Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 219: Chương 219: Ngục Thủy Trạch, Tịnh Linh Thủy Liên




Edit: Jess93

Có mục đích rõ ràng, bọn họ không cần tiếp tục tìm kiếm khắp nơi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng mà chờ tới khi bọn hắn dần dần tới gần Ngục Thủy Trạch, đám người phát hiện, cũng không ít người tu luyện đi về phía Ngục Thủy Trạch.

Khi những người tu luyện này nhìn thấy bọn họ, hầu hết đều lộ vẻ đề phòng, không cần đoán cũng biết bọn họ đang đề phòng cái gì.

Không ít người tu luyện tiến vào Thiên Chi Nguyên, hơn nữa thời gian bọn họ vào đã không ngắn, Thiên Chi Nguyên lại lớn, cũng có tìm kiếm cho tới khi nào xong mới thôi, bây giờ những nơi không bị những người tu luyện tiến vào tìm kiếm cũng chỉ có mấy chỗ kia, đoán chừng Thần mộc ở trong mấy chỗ này.

Mặc kệ có thể tìm được Thần mộc trong Ngục Thủy Trạch hay không, bọn họ đều không hi vọng xuất hiện càng nhiều người tu luyện tranh giành Thần mộc với bọn hắn, thậm chí có vài người tâm tư hiểm ác, đoán chừng sẽ ra tay trong bóng tối, mượn tính nguy hiểm trong Thiên Chi Nguyên, giải quyết một số người cạnh tranh.

Không thể không nói, mặc kệ đại lục nào trong giới tu luyện cũng đều không yên ổn.

Nhưng mà phát hiện trong đám bọn họ có người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, những người âm thầm lên mưu đồ lặng lẽ từ bỏ, không dám đối đầu với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng.

Tô Vọng Linh vẫn nằm trên lưng Vũ Kỳ Kiệt, để hắn ta cõng tiến lên.

Hắn nhìn thoáng qua những người tu luyện kia cũng chạy tới Ngục Thủy Trạch, khẽ rũ mắt xuống, che giấu trào phúng và ý lạnh trong mắt.

Thế nhân đều tham lam Thần mộc, lại không biết Thần mộc này đột nhiên xuất hiện ở loại địa phương này chưa chắc là chuyện tốt, cho dù là những người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế trong tông môn kia, sau khi mừng rỡ như điên, cũng âm thầm suy nghĩ, suy đoán vì sao Thần mộc xuất hiện, lại vì sao chỉ xuất hiện tại Thiên Chi Nguyên.

Có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Đế, ít khi có đồ ngốc, cho dù nhất thời nhìn không rõ, về sau cũng sẽ kịp phản ứng.

Trong gió xen lẫn tiếng nước khác thường truyền đến, cẩn thận lắng nghe, trong thoáng chốc cho là mình nghe lầm.

Tốc độ của đám người dần dần chậm lại.

Cho đến khi bọn họ đều nghe được rõ ràng tiếng nước truyền đến trong gió, Vũ Kỳ Kiệt dừng lại bước chân.

Những người khác thấy thế, không khỏi dừng lại theo, dồn dập nhìn về phía Vũ Kỳ Kiệt. Trong số người tu luyện ở đây, tu vi Vũ Kỳ Kiệt cao nhất, mọi người đều sẽ vô thức cho hắn ta mấy phần mặt mũi.

Vũ Kỳ Kiệt nhìn về phía trước, nơi đó bao phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, dường như cách một tầng sương mỏng, không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng có thể cảm giác rõ ràng hơi nước ở khắp mọi nơi, cùng với áp chế và bài xích như có như không kia.

Đây là một loại áp chế và bài xích đối với người tu luyện cấp cao, làm người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, Vũ Kỳ Kiệt phát hiện rõ ràng nhất.

“Thiếu chủ, ta không thể tiến tới phía trước.” Vũ Kỳ Kiệt nói.

Tô Vọng Linh cũng không bất ngờ, gật đầu nói: “Ngươi hãy chờ chúng ta ở chỗ này, nhất định phải cẩn thận.”

Vũ Kỳ Kiệt nghiêm túc gật đầu: “Thiếu chủ yên tâm, ta còn muốn đưa ngươi bình an mang về.”

Tô Vọng Linh không chỉ là thiếu chủ Linh Lung bảo, đồng thời cũng là nhi tử duy nhất của sư phụ hắn ta, dù có thế nào Vũ Kỳ Kiệt cũng phải mang tiểu sư đệ này bình an trở về.

