Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 232: Chương 232: Tôi muốn ăn canh gà






**********

Phòng bệnh cao cấp. Hoàng Kiến Phong lại lần nữa tỉnh lại, bên ngoài đã hơi mờ tối.

Nhìn quanh một vòng, thấy Hoàng Thanh Thảo đang ngồi chỉnh chu lại móng tay của mình, chề cái mặt rồi hỏi: “Tại sao chỉ có em ở đây vậy?”

"À, Lê Tuyết Trinh và chị dâu, em đều bảo họ về trước hết rồi!” Hoàng Thanh Thảo lười biếng nói.

“Ừ.” Hoàng Kiến Phong gật gật đầu.

Hoàng Thanh Thảo thấy ông đang định ngồi dậy, liền đi lên trước đỡ ông: “Bây giờ thấy trong người thế nào rồi, có cần gọi bác sĩ qua đây khám lại không?”

“Không cần, khỏe nhiều rồi!” Hoàng Kiến Phong xua xua tay, khí sắc bình phục lại không ít, hầm hừ nói: “Chỉ cần Trường Minh không chọc tức anh, thì cái gì cũng tốt!”

“Không phải là vì anh hai thích giận dỗi sao, người ta có ý có lòng tốt đến thăm anh, kết quả bị anh mắng chửi như chó!”

“Ai kêu nó dẫn đứa con gái đó đến đây! Đó không phải là cố ý thị uy với anh sao!”

“Anh hai, em không phải nói chứ, anh cũng sống đến từng tuổi này rồi, sao tâm lý phiến diện quá vậy, một chút tích cực cũng không có!” Hoàng Thanh Thảo bĩu môi, cố ý trêu chọc nói: “Vốn em còn rất lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng nhìn thấy anh mắng chửi người ta mãnh liệt như rồng như hổ, bộ dạng như vậy chắc không có vấn đề gì lớn đầu ha!”

“Em cũng muốn chọc tức anh?” Hoàng Kiến Phong nhíu mày.

“Em làm sao dám chứ!” Hoàng Thanh Thảo lập tức lấy lòng.

“Hứ, đừng cho là anh hai không biết, em đã làm những chuyện gì, anh còn chưa tính sổ với em đó!” Hoàng Kiến Phong trừng mắt nhìn bà ấy một cái, không khách sáo mà dạy bảo: “Không phải dạo gần đây em mới thu mua một công ty sao? Anh hai vứt Trường Minh đến Long Thành, là muốn trừng phạt nó một chút, kết quả thì sao, em thì hay rồi, mượn chuyện công ty đi công tác dẫn người con gái đó đưa đến trước mặt nó! Em đây không phải là đang nổi giáo cho giặc sao, hợp lại chọc cho anh tức chết!”

“Ôi da! Đúng là chuyện gì cũng không qua nổi đôi mắt sáng như lửa của anh trai quý hóa của em mà!” Hoàng Thanh Thảo làm ra một bộ dạng bái phục.

“Đừng có mà đánh trống lảng với anh!” Hoàng Kiến Phong thể hiện uy nghiêm.

“Được, không đánh trống lảng!” Hoàng Thanh Thảo nhún nhún vai, trở nên nghiêm túc, thăm dò nói: “Anh hai, Trường Minh là đứa nhỏ một tay em chăm sóc từ nhỏ đến lớn, em hiểu nó hơn anh, em nhìn ra được, nó rất dính lấy Cải Trắng Nhỏ, cũng là người phụ nữ trong lời anh nói... Hay là, anh thử nhìn nhận khách quan hơn xem?”

Hoặc Chấn gương mặt biến sắc rất khó coi, cao giọng nói: “Thanh Thảo, em có biết em đang nói gì không? Nhà họ Hoàng chúng ta và nhà họ Lê từ lâu đã có hôn ước, con bé Tuyết Trinh vẫn luôn rất thích Trường Minh, cũng chỉ đợi được gả cho nó! Mấy ngày trước, vừa mới vì nó mà uống thuốc an thần tự tử, nếu như cấp cứu không kịp chắc là đã chết rồi! Người nhà họ Lê không nói lời nào, một chút oán trách cũng không có! Cho nên sau này, đừng để anh nghe thấy em nói mấy lời này nữa!”

Hoàng Thanh Thảo nghe thế, nhíu cặp lông mày dày mảnh khảnh lại.

Vẫn còn đang muốn nói gì đó, nhìn thấy lồng ngực Hoàng Kiến Phong đang rất gấp gáp nhấp nhô liên tục, vội nói:

“Được được, em sợ anh rồi, không nói nữa là được rồi sao!”

