Nuôi Chồng Từ Bé

Chương 12: Chương 12: Em vẫn quan trọng hơn




Nghe xong câu nói của Mỹ Mỹ, Tâm Di thật sự muốn đập đầu ngay tại chỗ. Gì mà dụ dỗ trai nhà lành chứ? Ai dụ dỗ ai còn chưa biết được mà. Anh nhỏ tuổi hơn thì là bị cô dụ dỗ sao? Cái này thật vô lý à nha.

“Mỹ à! Dụ dỗ trai nhà lành gì chứ, cậu... cậu nghĩ mình là loại người đó sao?”

Giang Mỹ Mỹ cười cười nhìn cô.

“Xin lỗi nha! Là mình kích động quá rồi.”

“Cậu thật là...”

Hai người cười nói vui vẻ suốt cả dọc đường đi. Chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng sang trọng. Tâm Di nhíu mày nhìn Mỹ Mỹ.

“Chúng ta... ăn ở đây sao?”

“Yên tâm! Mình lo.”

“Nhưng mà... Hay là chúng ta đi chỗ khác đi được không?”

“Tại sao vậy?”

“Ở đây... đắc lắm.”

Mỹ Mỹ nhìn cô, biểu cảm không được hài lòng.

“Từ lúc nào mà cậu trở nên khách sáo với mình như vậy?”

“Mình...”

“Di Di! Chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta là chị em tốt, cậu không được khách sáo với mình đâu.”

Tâm Di mỉm cười nhìn cô bạn thân của mình. Có được người bạn như cô ấy, quả thật là rất tốt.

“Ừm! Mỹ Mỹ, cảm ơn cậu!”

“Đừng nói nữa, xuống xe vào trong thôi.”

Hai người khoác tay nhau đi vào trong. Giang Mỹ Mỹ đặt bàn trong một phòng bao. Theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đi vào phòng của mình. Trong thời gian chờ đợi thức ăn được bày lên, Tâm Di ra ngoài đi tìm nhà vệ sinh.

Người ta nói trái đất tròn quả thật không sai. Khi cô vừa mới đi đến trước cửa nhà vệ sinh thì lại gặp phải người không nên gặp.

Thẩm Thiên Nam từ trong nhà vệ sinh nam bước ra, lại gặp phải Tâm Di vừa mới từ bên ngoài đi vào phòng vệ sinh nữ. Hai người nhìn nhau, bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ. Vội vã đi vào trong, cô thật không muốn ở cùng một chỗ với tên phản bội này thêm một giây một phút nào nữa cả. Nhưng cô nào có ngờ tới, anh ta lại cứ thế mà đứng đợi ở bên ngoài.

“Tâm Di!!”

Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã nghe có người gọi tên mình. Giọng nói ấy cô làm sao mà lại nghe không ra kia chứ. Nhưng chuyện đã xảy ra, cô không muốn cùng anh ta có bất cứ một sự dây dưa nào nữa.

Kiên định bước chân đi, không quay đầu nhìn lại, cổ tay nhỏ nhắn lại cứ thế mà bị anh ta giữ lại. Cô nhíu mày, đôi mắt hiện lên vài tia tức giận, nhàn nhạt nói.

“Buông ra!”

Thẩm Thiên Nam chẳng những không buông mà còn dùng sức giữ chặt cổ tay cô.

“Tâm Di! Em nghe anh nói đi được không?”

“Nói? Anh còn muốn nói gì nữa? Giữa tôi và anh, chúng ta không còn gì để nói.”

“Anh biết! Anh biết là em hận anh. Nhưng mà Tâm Di à! Tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì tương lai của chúng ta thôi.”

“Ha...”

Tâm Di thật sự là buồn cười quá đi mất. Cô nhìn anh ta, đôi môi mỏng nhếch lên cười. Chớp mắt một cái, cô khẽ thở dài rồi lắc đầu.

“Anh... Không cảm thấy buồn cười sao?”

“Tâm Di! Anh nói thật mà. Em tin anh đi.”

“Thẩm Thiên Nam... Anh xem tôi là đứa trẻ lên ba hay là một con ngốc? Cái lí do buồn cười như vậy mà anh cũng nói được sao?”