Sau đó hắn ta lại dặn dò: “Thiếu chủ, đệ tử Linh Lung bảo chúng ta hẳn là cũng ở đó, ngươi có thể hội hợp với bọn họ.”

Tô Vọng Linh ừm một tiếng.

Lúc bọn họ lại xuất phát, đám Vương Quần Phương và Đinh Lỗi có chút xoắn xuýt mà nhìn dáng vẻ ốm yếu của Tô Vọng Linh.

“Tô thiếu chủ, cần chúng ta mang ngươi đi không?” Vương Quần Phương hỏi thăm.

Tô Vọng Linh lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của chư vị, đoạn đường ngắn này ta vẫn có thể đi được.”

Sau khi nghe xong, đám người cũng không cần phải nhiều lời nữa, tuy nói môn phái bọn họ và Linh Lung bảo cũng coi như có chút giao tình, nhưng không có sâu đến mức có thể để cho Tô Vọng Linh tin tưởng bọn họ giống như đối với Vũ Kỳ Kiệt, hắn sẽ từ chối cũng là bình thường.

Kiều Nhạc Thủy do dự một chút, nói nhỏ: “Tô thiếu chủ, nếu có gì khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết.”

Tô Vọng Linh lễ phép nói lời cảm ơn hắn.

Bọn họ bay về phía có tầng hơi nước bao phủ kia, rất nhanh liền biến mất ở trong đó.

Khi hơi nước ở khắp nơi bao vây lấy bọn họ, mọi người trông thấy đầm nước rộng lớn dưới chân kia.

Đầm nước trải dài mà đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng khối đất liền nho nhỏ ở trên mặt nước, bọn nó có lớn có nhỏ, không hề hoang vu giống địa phương khác, ngược lại cây rong um tùm. Phóng tầm mắt nhìn tới, màu xanh, đỏ, vàng.. Đủ loại rong màu sắc rực rỡ, hiện ra một loại màu sắc xinh đẹp cực kì mộng ảo.

Hơi nước mờ mịt, nương theo đó là sức sống dồi dào đập vào mặt.

Người tu luyện khác tới đây cũng không khỏi chấn động, trừng to mắt.

Sức sống ở đây vậy mà không kém một số nơi thuần linh khí ở bên ngoài, hơn nữa cũng là nơi duy nhất cảm giác được sự tồn tại của sức sống sau khi bọn hắn tiến vào Thiên Chi Nguyên. Những nơi khác trong Thiên Chi Nguyên mặc kệ cỏ cây xanh ngắt như thế nào, đều là một mảnh đất chết không có sức sống.

“Nơi này chính là Ngục Thủy Trạch? Nhìn giống như không có gì khác biệt với bên ngoài.” Vương Quần Phương lẩm bẩm.

Những người khác dồn dập phụ họa, quả thực nhìn không có gì khác biệt, bình yên tĩnh lặng, thậm chí không cảm giác được âm sát uế khí thuộc về chiến trường thượng cổ lưu lại, tuyệt không giống hoàn cảnh sẽ xuất hiện trong Thiên Chi Nguyên.

Bọn họ bay giữa không trung, bóng dáng phản chiếu ở trên mặt nước, gió nhẹ từ từ đến, sóng nước lóe sáng, mặt nước trong suốt nổi lên từng đạo gợn nước, đẩy ra hết tầng này tới tầng khác.

Nước trong Ngục Thủy Trạch rất trong suốt, trong suốt mà không mất nhu hòa tinh khiết, cũng không giống hồ nước chỗ Thiên Mục Yêu, cho dù trong suốt nhưng lại như một hồ nước đọng, làm cho người ta vô thức rời xa.

“Nơi này trông rất bình thường, tại sao lại gọi là Ngục Thủy Trạch?” Kiều Nhạc Thủy nhịn không được hỏi thăm Tô Vọng Linh.

Tô Vọng Linh lắc đầu: “Ta cũng không biết, người bên ngoài đều gọi nó như vậy.”

Tuy là nói như vậy, Tô Vọng Linh cũng không dám buông lỏng tinh thần, lặng yên ngưng tụ linh lực, lấy linh là mắt, Linh Tê Thể để hắn xuyên thấu qua biểu tượng của sự vật, khám phá chân tướng sự việc.

Đột nhiên, Tô Vọng Linh kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, suýt chút nữa từ phi kiếm cắm xuống.

Kiều Nhạc Thủy tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.

