Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 2: Chương 2: Buổi tiệc Đế Hoàng




Mễ Tiểu Bạch giật mình, làn mi dài run lên, nũng nịu nói: “Người ta thích chủ động cơ ~~”

“À...”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đi đến bên giường, không cho giải thích đã giữ lấy gáy Mễ Tiểu Bạch, tiếp theo một nụ hôn mang tính xâm lược rơi xuống: “Dáng vẻ của cô không tệ, cứ thẳng thắn là được, không cần cố khiêu khích tôi.”

“Ưm --------“

Sự tấn công quá bất ngờ, Mễ Tiểu Bạch nắm chặt ga giường, cố nén xúc động muốn vung nắm đấm, vội vàng đẩy người đàn ông ra, sóng mắt vũ mị nói: “Thật là, không phải đã nói để người ta tới sao?”

“Có kinh nghiệm?”

Trong mắt người đàn ông hiện lên tia lạnh lẽo, nâng cằm Mễ Tiểu Bạch lên: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, cô đúng là không phải đèn cạn dầu.”

“Anh mới là đèn, cả nhà anh đều là đèn!”

Mễ Tiểu Bạch thầm chửi trong lòng, vẻ mặt mang ý cười kéo người đàn ông ngồi ở bên giường, nũng nịu nói: “Nào có! Tôi vô cùng cạn dầu ấy chứ!”

Người đàn ông nhếch môi cười: “Vậy đừng làm tôi thất vọng.”

“Đương nhiên rồi.”

Mễ Tiểu Bạch vươn tay, cười tủm tỉm vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, thấy anh cuối cùng cũng nhắm mắt lại, khuôn mặt vốn ngoan ngoãn chợt hiện lên nụ cười giương nanh múa vuốt.

“Nhưng xưa nay bà đây không thích làm chuyện đó với loại gay như anh!”

“Xì... ------------“

Nước hồ tiêu siêu cay bị phun lên mặt, người đàn ông phản xạ có điều kiện che mắt lại, Mễ Tiểu Bạch lôi chai rượu vang giấu dưới gối ra đánh vào bụng người đàn ông: “Thử nước hồ tiêu siêu cay của phòng tổng thống đi! Tên biến thái này!”

“A------------“

Người đàn ông đau đớn gầm nhẹ.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Mễ Tiểu Bạch thấy đắc thủ, vội vàng nhảy xuống giường mở cửa ra, vừa giả vờ chỉnh lại áo choàng tắm, vừa hoảng sợ nói với vệ sĩ bên ngoài: “Các anh mau vào xem thiếu gia nhà anh hình như phát bệnh hay sao đó! Các anh mau vào xem đi! Mau lên!”

“Cái gì?! Thiếu gia xảy ra chuyện rồi?!”

Nghe thấy tiếng rên đau đớn của người đàn ông, mấy đại hán bên ngoài lập tức xông vào phòng, Mễ Tiểu Bạch đắc chí cười, nhanh chóng chạy đi...

Trong phòng, người đàn ông đẩy vệ sĩ của mình ra: “Người phụ nữ kia đâu?!”

“Người phụ nữ kia? A! Nguy rồi! Người phụ nữ đó chạy rồi!”

“Một đám rác rưởi!”

Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại đau khổ ôm bụng, sắc mặt xanh mét khó coi: “Lập tức điều tra cho tôi! Dù phải lật tung trái đất này lên cũng phải bắt được người phụ nữ đó cho tôi, dám chọc vào Viêm Cẩn Du tôi, tôi nhất định phải cho cô ta đẹp mặt!”

Nhìn những vệ sĩ lũ lượt chạy xuống tầng bắt mình, Mễ Tiểu Bạch trốn trong góc hẻo lánh ở cầu thang cười đắc ý, đi ngược lên tầng.

Sau đó ung dung thay quần áo, mới tiêu sái rời khỏi quán bar Hoàn Mỹ.

“Két két ---------“

Đẩy cửa sắt ở sân ra, Mễ Tiểu Bạch rón rén đi vào.

“Dật Hiên...”

Vừa bước được hai bước, đằng sau cây sồi xanh chợt vang lên giọng nói, Mễ Tiểu Bạch quay sang nhìn, kinh ngạc sững người.

Hai bóng người quấn lấy nhau, đang hôn ngươi chết ta sống.

Người đàn ông ngọc thụ lâm phong, anh tuấn đẹp trai, là Hàn Dật Hiên đang nổi trong giới điện ảnh trong nước.

Mà người phụ nữ quyến rũ trong ngực là chị gái cô, Mễ Lộ Lộ.

“Hóa ra là Tiểu Bạch về.”

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Dật Hiên buông Mễ Lộ Lộ ra, ưu nhã ung dung sửa lịa vạt áo.

Mễ Lộ Lộ thì hoàn toàn không quan tâm đến quần áo mình lộn xộn, mắt hạnh nhướng lên: “Đẹp không, Mễ Tiểu Bạch?”

“Thật xin lỗi, em không cố ý.”

