Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 23: Chương 23: Ngủ với tôi một lần




Bên ngoài phòng nghỉ.

Bác sĩ Tần nói thầm: “Ân Mộc à, vị Mễ tiểu thư này là bạn gái Viêm tổng sao? Tại sao tôi có cảm giác hai người họ...”

Ân Mộc: “...”

“Anh nghe âm thanh bên trong đi, không biết còn tưởng bạo lực gia đình hay giết người cướp của.”

Bác sĩ Tần lau mồ hôi: “Viêm tổng có phải hay không...”

Ân Mộc: “...”

Bác sĩ Tần cuối cùng cũng nhận ra Ân Mộc từ đầu đến cuối căn bản không để ý đến mình, nhìn kỹ khuôn mặt núi băng của anh ta, lung túng nói: “Được rồi, tôi không hỏi, không hỏi nữa ha.”

...

“Lưng của cô...”

Trong phòng nghỉ, Viêm Cẩn Du xốc áo phần lưng cô lên, sững sờ: “Lưng của cô bị sao thế?”

Phía sau lưng Mễ Tiểu Bạch là vô số vết sẹo.

“Khi còn bé ham chơi, bị mảnh kính vỡ rơi vào.”

Mễ Tiểu Bạch rống lên: “Đừng nghiên cứu những thứ vô dụng đó! Mau đưa ảnh chụp cho bác sĩ Tần nhìn! Tôi đau quá!”

“A, được.”

Viêm Cẩn Du bị Mễ Tiểu Bạch rống có chút lúng túng, vội vàng cầm điện thoại đứng lên định ra cửa, khi sắp đi đến cửa chợt nghĩ tới cái gì đó, xoay người đắp một tấm chăn mỏng lên lưng cuả Mễ Tiểu Bạch, sau đó mới đi ra ngoài...

Bên ngoài phòng nghỉ.

Bác sĩ Tần cầm điện thoại nhìn kỹ: “Đây chính là những chỗ tụ máu, mặc dù diện tích mỗi cái rất nhỏ, nhưng bởi vì quá nhiều, cho nên cô ấy có cảm giác như bị dao đâm, loại nội thương này đau nhức đoán chừng cũng phải nửa tiếng.”

Viêm Cẩn Du im lặng nghe xong, lấy từ trong túi ra hai thứ: “Anh xem có phải do thứ này gây ra không?”

Trong tay Viêm Cẩn Du có hai loại đồ vật, một thứ là quả cầu màu bạc bóng loáng, thứ còn lại là quả cầu có gai bốn góc.

Mỗi cái gai đều vô cùng sắc bén, bất luận đặt như thế nào đều sẽ có một góc hướng lên.

“Trời...Khẳng định là nó.”

Bác sĩ Tần kinh ngạc nói: “Tại sao lại đặt đồ vật này dưới đất a!”

“Đã không có vấn đề gì lớn, vậy thì chỉ cần tiêm thuốc giảm đau thôi.”

Bác sĩ Tần vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ liền bật ra, Mễ Tiểu Bạch nhào đến ôm lấy chân bác sĩ Tần: “Còn mười phút nữa là đến lượt tôi, mau nhanh lên a!”

Mễ Tiểu Bạch chạy ra vội, tấm chăn trên người đã sớm rơi xuống đất, lộ ra rất nhiều chỗ không nên lộ.

Người bên ngoài đều sững sờ, Viêm Cẩn Du gần như đồng thời cởi áo khoác mình ra, khác lên người Mễ Tiểu Bạch, cả giận nói: “Cô có bệnh sao? Chẳng phải chân đau sao? Tham gia trận đấu? Tại sao cô không trực tiếp đi chết đi?”

Ân Mộc, bác sĩ Tần và đám người vệ sĩ lập tức quay mặt sang một bên.

“Xương cốt không sao thì không có vấn đề gì! Trước tiên hãy giảm đau, tôi muốn tham gia trận đấu!”

Mễ Tiểu Bạch cầm cánh tay bác sĩ Trần không thả: “Bác sĩ, van anh!”

“Tham gia tranh tài thì có gì tốt?”

Viêm Cẩn Du tức giận gỡ cánh tay của Mễ Tiểu Bạch trên người bác sĩ Trần xuống, trực tiếp khiêng cô vào phòng.

Vừa mới chuẩn bị ném cô lên giường, tay giơ lên liền đổi ném thành thả, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

“Anh cảm thấy không quan trọng, nhưng đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất to lớn!”

Mễ Tiểu Bạch kéo góc áo Viêm Cẩn Du, vô cùng đáng thương cầu khẩn nói: “Viêm Cẩn Du, xin anh thương xót, để bác sĩ Tần tiêm thuốc cho tôi đi, cầu xin anh!”

Đại khái là cả đời cô khó có một lần tiền thưởng cao như vậy!

“Ý nghĩa?”

Viêm Cẩn Du quả nhiên lập tức đâm thủng tâm tư Mễ Tiểu Bạch: “Ý nghĩa gì? Bởi vì món tiền thưởng kia?”

Sau đó anh lấy ra một tấm chi phiếu, viết lên một chuỗi chữ số, ném xuống bên cạnh Mễ Tiểu Bạch nói: “Đây là một trăm vạn, cô ngoan ngoãn ở lại cho tôi.”