Những người khác dồn dập hỏi: “Tô thiếu chủ, ngươi sao vậy?”

Tô Vọng Linh không nói chuyện, mà là run rẩy lấy ra một bình linh đan, đổ ra một viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan trắng đen rõ ràng ăn vào.

Sau khi ăn Âm Dương Niết Bàn Chân đan vào, đám người phát hiện khí tức uể oải trên người hắn lập tức trở nên mạnh hơn mấy phần, giống như sức sống sắp bị rút sạch trong cơ thể đã được bổ sung, đang chậm rãi khôi phục.

Không cần hỏi cũng biết, Âm Dương Niết Bàn Chân đan này nhất định là do Ninh Ngộ Châu luyện.

Ánh mắt bọn họ nhìn Âm Dương Niết Bàn Chân đan đặc biệt nóng bỏng, đây đúng là đồ vật có thể cứu mạng vào thời điểm then chốt đấy, nhưng đáng tiếc có linh thạch cũng mua không được.

Đám người chỉ có thể tiếc nuối dời tầm mắt.

Vẻ mặt Tô Vọng Linh rốt cuộc tốt hơn một chút, sắc mặt khó coi mà nói: “Nơi này không thích hợp, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”

“Tô thiếu chủ đã nhìn ra cái gì?” Ninh Ngộ Châu hỏi thăm.

Tô Vọng Linh chần chừ một lúc, nói ra: “Ta cũng không biết, ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có thứ gì trong nước, không có cách nào nhìn thấu.” Linh Tê Thể của hắn dù sao cũng không phải vạn năng, thậm chí khi gặp được bảo vật tự có khả năng che giấu, càng không có khả năng thấy rõ ràng.

Nhưng mà chắc chắn sẽ không có bảo vật gì trong đầm nước này.

Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, không tiếp tục hỏi, như có điều suy nghĩ nhìn xuống đầm nước phía dưới.

Lúc này, lại có người tu luyện đi vào Ngục Thủy Trạch.

Bọn họ nhìn thấy đám người này ngừng ở giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác đề phòng, đến khi phát hiện đám người này đều là đệ tử những thế lực lớn kia, rốt cuộc không có mạo muội làm cái gì, mà là vừa cảnh giác vừa bay về phía chỗ sâu trong Ngục Thủy Trạch, lướt qua bọn họ tiến vào Ngục Thủy Trạch trước.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Đinh Lỗi có chút gấp gáp nói, đã đi tới nơi này, mặc kệ có Thần mộc hay không, đều muốn giành trước một bước.

Đám người cũng ngự kiếm bay về phía chỗ sâu trong Ngục Thủy Trạch.

Ngục Thủy Trạch bình yên tĩnh lặng, giống như một chỗ thế ngoại đào nguyên trong Thiên Chi Nguyên.

Ban đầu tất cả người tu luyện tới đây còn có mấy phần cảnh giác đối với nó, cảm thấy nơi này thực sự không bình thường, nhưng mà theo bọn hắn càng xâm nhập vào Ngục Thủy Trạch, khi nhìn thấy đám Diêu Quang thảo sinh trưởng gần bờ đầm nước, rốt cuộc nhịn không được điên cuồng lên.

Người tu luyện tuôn qua đó, muốn ngắt những Diêu Quang thảo bên cạnh đầm nước, đột nhiên một đạo thủy kiếm bắn ra từ trong nước, bắn về phía những người tu luyện ra tay với Diêu Quang thảo.

Có người tu luyện không tránh kịp, bị thủy kiếm đâm trúng, trong nháy mắt máu phun ra ngoài, rơi vào đầm nước trong suốt phía dưới.

Những người khác vội vàng né tránh, nhìn xuống đầm nước phía dưới.

Chỉ thấy trong nước trong suốt kia, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một con quái vật trong suốt.

Quái vật này có hình thái như con người, chỉ là thân thể của nó giống như ngưng tụ từ nước, hiện ra màu lam nhàn nhạt, toàn thân trần trùng trục, không có một sợi lông tóc, chỉ có một đôi mắt màu xanh lam vô cùng lớn, khảm trên gương mặt kia, khiến cho nó nhìn giống như người lại giống quái vật trong nước.

“Là Thủy Yêu.” Tô Vọng Linh thản nhiên nói.

Thủy Yêu bám vào Diêu Quang thảo bên bờ, ngón tay trong suốt hiện ra màu lam nhạt dài nhỏ uốn lượn, giống móng vuốt sắc bén của một loại động vật nào đó, bọn nó trông coi Diêu Quang thảo, dùng cặp mắt xanh cực lớn kia nhìn chằm chằm người tu luyện trên không.