Mễ Tiểu Bạch đã tỉnh lại từ khiếp sợ, lúng túng lui về sau hai bước: “Hai người cứ tiếp tục, em đi đây.”

“Khoan đã.”

Giọng nói dễ nghe của Hàn Dật Hiên vang lên, anh đi tới, vuốt tóc Mễ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, sao tóc em lại ướt?”

“À... hôm nay nhóm kịch bản có liên hoan, chơi đùa hơi quá, bị dính chút nước.”

Khóe mắt Mễ Tiểu Bạch nhìn ngón tay thon dài của Hàn Dật Hiên, thuận miệng nói dối.

“Vậy mau quay về lau khô đi, đừng để bị lạnh.” Hàn Dật Hiên vỗ vai Mễ Tiểu Bạch, nở nụ cười rạng rỡ: “Hình như bác trai có chuyện tìm em đấy.”

“Dạ.”

“Khoan đã, Mễ Tiểu Bạch!” Mễ Lộ Lộ kêu lên.

“Hả?” Mễ Tiểu Bạch nghi hoặc quay người: “Chị còn chuyện gì sao?”

“Tháng sau chị và Dật Hiên làm lễ đính hôn.”

Mễ Lộ Lộ dựa vào ngực Hàn Dật Hiên, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo và đắc ý: “Cho nên gần đây em phải kiềm chế chút, đừng gây phiền toái gì cho nhà.”

“Ừm, em biết rồi.”

Mễ Tiểu Bạch nhìn Hàn Dật Hiên cưng chiều ôm sát Mễ Lộ Lộ, rủ mắt xuống, che đi sự mất mát trong mắt, chạy nhanh vào nhà.

Mễ Nghiệp An và Hứa Ứng Như đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, Mễ Tiểu Bạch mở cửa, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận chào hỏi: “Cha mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”

“Muộn như vậy, con đi đâu thế?” Mễ Nghiệp An ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn tivi, lạnh lùng nói.

Hứa Ứng Như thấp thỏm nhìn Mễ Tiểu Bạch.

“Nhóm kịch bản của trường tổ chức đi ăn, nên chơi hơi muộn ạ.” Mễ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cha, lần sau...”

“Trước tiên lại đây ngồi đi, có chuyện muốn nói với con.”

Mễ Tiểu Bạch giật mình, lập tức dè dặt ngồi bên cạnh Hứa Ứng Như.

“8 giờ tối ngày mai, phòng 608 hộp đêm Đế Hoàng, có một bữa tiệc.”

Mễ Nghiệp An cầm cái hộp bên cạnh đưa cho Mễ Tiểu Bạch: “Mặc cái này đi, nắm chắc cơ hội.”

Mở hộp ra, bên trong là váy ren màu đen, cơ thể Mễ Tiểu Bạch cứng đờ: “Cha, buổi tiệc gì mà lại mặc loại quần áo này...”

“Dù sao cũng là người trẻ tuổi bọn con cuồng hoan.” Mễ Nghiệp An liếc mắt nhìn: “Sao, cha mua quần áo đẹp cho con, con không thích à?”

“Không, không phải.”

Mễ Tiểu Bạch nắm nắm tay: “Cảm ơn cha, ngày mai con sẽ đến đúng giờ.”

“Ừ, vậy thì...”

“Không, không được!”

Hứa Ứng Như im lặng ở bên cạnh đột nhiên quỳ xuống đất, túm lấy ống quần Mễ Nghiệp An: “Nghiệp An, van xin anh, đừng để Tiểu Bạch tham dự loại tiệc đó, anh đang đẩy nó vào hố lửa đó!”

“Con đàn bà điên này đột nhiên nói gì đấy?!”

Mễ Nghiệp An ban nãy còn ôn tồn lịch sự nháy mắt nổi giận, túm tóc Hứa Ứng Như, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn: “Cô nói ai đẩy nó vào hố lửa?!”

“Cha!” Mễ Tiểu Bạch thấy tình hình không ổn, cũng vội quỳ xuống túm cổ tay Mễ Nghiệp An: “Con không nói không đi mà! Cha đừng đánh mẹ!”

“Không được!” Hứa Ứng Như bị bạo lực gia đình, bình thường ở trước mặt Mễ Nghiệp An luôn như chuột gặp mèo.

Nhưng giờ phút này bà cô cùng kiên quyết dũng cảm, lớn tiếng phản kháng: “Buổi tiệc cuồng hoan đó, Tiểu Bạch tuyệt đối không thể đi, đó là buổi tiệc của đám công tử có tiền...!”

“Chát --------“

“Con đàn bà này đột nhiên nói hươu nói vượn gì đấy!”

Mễ Nghiệp An cho Hứa Ứng Như một cái bạt tai: “Đồ ăn cây táo rào cây sung, để xem hôm nay tao đánh chết mày!”

“Cha! Đừng mà!”

Mễ Tiểu Bạch vội vàng bảo vệ Hứa Ứng Như, dù sợ hãi đến run cả người, nhưng vẫn nói: “Nếu cha tức giận thì đánh con đi, đừng đánh mẹ con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.