Tấm chi phiếu nhẹ nhàng rơi trước mắt Mễ Tiểu Bạch, Mễ Tiểu Bạch nhìn Viêm Cẩn Du, không còn ầm ĩ, ánh mắt lấp lánh.

Viêm Cẩn Du ngồi bên cạnh cô, cúi người xuống ngắm nhìn khuôn mặt cô: “Mễ Tiểu Bạch, lần này hài lòng chưa? Muốn tiền thì nói thẳng, tôi không có nhỏ mọn như vậy, không cần một khóc hai náo ba thắt cổ.”

Tròng mắt Mễ Tiểu Bạch chuyển động: “Số tiền này, anh thật sự cho tôi sao?”

“Đương nhiên...”

Viêm Cẩn Du liếc thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Mễ Tiểu Bạch bởi vì kích động mà đỏ bừng lên, đột nhiên dừng một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn này hôm nay trang điểm rất tinh xảo, rất xinh đẹp, rất yêu mị, cũng rất quyến rũ.

Viêm Cẩn Du nghĩ ngợi, cúi người hai tay chống lên người cô, từ trên nhìn xuống: “Mễ Tiểu Bạch, nếu như cô muốn tiền, tôi sẽ cho cô rất nhiều rất nhiều, chỉ cần cô ngủ với tôi một lần, tôi liền...A! Mễ Tiểu Bạch! Nha đầu chết tiệt này!”

Viêm Cẩn Du còn chưa dứt lời, liền bị cô kéo lỗ tai và tóc, gào to: “Tôi biết trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí mà! Tôi biết chỉ có khiêu vũ lấy 100 vạn mới có thể yên tâm thoải mái! Viêm Cẩn Du! Anh là tên sắc lang lợi dụng lúc người khác gặp khó nhăn!”

5 phút sau, Viêm Cẩn Du mặt đen thui xoa lỗ tai trở lại chỗ ngồi ở thính phòng.

Viêm Khôn Sơn cười tủm tỉm nói: “Cẩn Du sao cháu ra ngoài lâu như vậy, sắp đến lượt Tiểu Bạch rồi, bỏ lỡ thì làm sao bây giờ?”

“Vừa rồi cháu tiếp một cuộc điện thoại của công ty.”

Viêm Cẩn Du kính cẩn nói: “Chẳng qua ông yên tâm, cháu trai mặc kệ bỏ lỡ cái gì, cũng sẽ không bỏ qua Tiểu Bạch biểu diễn.”

Viêm Khôn Sơn hài lòng gật đầu, uy nghiêm nói: “Công việc tuy quan trọng, nhưng là đàn ông, cũng phải coi trọng người nhà, chỉ có gia đình hòa thuận, đàn ông mới có thể yên tâm làm ăn bên ngoài, người xưa đã nói, chuyện trong nhà không giải quyết được thì lấy gì để giải quyết chuyện thiên hạ, chính là có ý này.”

Viêm Cẩn Du lập tức cúi đầu: “Ông dạy phải.”

“A? Sao lỗ tai cháu hồng vậy?”

“...Vừa rồi cháu bị muỗi cắn.”

“A, không có việc gì thì tốt, tiếp tục xem biểu diễn đi.”

...

Mễ Tiểu Bạch khởi động nhẹ nhàng, mặc dù vừa rồi Viêm Cẩn Du thiếu chút nữa ném cô ra ngoài cửa sổ, nhưng cuối cùng vẫn ngầm đồng ý để bác sĩ Tần tiêm thuốc giảm đau cho cô.

Chẳng qua cô cũng đã nhìn ra, nếu không phải cô thương tích trong người, nói không chừng liền bị Viêm Cẩn Du đánh cho tê người.

Với lại, nếu như vết thương lành rồi, với tính cách hẹp hòi của Viêm Cẩn Du, liệu có trả thù, đánh cô không?

Được rồi, mặc kệ, chỉ cần có một trăm vạn, đừng nói là Viêm Cẩn Du, ngay cả Mễ Nghiệp An cũng không có cách nào khống chế cô---

Cô sẽ lập tức đến một thành phố khác mua nhà, sau đó mang theo mẹ cô chuồn đi.

Nói tóm lại, rời xa Mễ gia, rời xa Viêm gia, trân trọng cuộc sống.

Tiếng người chủ trì chương trình vang lên, Mễ Tiểu Bạch giẫm lên mắt cá chân phải đã được tiêm thuốc giảm đau, xác định có thể đi được, đứng dậy ra sân khấu.

Cách đó không xa, Phương Phương Phương cũng ở phía sau sân khấu chuẩn bị nhíu mày: “Sao lại như vậy? Rõ ràng trên đùi có vết tụ máu, vì sao lại có thể giống như người không có việc gì?”

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Mễ Tiểu Bạch mặc một bộ trang phục cổ điển màu hồng đính kim tuyến xuất hiện trên sân khấu, đoan trang tú lệ, dịu dàng thanh thoát.

Viêm Khôn Sơn vô cùng kích động: “Nhìn trang phục này đi, không thể nghi ngờ chính là “Điêu Thuyền bái nguyệt”, cô bé này, mắt chọn vở diễn coi như không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.