Có người tu luyện không tin, tế ra phù lục đập vào Thủy Yêu.

Thủy Yêu bịch một tiếng trượt vào trong nước, lúc phù lục nổ tung, không chỉ không có thương tổn tới nó chút nào, ngược lại nổ sạch Diêu Quang thảo bên cạnh đầm nước.

Những người tu luyện kia còn không kịp đau lòng, Thủy Yêu lại cực kỳ tức giận.

Chỉ thấy trong nháy mắt chung quanh đầm nước xuất hiện mấy trăm con Thủy Yêu, dồn dập công kích người tu luyện giữa không trung, mấy ngàn đạo thủy kiếm hiện ra ánh kiếm rét lạnh, bay nhanh tới chỗ bọn họ.

Người tu luyện không dám đối đầu với bọn nó, dồn dập nhảy lên tránh né.

Đám Văn Kiều cũng chạy theo, không đối đầu với những Thủy Yêu này.

Thủy Yêu rõ ràng là sinh vật bên trong Ngục Thủy Trạch, trông coi Diêu Quang cỏ, số lượng đếm không hết, đối đầu với Thủy Yêu đang tức giận là việc hết sức không khôn ngoan.

Một đám người ngự kiếm bay về phía trước, Thủy Yêu ở dưới nước truy kích, vô số thủy kiếm treo sau lưng những người tu luyện kia, đuổi sát mà đi.

Người tu luyện vừa trốn vừa đề phòng những thủy kiếm công kích sau lưng, có chút luống cuống tay chân.

Đệ tử Thiên Phù Tông mất hứng cúi mặt xuống hét lên với Thủy Yêu: “Chúng ta không phải một đám với bọn họ, cái gì cũng chưa làm mà.”

Thủy Yêu căn bản không để ý, tiếp tục thả ra thủy kiếm, thề phải đâm bọn hắn thành tổ ong.

Đám Văn Kiều đành phải cùng chạy trốn với những người tu luyện trêu chọc Thủy Yêu, cũng coi là bị tai bay vạ gió.

Bọn họ hoảng hốt chạy bừa trên không Ngục Thủy Trạch, dần dần xâm nhập đến chỗ sâu Ngục Thủy Trạch.

Đột nhiên, Vương Quần Phương và Đinh Lỗi, những người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông này kêu lên: “Phía trước dường như có động tĩnh!”

Những người khác lập tức mặc kệ đám Thủy Yêu truy kích bọn hắn, dồn dập tăng tốc bay về phía trước, dần dà liền nhìn thấy một đám người tu luyện đang hỗn chiến trong Ngục Thủy Trạch.

Khi thấy trong đó có một đám người mặc pháp y màu xanh trắng, lấy dây lụa màu lam buộc tóc, đệ tử Thiên Phù Tông mừng rỡ nói: “Là đám người Phi Tiên đảo.”

Đệ tử Thiên Phù Tông xúc động đến mức suýt rơi lệ.

Không dễ dàng, chạy hơn phân nửa Thiên Chi Nguyên, rốt cuộc tìm được bọn đệ tử Phi Tiên đảo đặc biệt có thể chạy này!

Kiều Nhạc Thủy vội vàng tìm kiếm bóng dáng huynh trưởng trong đám người, rất nhanh liền nhìn thấy người quen thuộc, mừng rỡ muốn kêu lên một tiếng, nhưng sau khi thấy rõ người đối chiến với huynh trưởng của hắn, tiếng kêu mắc kẹt trong cổ họng, không dám lên tiếng quấy rầy hắn.

Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, tránh đi Thủy Yêu phía dưới, đồng thời cũng quan sát tình hình chiến đấu phía trước.

Người tu luyện ở đây cũng không ít, lại có gần một vạn người, đến từ các thế lực khác nhau, tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt, thỉnh thoảng có người tu luyện bị giết chết, rơi xuống đầm nước phía dưới, dòng máu đỏ sẫm lan rộng ở trong nước, đầm nước trong suốt giống như phủ kín một tầng màu sắc chẳng lành.

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền biết đám người này vì sao mà chiến.

Bên trong đầm nước, có một gốc Thủy Liên duyên dáng yêu kiều, Thủy Liên kia sắp đến thời điểm trưởng thành, hương sen phiêu đãng như có như không, hấp dẫn không ít sinh linh.

