Phu Nhân Hào Môn Trọng Sinh Bày Trận

Chương 10: Chương 10




Edit by Triệu Viu

Cố Thức liếc nhìn cô một cái, ánh mắt quét đến cảnh tượng trước ngực cô, hình như không mặc nội y, đôi mắt có chút u tối, thu ánh mắt lại, tiếp tục sấy tóc cho cô.

Sau một lúc lâu, anh nhàn nhạt mở miệng: “Xong rồi.”

La Tranh Tranh sờ tóc, nhìn về phía gương, tóc mềm mại thả ở sau gáy, tay nghề người này sấy tóc thật sự cũng không tệ, từ nay về sau công việc sấy tóc có thể giao cho anh, cười nói: “Cảm ơn.”

Cố Thức liếc cô một cái: “Việc nhỏ.” Nói xong cầm áo tắm đi vào phòng tắm.

La Tranh Tranh tiếp tục dưỡng mặt, dưỡng da xong lại dưỡng thân thể, Cố Thức từ phòng tắm đi ra cô vẫn còn ở đằng kia bôi bôi trát trát.

La Tranh Tranh nhìn về phía anh, thân thể người đàn ông thon dài, áo tắm nới lỏng khoác lên người, lồng ngực rộng lớn, cơ bụng có lực căng chặt, nhìn không xót một cái gì.

La Tranh Tranh nghi ngờ anh đang câu dẫn cô, nhưng cô không có chứng cớ, dù sao người nọ cũng chưa từng nhìn cô, trên mặt bình tĩnh không có một gợn sóng, nhìn không ra tâm tình chút nào, mọi cử động đang nói tôi thanh tâm quả dục, đừng trêu chọc tôi.

La Tranh Tranh thu hồi ánh mắt, nhịn không được oán thầm, thủ tiết mười năm, ai đó cũng không để tôi thanh tâm quả dục.

Bôi loạn hết thân thể, cô đứng lên ngáp một cái, dây đai đồ ngủ bao lấy cái mông, da trắng như tuyết ở dưới ánh đèn càng hiện ra tơ lụa sáng long lanh, nhất cử nhất động tỏa ra hơi thở thanh xuân mị người.

La Tranh Tranh nghĩ, trọng sinh có thêm một phúc lợi là mình biến thành trẻ tuổi, mặc cô bảo dưỡng như thế nào, cô bốn mươi tuổi không thể so với cô hơn hai mươi tuổi, cô cực kỳ thoả mãn trạng thái bây giờ, bộ ngực cao ngất đầy co dãn, làn da nhẵn nhụi sáng bóng, khóe mắt không chỉ không có nếp nhăn, đôi mắt cũng đen bóng có thần, đây là độ tuổi không hóa trang cũng dám ra ngoài khoe khoang.

Một khi bạn cùng phòng thanh tâm quả dục, cô cũng trầm tĩnh lại, mười năm không có cuộc sống vợ chồng, cô đang thích ứng chuyện Cố Thức còn sống, cũng không có tâm tình phát sinh thứ gì đó với anh, cô vén chăn lên, nói câu: “Thật buồn ngủ, em ngủ đây.” Sau đó thật sự ngủ.

Cố Thức biết cô nói xong không bao lâu đã ngủ mất rồi, đặt sách xuống, xoa mi tâm, lại nhìn cô gái bên cạnh đã tiến vào mộng đẹp, cô gái này lại thật sự đang ngủ.

Nửa tháng hai người không có âu yếm, anh cho rằng cô đã mặc định thành như vậy là ám hiệu, dù sao ngày mai cô muốn về nhà mẹ đẻ, thật nhiều ngày mới trở về. Hiện tại xem ra hiển nhiên là anh suy nghĩ nhiều.

Hai vợ chồng bên này ngủ không giao lưu khoảng cách gì, hai vợ chồng nhà chính bên kia lại ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm.

Cố Bác Viễn nằm ở trên giường, không nhịn được nói: “Lão già Liễu Thành Lâm kia cũng không dạy con cái, bà xem nhà lão Nhị bị bọn họ nuông chiều thành cái dạng gì rồi, nói chuyện tùy tâm sở dục, không lo lắng cho cảm nhận của người bên ngoài, trong mắt không có ai, không ra dáng làm chị dâu, điều này cũng làm cho vợ chồng lão Tứ không chấp nhặt với nàng, đổi thành người bên ngoài, sớm đã gây ra mâu thuẫn.”

Nói xong cẩn thận nhìn về phía người vợ.

Diệp Lê lạnh nhạt liếc ông: “Được rồi, đừng ở đó mà bới móc bọn chúng, hai vợ chồng lão Nhị có đức hạnh gì, tôi còn tinh tường hơn ông.”

Cố Bác Viễn ngượng ngùng: “Hay là nói với Liễu Thành Lâm, để cho ông ta quản con cái, chúng ta làm bố mẹ chồng, quản con không tốt, đỡ phải bị phàn nàn.”

Diệp Lê thập phần không cho là đúng: “Sợ chính là càng để cho bọn họ quản, bọn họ càng tính toán nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.