Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 11: Chương 11: Giang tiểu thư được bạn đón về




Sau khi Giang Noãn Chanh rời đi, Lệ Mạc Tây nuốt không trôi cơm, bữa tối coi như kết thúc tại đó. Thời khắc này, hắn đang đứng trên lan can bên ngoài phòng ngủ, ánh mắt dán chặt trên người cô gái đứng bên dưới gốc cây cổ thụ lớn. Khóe miệng Lệ Mạc Tây bất giác cong lên. Đến hắn cũng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Giang Noãn Chanh, hắn lại có bộ dạng này?

Chẳng mấy chốc bên dưới đã có một chiếc xe taxi đi đến. Cửa ghế sau được mở ra, Giang Noãn Chanh nhanh chóng chui lên xe, không hề quay đầu lại nhìn, tựa hồ đến một chút luyến tiếc căn biệt thự cũng không có. Đôi mắt Lệ Mạc Tây căng ra nhưng vẫn không nhìn thấy người ngồi trên xe là ai. Chỉ trong chốc lát, cả người và xe đều rời khỏi tầm mắt hắn. Hai hàng lông mày Lệ Mạc Tây nhíu chặt lại.

“Quản gia Phùng, bác có biết người đến đón cô ấy là ai không?” Trong phòng có tiếng bước chân, Lệ Mạc Tây không cần xoay người cũng đoán được người đến là Phùng Diệm - vị quản gia lớn tuổi nhất tại Lệ gia. Cũng chỉ có ông mới có đặc quyền tự do ra vào bất kỳ nơi nào trong căn biệt thự này.

Phùng Diệm không hề bất ngờ khi Lệ Mạc Tây đoán được người đến là ông, cảnh tượng này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần. Phùng Diệm bỗng dưng bật cười, vị thiếu gia ngày nào còn được ông bế trên tay, bây giờ đã khôn lớn rồi. Điều khiến Phùng Diệm vui hơn là ông nhìn ra Lệ Mạc Tây đang quan tâm đến Giang Noãn Chanh. Ông đáp: “Thiếu gia, người đến đón Giang tiểu thư là tiểu thư nhà họ Tống - Tống Hân Lộ”

Đằng sau câu nói thông báo này, Phùng Diệm còn có một hàm ý khác là muốn nói Lệ Mạc Tây không cần lo lắng, bên cạnh Giang Noãn Chanh không xuất hiện nam nhân khác. Lệ Mạc Tây không phải kẻ ngốc, lại thêm Phùng Diệm đã ở Lệ gia bao lâu nay, không có chuyện hắn không hiểu ông.

Lệ Mạc Tây hắng giọng: “Bác không cần nghĩ nhiều. Dẫu sao bây giờ cũng là tối muộn, cô ấy là phụ nữ, đi một mình ít nhiều cũng có nguy hiểm” Lệ Mạc Tây không thích bị người khác nhìn thấu. Nếu không phải ánh sáng bên ngoài không được tốt, chắc chắn Phùng Diệm sẽ nhìn thấy hai gò má đỏ bừng của hắn, đến khi đó Lệ Mạc Tây lại không biết phải biện hộ như thế nào.

Phùng Diệm mím chặt môi, cố gắng nhịn cười. Suy cho cùng Lệ Mạc Tây vẫn là tiểu thiếu gia mà ông ngày ngày trông ngóng: “Nếu thiếu gia không còn việc gì, tôi lui xuống trước. Trời cũng muộn rồi, thiếu gia nên nghỉ ngơi đi. Công việc để ngày mai giải quyết cũng được, dẫu sao thiếu gia cũng đã quyết tâm dành một ngày để nghỉ cơ mà?” Trước khi rời đi, Phùng Diệm còn không quên trêu chọc Lệ Mạc Tây. Cả biệt thự lớn này ai mà không biết người đàn ông cuồng công việc nào đó vì một người phụ nữ mà không ra khỏi nhà trong một ngày.

[... ]

Hùng hổ rời khỏi phòng bếp, Giang Noãn Chanh mới nhận ra cô không biết địa chỉ chính xác của biệt thự, vì thế không thể gọi xe. Vào lúc Giang Noãn Chanh còn đang phân vân không biết có nên quay lại hỏi Lệ Mạc Tây hay không, một nữ giúp việc xinh đẹp, trẻ tuổi đã giúp cô giải đáp thắc mắc này.

Giang Noãn Chanh dùng số pin ít ỏi còn lại trong điện thoại, gửi địa chỉ bảo Tống Hân Lộ đến đón mình. Thời khắc này đã ngồi trên xe taxi nhưng lòng Giang Noãn Chanh vẫn không yên, đầu cô luôn phảng phất bóng dáng của Lệ Mạc Tây. Từng hành động trong đầu hắn như thể được phát lại dưới một thước phim tua chậm trong đầu cô.

“Noãn Chanh! Giang Noãn Chanh!” Tống Hân Lộ cảm thấy lạ lẫm vô cùng, từ khi lên xe tới nay, Giang Noãn Chanh như một kẻ mất hồn. Cô đã gọi mấy lần nhưng cô ấy đều không phản ứng. Hết cách, bàn tay Tống Hân Lộ túm chặt lấy hai bả vai Giang Noãn Chanh, kéo mạnh cô về phía mình.

