Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 16: Chương 16: Suýt chút nữa có khoảng cách âm




“Ngày ấy...”

Viêm Cẩn Du nhìn thấy tai của Mễ Tiểu Bạch nháy mắt đỏ lên, hứng thú cũng nổi lên, cúi người mị hoặc nói bên tai cô: “Nếu không phải ông nội tôi đến, suýt chút nữa chúng ta đã có... khoảng cách âm rồi...”

Mễ Tiểu Bạch không ngốc, lập tức hiểu rõ thâm ý trong lời của Viêm Cẩn Du, mặt đỏ tới mang tai: “Giữa chúng ta có hứa hẹn! Anh dám lưu manh với tôi, tôi sẽ cá chết lưới rách với anh!”

“Sao tôi lại lưu manh được? Tôi chỉ đang giúp cô nhớ lại chuyện đã xảy ra, cô hoảng sợ đến vậy làm gì?”

Viêm Cẩn Du ép người tới, chôn mặt ở cần cổ Mễ Tiểu Bạch, bờ môi mập mờ ma sát xương quai xanh: “Cô hiểu rõ dục vọng chinh phục của đàn ông lắm đúng không? Cho nên vừa kích thích quyến rũ tôi, vừa từ chối chọc giận tôi?”

“Ai quyến rũ anh cơ?”

Lồng ngực Viêm Cẩn Du như khối chì, Mễ Tiểu Bạch phát hiện cô không đẩy ra được, không khỏi hơi tức giận: “Đó là mong muốn đơn phương của anh! Lúc hứa hẹn đã nói rõ không cho phép chạm vào tôi, lúc này mới chưa đến một ngày, anh đã bội ước!”

Lúc đầu Viêm Cẩn Du chỉ định trêu đùa Mễ Tiểu Bạch, cố ý giở trò dọa cô, trả thù chuyện ban nãy cô nói xấu anh.

Không ngờ Mễ Tiểu Bạch lại như mèo giẫm phải đuôi, phản ứng vô cùng kịch liệt, khiến anh rất khó chịu.

“Bội ước thì sao? Cô cho rằng Viêm Cẩn Du tôi làm việc sẽ bị một câu nói trói buộc sao?! Cô đúng là nha đầu chết tiệt không biết điều!”

Trong sự ma sát, Viêm Cẩn Du bị trêu chọc nên cảm xúc kỳ lạ, cơ thể nhanh chóng có phản ứng, giữ đầu Mễ Tiểu Bạch hôn xuống, đầu óc cũng dần mất lý trí --------

Hiện tại anh chỉ muốn khiến người phụ nữ đang kháng cự trước mắt này nghe lời anh! Cầu xin tha thứ!

“Ưm ưm ưm...”

Miệng Mễ Tiểu Bạch bị chặn lại, tay cũng không tránh thoát.

Mà móng vuốt sói của Viêm Cẩn Du không bị khống chế, nắm chặt vòng eo tinh tế của cô...

Mễ Tiểu Bạch giật mình, bắt đầu dùng lực rụt người xuống, đáng tiếc không có tác dụng gì ----------

Viêm Cẩn Du lập tức phát hiện ra sự khôn lỏi của cô, cánh tay đặt lên lưng cô, khiến hai chân cô nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó chen eo vào giữa hai chân cô, dùng sức ghim cô ở trên tường.

“Ưm... anh làm gì...”

Tư thế mập mờ này khiến Mễ Tiểu Bạch hoàn toàn hỗn loạn và phẫn nộ.

Cô không đẩy Viêm Cẩn Du ra, nhân lúc anh thay đổi tư thế, hai cánh tay vươn về phía trước, một tay nhéo tai Viêm Cẩn Du, một tay nhéo mặt Viêm Cẩn Du, dùng sức nhéo: “Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Anh đồ biến thái này!”

Khuôn mặt tuấn tú của Viêm Cẩn Du nháy mắt biến dạng.

Ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không ngờ tới nha đầu Mễ Tiểu Bạch này lại dám ra tay trên địa bàn của anh.

Viêm Cẩn Du vội vàng đẩy tay Mễ Tiểu Bạch ra.

Mặc dù về hình thể Mễ Tiểu Bạch nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng từ nhỏ đã bị Mễ Nghiệp An đánh đến quen, cho nên coi như luyện được năng lực ứng biến linh hoạt, nhân cơ hội này, hung hăng cắn môi Viêm Cẩn Du.

Sau đó liền đẩy anh ra, quay người mở cửa chạy xuống tầng!

Bởi vì quá bối tối, cũng quá lo lắng, Mễ Tiểu Bạch không nhìn thấy gì, ở chỗ rẽ cầu thang va vào quản gia.

Quản gia lên tiếng: “Mễ tiểu thư, lão gia...”

Lời còn chưa nói hết, Mễ Tiểu Bạch đã đứng không vững, lăn từ trên thang xuống...

“A! Đau chết đi được!”

Mễ Tiểu Bạch ôm eo hồi lâu mới ngẩng đầu, đang kêu rên, chợt thấy quải trưởng cổ gần trong gang tấc, không dám nhúc nhích.

Đây là đồ bên người của ông cụ Viêm, cô biết.

“Ông...”