Thấy thời cơ không thích hợp, cũng sợ sẽ làm bệnh tình của Hoàng Kiến Phong trở nặng, con đường phía trước còn rất dài, không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết được, Hoàng Thanh Thảo không bàn thêm vấn đề này nữa, chuyển vị trí đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, mở nắp ca mên giữ nhiệt ra.

Mùi thơm của canh gà bay đi khắp phòng.

“Chậc, mùi vị của món canh gà này đúng là không tệ!” Hoàng Thanh Thảo tiến lại gần ngửi ngửi, lải nhải nói: "Lại còn nóng hổi, anh hai, em đổ ra một chén cho anh ăn thử nha? Tay nghề nấu nướng của Cải Trắng Nhỏ đúng là không tệ, người ta thật lòng mang canh gà qua thăm, không nhận được một lời cảm ơn, còn bị chửi cho một trận, thật là đáng thương quá mà!”

Gương mặt Hoàng Kiến Phong vẫn rất khó coi, cứng đầu cứng cổ nói: “Thứ đồ của người phụ nữ đó mang tới đây, anh không ăn!”

“Anh trai, anh thật sự không ăn hả?” "Không ăn!”

Hoàng Thanh Thảo không ép buộc nửa, ôm lấy canh đặt đít ngồi xuống ghế sô pha: “Ok! Vậy để em thay anh ăn hết nha!”

Tiếp sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng ăn canh của Hoàng Thanh Thảo, không biết có phải là cố ý hay không, mà âm thành tạo ra rất lớn, mỗi lần húp một ngụm canh cũng rột rột một tiếng rất lớn, mùi vị dương như vô cùng tuyệt vời, hương thơm của món canh gà cũng bay khắp phòng bệnh.

Hoàng Kiến Phong chề mặt ra, trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Lê Tuyết Trinh thật ra cũng có mang đến, chỉ là chưa kịp uống đã nổi giận mà đem đi đổ, bây giờ đã được y tá dọn dẹp đi rồi, cà mên giữ nhiệt thì vẫn còn trên bàn, chỉ là bên trong cái gì cũng không có.

Bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện rất khó ăn, nói là sự kết hợp của thịt và rau, thật ra thì không có mùi vị gì cả, thanh đạm như nước, buổi trưa ông ấy không ăn được bao nhiêu.

Không biết là khi Hoàng Thanh Thảo rột rột tới lần thứ bao nhiêu, cha Hoàng cuối cùng cũng chịu không nổi:

“Em cũng cút ra ngoài cho anh đi!” Hoàng Thanh Thảo đá đá lông mày, ôm hợp canh đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Hoàng Kiến Phong, vẫn không vui như trước, cầm lấy điện thoại.

“Bà sao chưa đến đây!” Điện thoại vừa được kết nối, liền lập tức chấn vấn ngay.

“Ông chờ xíu, tôi bây giờ đang chuẩn bị từ nhà ra, rất nhanh sẽ đến bệnh viện..” Phạm Mỹ Lệ dương như đã quen rồi, đầu dây bên kia rất ôn nhu mà giải thích.

Hoàng Kiến Phong mặt mũi u ám, im lặng hai giây, rồi hét lên một câu: “Tôi muốn ăn canh gà!”

Đêm khuya, Lam Ngọc Anh từ trong phòng tắm đi ra.

Nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang quấn cái khăn tắm đừng bên cửa sổ hút thuốc, nét mắt như được điêu khắc ra, ánh mắt trầm liễm và tịch mịch nhìn vào đâu đó nơi xa xăm, rõ ràng là tắm xong đi ra trước cô, mà tóc ngắn vẫn đang tít tắt tít tắt nhỏ giọt nước xuống.

“Sao lại không lau khô tóc, sẽ bị cảm đó.”

Lam Ngọc Anh đi qua, cầm lấy cái khăn bị để quên ở một bên lên.

Hoàng Trường Minh quay người nhìn về hướng cô, đưa đôi tay dài ra ôm lấy eo cô: “Định hút xong điều thuốc này”

Thuận theo để anh ấy hít vào rồi thở ra khỏi sương, Lam Ngọc Anh nhón chân lên, giúp anh ấy làm khô tóc, giống như đối với một trẻ vậy, kiên nhẫn và động tác rất dịu nhẹ.

Đợi nửa điếu thuốc còn lại trong tay anh ta cháy hết, những giọt nước trận châu trên tóc anh ấy cũng đã được cô lau đi khá nhiều rồi, Hoàng Trường Minh kéo màn lại, ôm lấy cô đi vào bên trong.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.