“Là Tịnh Linh Thủy Liên!”

Người tu luyện vừa đến đây kinh hô một tiếng, kế tiếp liền thấy mấy bóng dáng không chút do dự lướt qua phía Tịnh Linh Thủy Liên kia, muốn thừa cơ đoạt được Thủy Liên.

Động tác của mấy người kia như là chọc tổ ong vò vẽ, chỉ thấy những người tu luyện ở phía trên đánh đến mức khó mà chia lìa kia vậy mà cùng lúc ra tay, ánh kiếm, ánh đao, hỏa chưởng, linh khí..

Trong nháy mắt, những người kia biến thành từng cỗ thi thể phế phẩm, cắm vào đầm nước, chìm xuống đáy nước.

Sau khi giết hết người mưu toan ra tay với Tịnh Linh Thủy Liên, những người kia lại đánh nhau.

Một màn này cũng chấn nhiếp những người khác, không còn dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể quan sát từ xa, tầm mắt di động giữa Tịnh Linh Thủy Liên và người tu luyện đang chiến đấu say sưa, ánh mắt lấp lóe, thoáng nhìn liền biết vẫn chưa từ bỏ.

Trong giới tu luyện, có truyền thuyết về Ngũ phẩm Thánh Liên, Ngũ phẩm Thánh Liên này lại phân làm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Tịnh Linh Thủy Liên chính là Thánh Liên hệ thủy. Ngũ phẩm Thánh Liên đều là linh vật siêu phẩm, bọn nó có thể tiêu trừ tất cả vật âm tà dơ bẩn trên thế gian, là đồ tốt hiếm có để người tu luyện tịnh hóa dơ bẩn trong linh thể, nâng cao thiên phú huyết mạch người tu luyện.

Cho nên cũng không trách những người tu luyện này sẽ giành đến đỏ mắt.

Như thế, cũng khiến mọi người biết vì sao Ngục Thủy Trạch tràn đầy sức sống như thế, hóa ra là bởi vì ở đây có một gốc Tịnh Linh Thủy Liên, lấy linh tính Tịnh Linh Thủy Liên, chắc chắn đã tịnh hóa và tiêu trừ âm tà uế khí ở chung quanh, khiến cho nơi đây trở nên ô tà bất xâm.

Tô Vọng Linh và đệ tử Thiên Phù Tông đứng quan sát trận chiến từ xa.

Bọn họ tất nhiên hết sức động lòng đối với gốc Tịnh Linh Thủy Liên phía dưới, nhưng tình huống hiện tại, không ai phục ai, không ai có thể ra tay với Tịnh Thủy Linh Liên, không bằng trước sống chết mặc bây.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cũng hết sức kinh ngạc nơi ô uế này vậy mà có thể dựng dục ra Ngũ phẩm Thánh Liên, thứ này còn hấp dẫn nhiều người hơn Thần mộc, dù sao hiện tại ngay cả cái bóng Thần mộc còn chưa thấy đâu.

Chỉ là loại tình huống này, không phải bọn họ có thể trộn lẫn.

Văn Kiều nhìn xuống bốn phía, phát hiện những Thủy Yêu truy kích bọn hắn dừng lại ở đằng xa, sợ hãi nhìn chằm chằm gốc Tịnh Linh Thủy Liên trong nước kia, do dự nửa ngày, rốt cuộc chìm vào đầm nước một lần nữa, rất nhanh liền biến mất.

Thủy Yêu là vật yêu tà, tất nhiên không dám tới gần chỗ của Ngũ phẩm Linh Liên.

Càng ngày càng nhiều người tranh đoạt Tịnh Linh Thủy Liên tử vong, ngay cả đệ tử Phi Tiên đảo đều bị thương.

Lúc này hương sen đã càng lúc càng nồng nặc trong không khí, giống như gốc Tịnh Linh Thủy Liên này có thể sẽ nở rộ bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, Tịnh Linh Thủy Liên trong nước bỗng nhúc nhích.

Ánh mắt mọi người lập tức rơi xuống trên thân Tịnh Linh Thủy Liên, ngay cả những người đang chiến đấu kia cũng là như thế. Mặc dù bọn họ tranh giành chém giết vì Tịnh Linh Thủy Liên, nhưng lực chú ý một mực đặt ở trên thân Tịnh Linh Thủy Liên, không cho phép bất cứ kẻ nào ra tay với nó.

Cho nên, khi Tịnh Linh Thủy Liên di động ở trong nước, tất cả mọi người đều phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.