Mễ Tiểu Bạch ngước đẩu lên, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Mấy giây sau, Viêm Cẩn Du như gió chạy xuống từ trên lầu, đứng bên cạnh cô, giọng nói mang theo lo lắng: “Ông, sao ông lại về sớm vậy.”

“Chuyện gì đây?!”

Giọng nói của Viêm Khôn Sơn đỉ khiến trang viên Viêm thị rung chuyển: “Rốt cuộc hai đứa đang làm gì?”

Mễ Tiểu Bạch bị dọa không dám nói lời nói, lén nhìn về phía Viêm Cẩn Du.

Hầu kết của Viêm Cẩn Du giật giật, khuôn mặt tuấn tú đen sì, rõ ràng rất kiêng kị sự tức giận của ông cụ Viêm: “Là ngoài ý muốn, ban nãy chỉ là đùa chút thôi, Tiểu Bạch cô ấy...”

“Người lăn từ trên cầu thang xuống mà mày còn dám nói là đùa à!”

Cơn tức Ông cụ Viêm không hề giảm: “Viêm Cẩn Du, lập tức cút về phòng cho ông, đêm nay không cho phép ăn cơm, lão Khâu! Đưa Mễ tiểu thư về nhà!”

“Vâng!”

Nháy mắt cả trang viên Viêm thị rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, sự giận dữ của ông cụ khiến cho mọi người đều hành động nhanh chóng.

Mắt thấy có người tới muốn đưa mình đi, trong mắt Mễ Tiểu Bạch lóe lên tia giảo hoạt, đột nhiên oa một tiếng túm lấy ống quần ông cụ Viêm, nước mắt chảy ra: “Ông... ông đừng trách Cẩn Du a, muốn trách thì trách cháu là được...”

Ông cụ Viêm nhíu mày: “Tiểu Bạch, cháu không cần bao che cho nó, tội ác mấy năm nay của thằng nhóc này ông vẫn biết, những chuyện khác ông mặc kệ, nhưng bây giờ ngay cả người phụ nữ của mình cũng đánh, thật sự là làm hại đến gia phong Viêm gia! Cho nên chuyện này không có thương lượng!”

“Anh ấy không đánh cháu!”

Mễ Tiểu Bạch hét lên: “Là hai chúng cháu đánh cược với nhau xem ai có thể xuống nhà gặp ông trước, thế là lôi kéo lẫn nhau, cuối cùng cháu không đứng vững mới lăn xuống, ông không tin nhìn mặt anh ấy đi, ban nãy bị cháu nhéo đỏ cả lên!”

Viêm Khôn Sơn nghi ngờ nhìn Viêm Cẩn Du, phát hiện mặt anh và tai anh đúng là đỏ lên, quần áo cũng lộn xộn, liền hỏi: “Đây là sự thật?”

Ánh mắt Viêm Cẩn Du lóe lên nhìn Mễ Tiểu Bạch, không xác định được vì sao cô lại chịu giúp mình, nhưng vẫn thuận nước đẩy thuyền, áy náy nói: “Bất kể thế nào, trò đùa này cũng hơi quá mức, cháu nên bị phạt, ông...”

“Thôi...”

Ông cụ Viêm khoát tay, thở dài: “Cũng do ông quá nghiêm khắc, không biết rõ trò chơi của người trẻ tuổi, sợ cháu giống như hồi trước... Haizz, được rồi, cháu mau đỡ Tiểu Bạch lên đi, xem con bé có bị thương không.”

“Vâng.”

Viêm Cẩn Du lập tức đỡ Mễ Tiểu Bạch dậy, đồng thời ân cần nói: “Ân Mộc, lập tức mời bác sĩ tới, khám cho Tiểu Bạch.”

“Vâng!”

“Ai ai ai, không cần không cần, tôi thật sự không sao.”

Nhìn Ân Mộc vẫn nhận lệnh rời đi, Mễ Tiểu Bạch lập tức mềm oặt ngã vào lòng Viêm Cẩn Du, nũng nịu nói: “Có điềum, có chơi có chịu, mặc dù em lăn xuống, nhưng vẫn là em nhìn thấy ông trước, cho nên anh yêu, anh vẫn thua đúng không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về vẻ mặt rạng rỡ của Mễ Tiểu Bạch.

Không ngờ cô gái này dù mặt mũi bầm dập như vẫn không quên lời hứa.

Viêm Cẩn Du nhìn đôi mắt giảo hoạt của Mễ Tiểu Bạch, bắt lấy tay cô nắm chặt, ‘dịu dàng’ nói: “Đừng ham chơi như thế, chuyện này để sau hẵng nói, em nên khám bác sĩ trước.”

“Không đâu không đây, nhỡ đâu anh chơi xấu thì sao?”

Mễ Tiểu Bạch nhìn về phía Viêm Khôn Sơn nói: “Ông, ông xem cháu không thèm để ý lăn xuống để gặp ông, liều mạng như vậy là vì vụ cá cược này nha, ông phải làm chủ cho cháu đó.”

Nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ hòa thuận như lúc ban đầu, cảm xúc của Viêm Khôn Sơn cũng hòa hoãn hơn, cười nói: “Dĩ nhiên rồi, nói đi, hai cháu vừa cá cược gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.