Phu Nhân Hào Môn Trọng Sinh Bày Trận

Chương 6: Chương 6




Edit by Triệu Viu

Nhà cô dạy quá nghiêm, cha mẹ sợ cô yêu sớm cũng không mua cho cô váy. Thật ra cô rất thích mặc váy, về sau, phong cách của cô là mặc quần áo, cảm thấy trước kia mình có chút tự ti.

Dáng người cô cao gầy, mảnh mai, làn da trắng nõn sáng rực rỡ, trong phòng để quần áo, tùy tiện mặc một bộ váy lên người cũng nhìn rất đẹp, huống chi những bộ quần áo này đều là Cố Thức để cho người ta dựa vào cơ thể của cô mà phối trí, mặc lên người cũng không kỳ quái.

Cô tìm một bộ váy liền áo màu xanh biển, tìm một cái vòng chân trong hộp đồ trang sức, tó hơi dài dùng cài tóc cố định, trang điểm đơn giản mới đi ra ngoài.

Hai cha con ngồi ở trên ghế sa lon, Tiểu Thừa Gia đung đưa chân nhỏ, cái đầu nhỏ nằm ở trên đùi ba ba móc ngón tay, nhìn thấy mẹ xuống lầu, từ trên ghế salon trượt xuống, bước chân nhỏ bạch bạch xông tới, chạy đến bên cạnh gọi: “Mẹ!”

Ánh mắt của La Tranh Tranh ôn nhu: “Con chạy chậm một chút.” Vài bước đi qua, ôm bé vào trong ngực.

Tiểu tử kia sờ vòng cổ sáng lóng lánh trên cổ mẹ, nghiêng đầu: “Mẹ có lấp lánh.”

La Tranh Tranh hỏi bé: “Đẹp không?”

Tiểu tử kia ôm cổ mẹ, nhìn về phía trên rất là vui vẻ: “Mẹ Duệ Duệ có, mẹ có.”

La Tranh Tranh xoa mông nhỏ của bé, biết rõ bé nói là mỗi ngày mẹ Duệ Duệ mang vòng cổ sáng lóng lánh đẹp mắt, cô không mang. Tiểu tử kia cực kỳ cơ linh, trước kia có thể nghe ai nói, trên người cô không có đồ trang sức gì, ở nhà chồng không được coi trọng, tiểu tử kia nghe xong cũng không hiểu, tỉnh tỉnh mê mê cho rằng cô không có vòng cổ, hôm nay thấy đeo vòng cổ nên thật cao hứng, mẹ người khác có, mẹ mình cũng có.

Cười nói với bé: “Mẹ Duệ Duệ là bác cả của mẹ con, con phải gọi là bác cả.”

Tiểu tử kia cũng rất cố chấp: “Mẹ Duệ Duệ.” Đó là mẹ Duệ Duệ, chính là mẹ Duệ Duệ.

“Tiểu tử con!”

Cố Thức đứng lên, nhìn thấy cách ăn mặc của vợ, có chút ngoài ý muốn, trên mặt anh chứa tia vui vẻ: “Không tệ.”

La Tranh Tranh nhìn anh: “Con của anh cũng cảm thấy không tệ.”

Tiểu tử kia nghe hiểu mẹ đang khen, cao hứng nhìn về phía ba ba, sờ vòng cổ trên cổ mẹ: “Lấp lanh, mua, cha mua, mua nhiều, mẹ có.”

Cố Thức ôm bé tới, nói: “Đi, mua nhiều.”

La Tranh Tranh cười rộ lên: “Con em rất hiếu thuận.” Nhỏ như vậy chỉ biết bới ra kéo cày cho mẹ.

Cố Thức liếc nhìn cô một cái, thấy đáy mắt cô đều là vui vẻ, trên mặt có thêm tia vui mừng.

Bác Vương chuẩn bị xong bữa sáng, một nhà ba người ăn sáng, Cố Thức thì đi làm.

La Tranh Tranh nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, chậm dãi đi dạo ở bên ngoài, gặp chị dâu Vương Nhã Ngưng, cô ấy cũng dẫn theo con trai Cố Thừa Duệ đi dạo.

Mẹ của Cố Thức Diệp Lê là vợ hai của Cố Bác Viễn, chỉ sinh mỗi Cố Thức, Diệp Lê là người thừa kế của tập đoàn Diệp Thị, hai người kết hôn xem như cường cường kết hợp. Trên Cố Thức có ba anh trai một chị gái, anh cả Cố Minh, anh hai Cố Hiển, chị gái là vợ trước sinh, về phần anh trai Cố Linh là con riêng, mẹ hắn sinh hắn xong đã ra nước ngoài, địa vị trong nhà có chút xấu hổ.

Vài anh em đều đã lập gia đình.

Chị dâu cả dò xét nhìn quần áo của La Tranh Tranh, thầm nghĩ cuối cùng cô gái này cũng biết đổi trang phục, nhìn tóc của cô: “Tóc cần phải uốn, giày thì chọn có gót càng có thể làm nổi bật khí chất.”

Vừa nhìn cô một cái, không thừa nhận cũng không được, cô gái này muốn dáng có dáng, muốn cơ thể có cơ thể, tùy tiện đổi váy, nhìn đều tiên khí bồng bềnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.