17: Chương 17: Chúng ta chia tay đi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khí chất và phong cách bị che giấu trước đây đều tỏa ra, vẻ đẹp bắt mắt đến mức khiến người ta không thể không nhìn cô.

Sầm Tuế biết mình sẽ làm cho người ta bỏng mắt, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

Cảm nhận được bầu không khí giữa lớp đông cứng lại nhưng cô không dừng bước mà vẫn tiếp tục đi vào trong lớp học, định tiến đến hàng ghế phía sau tìm một vị trí mà ngồi xuống. Cả quá trình cô không nhìn người khác một lần nào.

Bao gồm cả Trần Vũ đang ngồi ở vị trí giữa lớp.

Mà khi nhìn thấy hướng đi của cô, mọi người mới chậm rãi phản ứng lại, cảm thấy điều này rất có lý, cô đột nhiên thay đổi tạo hình khiến người ta chói mắt như vậy.

Cô yêu Trần Vũ đến mức tuyệt vọng, không giữ được bản thân và tôn nghiêm, là chuyện mà tất cả mọi người trong khoa đều biết.

Lúc này Trần Vũ đương nhiên cũng ngồi ở chỗ ngồi của mình và nhìn chằm chằm cô, bạn cùng phòng và bạn thân ngồi bên cạnh anh cũng vậy.

Mấy người bạn tốt đều nín thở, cảm thấy Sầm Tuế lúc này quả thực kinh động như gặp thiên nhân, không ngờ chỉ thay đổi tạo hình mà khí chất cả người lại có thể tương phản lớn như vậy.

Tuy nhiên, đẹp đến mấy cũng có ích lợi gì, còn không phải có thể chiếm được sự chân thành của Trần Vũ.

Cô gái này cũng thực sự là một bộ não đa tình, vì Trần Vũ mà thật sự vắt hết đầu óc để tìm mưu kế quyến rũ và lấy lòng.

Bởi vì bình thường khi Sầm Tuế đi bên cạnh Trần Vũ cũng không nhiều, nhiều lúc Trần Vũ không khác gì độc thân, chơi đùa với bạn bè như nào cũng chơi, chưa bao giờ lo lắng Sầm Tuế có phải sẽ mất hứng hay không.

Theo lời của anh, nếu không vui thì chia tay.

Cho nên chỉ cần có cơ hội, Sầm Tuế sẽ nghĩ biện pháp bám lấy Trần Vũ, đòi một chút đáng thương để làm bạn.

Vì vậy, mỗi khi cô đến lớp, cô phải ngồi bên cạnh Trần Vũ, dựa vào anh hai tiết học.

Lúc này Uông Kiệt, bạn thân đang ngồi bên trái của Trần Vũ, lặng lẽ dời sang trái một chỗ.

Đương nhiên là anh ta chỉ thức thời nhường chỗ, bảo Sầm Tuế đến ngồi bên cạnh Trần Vũ.

Những người khác trong lớp học cũng vậy, dần dần thích nghi với sự tuyệt vời của Sầm Tuế, sau đó trở lại tâm trạng xem trò vui bình thường.

Nhưng chính cảnh này cứ lặp đi lặp lại, trong thái độ lạnh lùng của Trần Vũ, anh hoàn toàn không quan tâm đến Sầm Tuế, không có tôn nghiêm lại đến bên cạnh anh, liếm mặt lấy lòng anh, không còn gì để nói.

Nhưng thực tế, tất cả mọi người đều thích xem loại kịch này, xem một người đẹp hơn mình và giàu có hơn mình sống như thế này, nói đến vẫn cảm thấy khá tuyệt. Cho dù cô có tất cả, cũng không phải vẫn sống thành bộ dáng thất bại như chó liếm này sao?

Nhìn vào một người tốt hơn mình trong tất cả các khía cạnh, nhưng trong một khía cạnh nào đó người đó sống thảm hơn mình rất nhiều thì có thể không được mừng thầm sao?

Lúc này Trần Vũ cũng không lạnh lùng như bình thường, anh nhìn Sầm Tuế bây giờ, trong lòng không nhịn được mà nổi lên gợn sóng.

Trong lòng nghĩ, sau khi bị anh thả như chim bồ câu, cô chạy đi thay đổi tạo hình hoàn toàn, lại tụ tập hội chị em gửi vòng kết bạn, không trả lời tin nhắn cũng không gọi điện thoại cho anh, chính là vì thời khắc này đúng không?

Thành công khơi dậy hứng thú của anh, khiến anh bị cô thu hút.

Nói đi cũng phải nói lại, hiệu quả thực sự rất tốt.

Trần Vũ ôm tâm trạng như vậy chờ Sầm Tuế ngồi xuống bên cạnh anh như bình thường.

Những người khác nhìn Sầm Tuế, tự nhiên cũng đều đang chờ cảnh tượng như vậy.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Sầm Tuế chậm rãi đi đến chỗ ngồi ở giữa lớp học.

Trước kia trong mắt cô chỉ có Trần Vũ, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Nhưng mà bây giờ, cô tự nhiên có thể cảm nhận rõ ràng, tất cả mọi người đều xem cô như một trò cười mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.