“Tâm Di! Anh... Anh là bất đắc dĩ mà.”

“Thôi đủ rồi! Tôi và anh đã chia tay rồi. Cô ấy cũng đang mang thai con của anh mà tôi thì cũng có bạn trai rồi. Cho nên là... anh cứ chăm sóc cho vợ con của anh thật tốt đi l, chúng ta sau này tốt nhất cũng không nên gặp lại nữa.”

Không có câu trả lời...

Thẩm Thiên Nam vậy mà lại kéo cô vào trong phòng vệ sinh. Tâm Di hoảng sợ muốn hét lên thì lại bị anh ta đưa tay lên che miệng. Những tiếng hét của cô phút chốc chỉ còn lại tiếng ú ớ.

Ngay khi cô cho rằng bản thân mình không thể thoát thì một lực mạnh mẽ túm lấy cô kéo về phía mình. Tâm Di theo đà mà ngã vào vòng tay quen thuộc của ai đó.

“Ở đây lôi lôi kéo kéo với bạn gái của tôi, anh là muốn làm gì vậy?”

“Lại là thằng nhóc con này.”

Tâm Di ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt và biểu cảm vô cùng ấm ức.

“An Hạo!”

“Không sao chứ?”

“Hắn ta muốn ức hiếp em.”

Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn về phía Thẩm Thiên Nam.

“Nghe nói anh sắp được lên chức. Nếu không muốn bị kéo xuống thì tốt nhất nên yên phận một chút.”

“Làm sao mày biết những chuyện này?”

“Làm sao thì anh không cần thiết phải biết. Nếu như để tôi nhìn thấy anh gây sự với cô ấy thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi.”

Không đợi hắn ta trả lời, anh đã nắm tay cô kéo đi. Thẩm Thiên Nam nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai người, trong mắt loé lên một tia phức tạp.

“Rốt cuộc mày là ai?”

_______

“Sao anh lại ở đây?”

Tâm Di nhỏ giọng hỏi anh. Tống An Hạo dừng lại ở dãy hành lang vắng người rồi hạ mí mắt nhìn cô.

“Anh phải hỏi em tới đây làm gì mới đúng.”

“Em... Em đi ăn cơm với bạn.”

“Anh cũng vậy!”

“Hả? Anh... Ăn cơm với bạn... Ở đây sao?”

“Có gì lạ lắm sao hửm?”

“Anh... Anh có tiền sao?”

“Không thiếu.”

Một câu trả lời khiến cô muốn gục ngã. Anh chỉ là một cậu thanh niên chưa tốt nghiệp cấp ba vậy mà lại nói không thiếu tiền. Ha... Ôi trời! Cô có nghe lầm không vậy?

“Suy nghĩ linh tinh gì đó?”

Vừa hỏi, anh vừa cốc đầu cô một cái. Cô nhăn mặt nhìn anh, đôi môi đỏ chu lên làm nũng.

“Đau đó!”

Tống An Hạo không nhịn được mà bật cười. Anh đưa tay véo má cô, giọng nói liền trở nên vô cùng dịu dàng.

“Đau lắm sao?”

“Ừm! Đau ở đây nè.”

Cô lấy tay anh đặt lên ngực mình, ánh mắt nhìn anh vô cùng đáng thương. Tống An Hạo thở dài, anh đúng là chiều hư cô thật rồi.

“Được rồi! Là lỗi của anh, xin lỗi!”

“Hừm... Xin lỗi là xong sao?”

“Vậy được! Anh bù đắp cho em, chịu không?”

“Bù đắp thế nào?”

“Đi thôi! Đưa em đến một nơi rất đặc biệt.”

“Hả?? Nhưng mà bạn của em...”

“Cứ nói là có việc đột xuất.”

“Vậy còn bạn anh!”

“Không cần ăn nữa.”

“Hả! Được luôn hả?”

“Tất nhiên rồi! Em vẫn quan trọng hơn.”

Cùng một lúc, hai người hủy hẹn.

Cùng một lúc, hai người khác lại bị leo cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.