Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 82: Q.2 - Chương 82: Anh có đề cử nào tốt không?




"Thiếu gia... A... Triệt... Đừng véo tôi." Viên Cổn Cổn vươn tay xoa xoa cái mông bị véo, oán giận meo meo.

"Gọi sai lần nữa xem.” Hắc Viêm Triệt không vui lạnh giọng nói.

“người ta gọi quen rồi, như vậy cũng tức giận.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói thầm.

“Cái gì?” Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm.

“Triệt, anh còn chưa có trả lời tôi, anh là người hay là yêu?” Viên Cổn Cổnkéo tay anh, chơi đùa ngón tay thon dài của anh.

“không biết.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

“Vậy thì một nửa là người một nửa là yêu? Ha ha, anh là người yêu đấy.”Viên Cổn Cổn vui cười hớn hở nói.

“Người yêu? Hả?” Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, đưa tay đến cái mông vểnh cao của cô.

“Đừng véo tôi.” Viên Cổn Cổn cười hì hì xoay qua mặt đối mặt với anh.

“dựa vào cái gì?” Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cười ngây ngô của cô, nhàn nhạt nói.

“Sau này sẽ không sinh cục cưng được.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nhìn anh.

“Ai nói?” Hắc Viêm Triệt vuốt ve ở trên mông cô, lưu luyến cảm xúc trên tay.

“Mẹ tôi đấy, mỗi lần cha véo mông của mẹ thì mẹ đều nói như vậy.” Viên Cổn Cổn đỏ mặt bắt lấy bàn tay to đang dao động ở trên mông cô, nhỏ giọng meo meo.

“Hôn tôi.” Hắc Viêm Triệt nhìn cô, nhàn nhạt nói.

Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt, ngoan ngoãn hôn xuống mặt anh.

Hắc Viêm Triệt không hài lòng nhíu mày, kéo eo cô qua, để cô dán chặt vào mình, cúi đầu bắt lấy môi của cô.

Sau khi hôn xong, Viên Cổn Cổn đỏ mặt thở hổn hển, một đôi mắt to ngập nước không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt.

Hắc Viêm Triệt ôm cô vào trong ngực, liều mạng đè nén dục vọng không ngừng vụt lên, lạnh giọng nói: “Ngủ.”

“Tôi muốn thấy anh biến thành báo tuyết.” Viên Cổn Cổn làm nũng với anh.

“không.” Hắc Viêm Triệt không cần suy nghĩ liền từ chối.

“Anh biến đi mà.” Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo của anh, meo meo.

“không.”

“Anh biến một…”

“không, còn nói nhiều nửa nhốt em vào phòng tối.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng ngắt lời cô, chặt đứt suy nghĩ của cô.

Viên Cổn Cổn chép chép miệng, hơi hờn dỗi ngậm miệng lại.

Hắc Viêm Triệt không để ý đến chống cự không tiếng động cũa cô, chỉ kéo kéo chăn đắp kín cho cô, sau đó nhắm hai mắt lại.

không biết qua bao lâu, rốt cuộc thì người nào đó cũng không nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Triệt, chắc là báo tuyết các anh cũng thuộc động vật họ mèo phải không, anh thích ăn thức ăn mèo không? Có đề cử nào tốt không? Mễ Mễ nhà tôi thường bị táo bón, đã thay đổi vài nhãn hiệu cũng chưa được.”

“Viên Cổn Cổn.”

“Ở đây!”

“Bóp chết em!”

“A…”

Lại là một đêm không yên lặng…

* * * * * * * * * * *

9 giờ sáng, nhà ăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Cổn Cổn nhăn nhó, từ trên lầu xuống.

Á Tư nhìn cô, không khỏi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Cổn Cổn, em làm sao vậy?” Bị cường bạo rồi hả? Toàn thân đều xanh xanh tím tím.

“Thiếu gia véo em…” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, ủy khuất đến hốc mắt đỏ lên.

“Vậy trên cổ…”

“Anh ấy cắn…” Viên Cổn Cổn che cổ, đã khóc nức nở.

Á Tư cười gượng hai tiếng, cảm thấy mình hỏi câu này thật ngu ngốc.

“Em đứng ngây ra đó là đợi tôi đến hầu hạ em sao?” Tiếng nói lạnh lùng truyền đến,Hắc Viêm Triệt không vui từ trong phòng đi ra.

Viên Cổn Cổn quay đầu lại nhìn anh, vội vàng chạy bịch bịch xuống lầu, giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo.

Hắc Viêm Triệt cau mày đi xuống lầu, muốn bế cô lên, không ngờ vừa duỗi tay đến thì Viên Cổn Cổn liền nhảy ra, nước mắt lưng tròng nhìn anh, rất rõ ràng là đang lên án “hành vi đọc ác” của anh vào tối qua.

“Tới đây.” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng.

“Anh véo người…” Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa meo meo.

“Cho em một cơ hội nữa, tới đây.” Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không chút che giấu không vui ở đáy mắt.

Viên Cổn Cổn chậm rãi đi qua, cực kỳ ủy khuất.

Hắc Viêm Triệt không chịu nổi động tác chậm chạp của cô, duỗi cánh tay dài ra liền kéo cô vào trong lòng.

“Đừng đánh tôi…” Viên Cổn Cổn lấy tay che đầu phòng bị, đôi mắt đầy nước đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt lau nước mắt cô, ôm cô ngồi xuống, cầm lấy ly sửa thử độ ấm, sau đó nhét vào trên tay cô, nhàn nhạt nói: “Uống.”

Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nghe lời uống hết.

Hắc Viêm Triệt nhìn vết bầm, dấu hôn và dấu răng trên người cô, hơi hối hận, rõ ràng là anh không dùng sức, vậy vết bầm này từ đâu đến…

Sau khi Viên Cổn Cổn uống sữa xong, vẫn là bộ dáng nước mắt lưng tròng, giống như bị ngược đãi ngày đêm.

“Buổi chiều cho em ăn lẩu kem.” Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô, đấu tranh ở trong lòng một lúc lâu, sau đó đưa ra quyết định.

Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhỏ giọng nói: “thật sao?”

“Ừ.”

Nét mặt tối tăm mưa bão của Viên Cổn Cổn liền trở nên trong xanh, nín khóc mỉm cười meo meo nói: “Tôi muốn ăn cỡ lớn.”

Hắc Viêm Triệt lai vết nước chướng mắt trên mặt côm không phản đối, cũng là ngầm đồng ý.

Viên Cổn Cổn ôm cổ anh, cọ xát làm nũng ở trong lòng anh, hoàn toàn đã quên đau đớn ngày hôm qua, vẻ mặt biết ơn thì thào “Anh thật tốt.”

trên mặt của Á Tư và Nhã Tư đầy vệt đen, đứa nhỏ dễ dỗ như vậy là được sản xuất từ chủng loại nào vậy… Từ trước tới bây giờ chưa từng thấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.