Phụ Trợ Vì Vương

Chương 2: Chương 2




Giang Thời để ý đến chi tiết khi hệ thống thông báo là “Trở lại” mà không phải “đi vào”

Có lẽ đây là thiết lập vì người chơi cũ mà định ra.

Giang Thời chỉ thất thần vài giây ngắn ngủi, liền thích ứng được ánh sáng.

Xung quanh cảnh sắc sớm đã không phải hình ảnh bên trong khoang mô phỏng, mà thay đổi thành một căn nhà trống không, nhìn có chút cũ kỹ. Ở giữa nhà còn có mấy chữ viết ngang viết dọc “Nơi dự trữ tạm thời.”

Tầm mắt Giang Thời vừa chuyển, liền chú ý đến một thiếu niên cách đó không xa.

Thiếu niên mặc tây trang phẳng phiu ưu nhã không phù hợp với lứa tuổi. Nhưng kết hợp với khí chất ông cụ non trên người thì lại hợp một cách kì lạ.

Không thể không nói, đây là một NPC mà hắn rất quen thuộc.

Giang Thời nhìn một cái liền nhận ra người này. Nhớ năm đó hắn cũng vừa nhìn liền ưng ý vị quản gia NPC này,

Lại từ ánh mắt lên án của thiếu niên, hắn liền nhìn ra được năm đó hắn không từ mà biệt NPC này có bao nhiêu ai oán.

Hắn có chút chột dạ mà đem tay nắm lại để ở bên miệng thấp giọng khụ khụ hai tiếng: “...... Tư Hành, đã lâu không gặp.”

NPC Tư Hành nhìn hắn: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, tiên sinh tên mới của ngài thật là có cá tính.”

Giang Thời cười: “Ta cũng thấy như vậy.”

“Không nghĩ tới qua 5 năm còn có thể tiếp tục làm việc cho ngài, thật là làm người ta cảm thấy thật vui mừng cùng vinh hạnh, Tôi vừa nhận được tin tức, liền có chút thụ sủng nhược kinh”

Tư Hành mang một khuân mặt trẻ con, nhìn về phía hắn ngoài cười nhưng trong không cười “Phải biết rằng, căn cứ vào hiệp nghị, chỉ cần ngài không đăng nhập một tháng, ta liền có thể rời đi trở về tìm kiếm chủ nhân khác. Không nghĩ tới ngài thế mà lại gia hạn hợp đồng để ta về hưu sớm, thật làm ta đối ngài mười phần kính trọng.”

Năm đó Giang Thời nhìn trúng Tư Hành hoàn toàn bởi vì tên tiểu tử thối này thấy ai cũng độc mồm độc miệng, rất hợp với tính cách của hắn.

Hắn đã lâu không được nghe lời châm chọc của người này, cũng không có tức giận, ngược lại có cảm giác như được về nhà.

Trình độ tiếp thu của hắn rất tốt.

Giống như không hề nghe ra lời lạnh nhạt của thiếu niên, Giang Thời đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, nhìn xong chút áy này trong lòng của hắn lúc trước liền biến mất.

Hắn nhếch lông mày: “Nơi này là.?”

Tuy rằng đã lâu, nhưng hắn nhớ địa điểm năm đó hắn xây nhà hẳn là ở vùng ngoại ô chứ không phải ngôi nhà gỗ nhỏ rách nát này.

Tư Hành cung kính trả lời: “Tiên sinh, nơi này là nơi cư trú tạm thời.”

Đầu ngón tay của Giang Thời nhẹ nhàng mà sờ sờ ở giữa thẻ bài: “Tôi biết chữ.”

Sắc mặt của Tư Hành không thay đổi mà tiếp tục giới thiệu: “Bởi vì mấy năm nay, thế giới mới được khai phá, tài nguyên của thế giới ban đầu được đồng bộ rồi tiến hành chỉnh sửa. Ngài mất tích một thời gian, nơi này từ ba khu đã phát triển thành mười khu rồi.

“Gần đây đại lục Sang Kỷ Nguyên rất náo nhiệt, cho nên ý thức của thế giới đưa các nhóm người chơi lâu năm vừa trở lại cùng với dị nhân tập hợp ở khu vực độc lập Ti Lệ Nhã, ngài hiện tại cũng như vậy.

Giang Thời: “Cho nên.?”

Tư Hành: “Cho nên, nơi này tuy rằng rất đơn sơ, nhưng ngài vẫn phải ở nơi này sinh sống cho đến khi ngài tìm được vật tư quan trọng có mấu chốt quyết định. Trong thời gian này ta sẽ phục vụ ngài.”

“Ngài yên tâm nhà cửa cùng tất cả đồ đạc của ngài đều được chuyển vào kho vật tư, ngài có thể tiến hành thao tác tài sản tương ứng, tiên sinh.”

Giang Thời đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.