Giang Noãn Chanh giật mình, thoát ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn nhìn Tống Hân Lộ: “Cậu gọi mình có việc gì à?”

“Sao cậu lại đến đây? Hơn nữa cả một ngày mình và Điềm Kiệt đều không liên lạc được với cậu, cậu có sao không thế?” Tống Hân Lộ, Trần Điềm Kiệt, Giang Noãn Chanh là bạn cùng lớp, cũng là bạn thân của nhau, quan hệ vô cùng tốt.

Giang Noãn Chanh không muốn nói những chuyện cô đã trải qua nên lấp liếm che giấu: “Bà chủ Thương Hội nói có công việc riêng có thể kiếm được tiền nên mình đi làm thôi. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, cả căn biệt thự lớn như vậy, dọn thôi cũng mệt rồi. Hơn nữa còn là một mình mình đảm nhận công việc này.”

Tống Hân Lộ không nói gì, chỉ nhìn Giang Noãn Chanh chăm chú. Thực ra, cô biết Giang Noãn Chanh đang nói dối. Nếu có đến làm giúp việc, phụ trách công việc dọn dẹp vì sao lại phải thay đồ? Bộ váy Giang Noãn Chanh đang mặc trên người nhìn có vẻ đơn giản nhưng không phải đồ tầm thường. Người đại diện nhãn hàng thời trang này là Hàn Thiên Nhã, một bộ rẻ nhất cũng lên đến mấy chục triệu.

Sở dĩ Tống Hân Lộ nhìn ra điểm này vì phía sau Giang Noãn Chanh chưa cắt bỏ mác váy. Điều khiến Tống Hân Lộ hoài nghi hơn là những vết bầm đỏ đầy ái muội như ẩn như hiện trên xương quai xanh cô. Ban đầu, Tống Hân Lộ cảm thấy là do ánh sáng nên cô nhìn nhầm, nhưng nhìn kỹ, nó chính là dấu vết đánh dấu chủ quyền của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Tống Hân Lộ tất nhiên muốn hỏi kỹ càng nhưng cô hiểu tính cách của Giang Noãn Chanh, chỉ cần là điều cô ấy không muốn nói, có ép thế nào cũng ép không ra.

“Noãn Chanh, cậu có coi mình với Điềm Kiệt là bạn không thế?” Tống Hân Lộ tỏ ra không vui, ngữ khí cao dần lên.

Giang Noãn Chanh ngây ngốc, có phần khó hiểu: “Sao lại nói thế?”

“Nếu cậu gặp khó khăn, ngại có thể không nói với Điềm Kiệt nhưng vẫn có thể nói với mình. Một mình cậu làm nhiều việc như vậy, sức khoẻ làm sao chịu được?” Tống Hân Lộ thật sự không hiểu. Không nên đến quan hệ của Giang Noãn Chanh và Trần Điềm Kiệt, chỉ nói riêng quan hệ của hai người, đâu phải xa lạ gì mà không thể mở lời nhờ giúp đỡ?

Giang Noãn Chanh nắm lấy tay Tống Hân Lộ, cô cười, nhanh chóng lên tiếng hoá giải: “Cậu cũng biết tính mình rồi mà, mình thích mình tự làm chứ không muốn nhờ người khác giúp đỡ. Cậu cứ yên tâm, khi nào mình không thể gánh được nữa, khi đó sẽ tìm đến cậu, không để tên khốn Điềm Kiệt kia tranh công đâu!”

Nói xong, Giang Noãn Chanh đánh mắt về phía tài xế: “Bác tài, phiền bác lái xe đến hộp đêm Thương Hội” Dù trời có sập xuống, Giang Noãn Chanh vẫn phải kiếm tiền, đây là chân lý sống của cô.

Tống Hân Lộ biết bản thân không nói lại được, cô nhún nhún vai: “Được rồi. Chốc nữa cậu còn phải nhảy múa, nghỉ ngơi một chút đi. Đoạn đường từ đây đến Thương Hội đủ để giúp cậu lấy lại tinh thần.”

Giang Noãn Chanh mỉm cười. Cô đúng là rất mệt, vừa nhắm mắt một cái đã chìm sâu vào giấc ngủ. Lúc này, Tống Hân Lộ lấy điện thoại trong túi xách, báo một tiếng bình an với Trần Điềm Kiệt. Sau đó dùng địa chỉ mà Giang Noãn Chanh gửi ban nãy, search lên mạng.

Hai mắt Tống Hân Lộ trợn to, cô hoàn toàn không ngờ đến địa chỉ mà Giang Noãn Chanh bảo cô tới đón lại là nhà của Lệ Mạc Tây - biệt thự chính của Lệ gia.

Tống Hân Lộ theo bản năng nhìn Giang Noãn Chanh đang ngủ say, lại nhớ tới bộ đồ cô ấy đang mặc và những dấu vết mờ ám trên cơ thể, trong đầu Tống Hân Lộ nhảy số, chẳng nhẽ giữa hai người họ đã phát sinh quan hệ? Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, ánh mắt Tống Hân Lộ dần dần trở nên sâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.